Tiêu Thi tức giận nói:

- Ta thấy ngươi không nghe, xem ra cần phải nói với tiểu muội một tiếng!

Sở Ly nói:

- Hiện tại nàng không chịu gặp ta nữa.

- Các ngươi lại náo loạn cái gì vậy?

Tiêu Thi nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

- Qua mấy ngày nữa rồi nói sau đi... Không còn sớm, nữa tiểu thư nên đi nghỉ ngơi rồi.

- Xem ra ngươi thực sự có thể bái vào Tử Vân Sơn được.

Tiêu Thi nói:

- Nói cho ngươi biết, ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn, cơ hội tới trước mặt mà không nắm lấy, ngươi sẽ phải hối hận cả đời!

Sở Ly gật đầu, đứng dậy vung vung tay, rời khỏi Thiên Xu viện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly nằm ở trên giường nhỏ không nhúc nhích.

Trong sân đã có hai người Lãnh Thu và Lãnh Tình luyện kiếm, tiếng kiếm rít mơ hồ vang lên, tiến cảnh của nhị nữ cực nhanh, hỏa hầu của Thần Kiếm Nhất Thức càng ngày càng sâu.

Hắn nằm ở trên giường nhỏ nhìn nóc nhà, tâm tư không ngừng chuyển động.

- Đại tổng quản?

Ngoài sân truyền đến âm thanh của Chu tổng quản.

Sở Ly đứng dậy khỏi giường nhỏ, tức giận nói:

- Vào đi!

Chu tổng quản đẩy cửa tiến vào tiểu viện, ôm quyền chào nhị nữ, sau đó đi tới trước người Sở Ly.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Ngươi còn dám tới đây hay sao!

- Khà khà...

Chu tổng quản ngại ngùng nói:

- Đại tổng quản thứ tội... Lần này lại là thiệp mời của Vũ Tình cô nương.

Sở Ly nhíu nhíu mày, nhận lấy.

Chu tổng quản cười ha hả hai tiếng, vẻ mặt có chút kỳ dị, để lộ ra vẻ kính nể:

- Đại tổng quản muốn chuộc thân thay Vũ Tình cô nương sao?

Sở Ly bật cười:

- Ngươi cũng biết suy đoán nha, đi làm việc của ngươi đi!

- Ha ha, vậy thì chúc Đại tổng quản mã đáo công thành!

Chu tổng quản cười gian hai tiếng, ôm quyền một cái rời đi.

Lãnh Thu và Lãnh Tình miết tới đây, hiển nhiên bọn họ đã nghe được nội dung ở bên này.

Sở Ly nói:

- Luyện kiếm không thể phân tâm, bằng không công lực không thuần, luyện cũng không có tác dụng gì cả!

- Vâng.

Lãnh Thu và Lãnh Tình nũng nịu đáp lại, lườm hắn một cái, tiếp tục luyện kiếm.

Một vầng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời, chẳng khác nào mặt trăng chậm rãi xoay tròn, tung ánh sáng xuống khắp nơi.

Sở Ly đi tới trước cửa Thanh Vân lâu, đưa cho hộ vệ thiệp mời, hộ vệ quét mắt nhìn một chút, lập tức nở một nụ cười:

- Vũ Tình cô nương đã chờ đợi từ lâu, Sở Đại tổng quản vừa đến thì lập tức qua đó, không cần khách khí.

Sở Ly gật gù, chậm rãi tiến vào đại viện, sau đó dọc theo con đường mòn ngày hôm qua đi tới tiểu viện, nha hoàn đón hắn vào trong phòng khách.

Vũ Tình mặc một bộ la sam màu xanh, khuôn mặt trắng như tuyết, mặt mày ôn nhu như nước, đang lẳng lặng đọc sách.

Nghe được tiếng bước chân, Vũ Tình thả sách xuống, đứng dậy khẽ thi lễ:

- Đại tổng quản, quấy rầy rồi.

Sở Ly cười nói:

- Nào có, tại hạ được sủng ái mà lo sợ mới đúng chứ.

Tuyết Tình nói:

- Ta đã truyền ý tứ của Đại tổng quản về tông môn, tông môn rất là hoan nghênh Đại tổng quản.

Sở Ly cười khổ, ôm quyền nói:

- Nhưng ta thực sự thiếu phương pháp phân thân, không thể vào Tử Vân Sơn được.

- Đại tổng quản ngồi xuống nói chuyện đi.

Vũ Tình tự mình pha trà, bưng đến trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống ở trước mặt hắn.

Hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn trà, cách xa hai bước, nàng nhẹ giọng nói:

- Kỳ thực không hẳn là không có phương pháp để dàn xếp.

Sở Ly kinh ngạc liếc nhìn nàng.

Vũ Tình nói:

- Đệ tử của tệ tông cũng không phải là ở trên núi hết, có rất nhiều người ở dưới chân núi, có điều đệ tử trên núi thường thường có thể tĩnh tâm tu luyện, các đệ tử ở bên dưới ngọn núi đa phần là có tục vụ trong người, không đủ chăm chú khi tu luyện, tu vi sẽ kém hơn một chút.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Vũ Tình nói:

- Kỳ thực trong tệ tông ngoại trừ thập nhị phong ra còn có ẩn tông và lộ tông, cũng giống như thập nhị phong vậy.

- Nguyện nghe rõ.

Thân thể của Sở Ly nghiêng về phía trước.

Hắn có thể cảm nhận được sự coi trọng đối với mình của Tử Vân Sơn, quả thực rất khát vọng nạp mình vào núi, nguyên nhân cơ bản là hắn có thể nhìn thấu Huyễn Âm thuật, mà đây chính là người được chọn tốt nhất để tu luyện Huyễn Âm thuật, thành tựu chắc chắn sẽ vượt xa người bên ngoài.

- Đệ tử Lộ tông dùng thân phận đệ tử Tử Vân Sơn cất bước võ lâm, mà đệ tử Ẩn tông thì lại che giấu đi thân phận, ẩn vào trong thế gian, quan sát thế tục và âm thầm tu luyện, lúc mấu chốt mới hiện thân, sau đó lại che giấu đi thân phận của mình.

- Ẩn tông Lộ tông...

Sở Ly khẽ gật đầu, tin tức này rất là mới mẻ.

- Đệ tử Lộ tông là những người đã tiến vào đạo trường, đại biểu cho mặt mũi của Tử Vân Sơn, mà đệ tử Ẩn tông thì lại không cần tiến vào đạo trường, cho dù tu vi không đủ thì cũng có thể hạ sơn, chậm rãi tu luyện.

Vũ Tình nói.

Sở Ly nói:

- Tu vi của Vũ Tình cô nương ngươi đã đủ để hạ sơn.

Vũ Tình lắc đầu nói:

- Không đủ, không thể đi vào đạo tràng được.

Sở Ly than thở:

- Vũ Tình cô nương là đệ tử Ẩn tông sao?

- Đúng thế, đệ tử Ẩn tông chiếm tuyệt đại đa số, đệ tử Lộ tông chỉ có mấy người mà thôi.

Vũ Tình nói:

- Nếu như ngươi thực sự không thể từ bỏ tất cả mọi chuyện bên này thì trước tiên có thể làm đệ tử Ẩn tông.

Sở Ly đăm chiêu.

Đây cũng là một biện pháp hay, Tử Vân Sơn quả thực rất bất phàm, vì thu nạp nhân tài mà không từ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Mời chào nhân tài, môn phái có lòng dạ như vậy, làm sao có thể không hưng thịnh cơ chứ?

- Sao nào?

Vũ Tình nói:

- Đại tổng quản có muốn gia nhập tệ tông không?

Sở Ly nói:

- Vậy ta sẽ tu luyện ra sao?

- Ngươi có thể vào núi, cũng có thể không vào núi.

Vũ Tình nói:

- Vào núi là tốt nhất, nhưng nếu như không muốn vào núi thì cũng có thể truyền công, sẽ có sư phụ chuyên môn thụ nghiệp tới đây.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của nha hoàn vang lên:

- Tiểu thư, Trầm tiền bối đã đến.

- Mau mời Trầm tiền bối vào!

Vũ Tình vội nói.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài đón, rất nhanh đã dẫn một vị hán tử trung niên anh tuấn mà chất phác đi vào, viền mắt hãm sâu, ánh mắt sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người vậy.

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy quen mặt, nhưng mình chưa từng gặp hắn.

- Vị này chính là Trầm sư thúc.

Vũ Tình nói:

- Sư thúc của Trầm Húc.

Sở Ly ngẩn ra.

Hắn có khả năng đã gặp qua là không quên được, vừa nghe cái tên này, lại còn có thân phận của Tử Vân Sơn cho nên lập tức nghĩ ra được đối phương là ai.

Trầm Húc chính là người mà Tiêu Kỳ muốn nhờ, muốn cho hắn dẫn mình tiến vào Tử Vân Sơn, kết quả Trầm Húc vẫn bế quan, trì hoãn không xuất hiện.

Trầm Húc đánh giá Sở Ly, lạnh nhạt nói:

- Tiểu Kỳ có khỏe không?

- Ngươi là gì của Tam tiểu thư...

Sở Ly nói.

- Cữu cữu của nàng.

Trầm Húc nói.

Sở Ly gật gù, không trách hắn lại nhìn quen mặt, hóa ra là có mấy phần tương tự với Thẩm Ánh Hồ.

- Như vậy Thẩm Ánh Hồ tiền bối là...

- Nhị tỷ của ta.

Trầm Húc nói.

Sở Ly vội vã ôm quyền thi lễ:

- Xin chào Trầm tiền bối.

Trầm Húc nói:

- Không cần đa lễ, ta vừa xuất quan mới biết chuyện của ngươi, vì vậy ta mới tới đây dẫn ngươi tiến vào Tử Vân Sơn!

- Nhưng ta...

Sở Ly nói.

Trầm Húc lắc đầu nói:

- Chuyện của ngươi trước lúc ta bế quan đã báo cáo cho tông chủ, tông chủ đã đồng ý để ngươi tiến vào tông, hiện tại ngươi đi vào cũng không muộn... Chuyện này phải trách ta, không nghĩ tới vừa bế quan lại lâu như thế, trì hoãn việc tu luyện của ngươi.

Sở Ly nói:

- Ta không thể rời khỏi Thần Đô, cần tu luyện ở trong An Vương phủ.

- Cái này dễ thôi.

Trầm Húc nói:

- Ta sẽ đích thân truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi muốn học Vạn Tượng Quy tông đúng không?

Sở Ly gật đầu.

Trầm Húc nói:

- Cực kỳ trùng hợp, ta chính là đệ tử của Vạn Tượng phong!

Sở Ly nghi hoặc nhìn hắn, nào có chuyện nào trùng hợp như vậy chứ.

Trầm Húc nói:

- Ngươi học Vạn Tượng Quy tông làm gì? Công pháp này uy lực không tốt, không thích hợp dùng để khắc địch chiến thắng, ta khuyên ngươi nên học những thứ khác đi!

Sở Ly lắc đầu một cái.

Trầm Húc nói:

- Vậy thì cứ luyện trước cũng được, chờ tìm thời gian trở về núi học võ công khác cũng không sao.

Đẫ đến mức độ như vậy, rốt cục Sở Ly đã hạ quyết tâm, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, hắn ôm quyền nói:

- Như vậy thì làm phiền Trầm tiền bối, ta cảm ơn trước!