Khi hắn đi tới tiểu viện của Sở Ly thì đã nhìn thấy Kiều Tam đứng ở cửa.

- Tại hạ Lục Thiên Cơ bái kiến Kiều lão, ta muốn bái kiến thiếu chủ, thảo luận với thiếu chủ về tỷ thí ngày mai một chút.

Lục Thiên Cơ ôm quyền nói.

Kiều Tam làm mặt lạnh hừ lạnh nói:

- Thiếu chủ đang luyện công, không tiếp khách.

Lục Thiên Cơ mỉm cười:

- Hiện tại thiếu chủ mới luyện công, không phải là quá chậm hay sao?

- Ngươi cho rằng thiếu chủ luyện công là vì để đối phó với ngươi sao?

Kiều Tam tức giận:

- Thiếu chủ vẫn tu luyện như thế, đừng tưởng bở!

- Kiều lão hà tất phải có địch ý đối với ta như vậy chứ?

Lục Thiên Cơ lắc đầu nói:

- Sau khi ta trở thành Sơn chủ cũng sẽ không làm gì thiếu chủ, dù sao có lão Sơn chủ còn đó, Kiều lão quá lo!

- Ngươi còn không phải Sơn chủ nha!

Kiều Tam bật cười nói:

- Đã dám tự xưng là Sơn chủ, thiếu chủ chúng ta mới là Sơn chủ tương lai!

Lục Thiên Cơ lắc đầu:

- Thiếu chủ không phải là đối thủ của ta.

- Ha ha!

Kiều Tam cười to nói:

- Lục Thiên Cơ, ngươi thật là ngông cuồng, thật là tức cười!

Lục Thiên Cơ nói:

- Ta ăn ngay nói thật, tuyệt đối không phải là kẻ ngông cuồng.

- Để hắn vào đi.

Thanh âm của Sở Ly vang lên.

- Vâng, thiếu chủ.

Kiều Tam cúi người hành lễ, sau đó trầm mặt xuống hừ lạnh nói:

- Xin mời!

Lục Thiên Cơ mỉm cười ôm quyền một cái, đẩy cửa tiểu viện ra rồi bước vào.

Sở Ly tra kiếm vào bao, đi tới trước bàn đá rồi ngồi xuống, chỉ chỉ vào phía đối diện:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Lục Thiên Cơ ngồi vào phía đối diện hắn, cười nói:

- Thiếu chủ thật hăng hái, vào lúc này mà còn luyện kiếm.

- Nhàn rỗi đến phát chán, dù sao cũng tốt hơn gặp mặt người vô vị như ngươi.

Sở Ly lười biếng nói:

- Ngươi tới đây làm gì? Dường như chúng ta chưa từng gặp mặt, không có gì có thể tán gẫu nha?

Lục Thiên Cơ lắc đầu nói:

- Chúng ta là đồng môn, đương nhiên có giao tình, thiếu chủ hà tất phải cự tuyệt người ngàn dặm như vậy chứ?

- Đối với người tự cho là đúng như ngươi, ta rất chán ghét!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Giống như chỉ có mình ngươi là thiên kiêu chi tử, người khác phải nghe lời ngươi vậy.

- Thiếu chủ nghiêm trọng rồi.

Lục Thiên Cơ nói:

- Nếu như người khác nói đúng, ta sẽ nghe theo người ta, đạo lý trên thế gian này chính là đạo lý, sẽ không vì người nào mà thay đổi.

- Được rồi, ngươi tới đây làm gì?

Sở Ly khoát tay nói:

- Ta không có thời gian mò mẫm chơi đùa với ngươi!

Lục Thiên Cơ nói:

- Thiếu chủ cảm thấy Sơn chủ chúng ta làm có xứng chức không?

- Xứng hay không xứng thì có liên quan gì tới ngươi?

Sở Ly lười biếng nói.

Lục Thiên Cơ lắc đầu nói:

- Đám người sư phụ đặt vào kỳ vọng rất cao đối với Sơn chủ, thế nhưng Sơn chủ lại làm cho đám người sư phụ thất vọng, thắng cảnh có chút chống cự đối với mệnh lệnh của tông môn là bởi vì bọn họ quá thất vọng.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Vậy thì như thế nào chứ? Sơn chủ chính là Sơn chủ, ai không phục Sơn chủ thì có thể kháng lệnh, như vậy thì trực tiếp giải tán tông phái là được, cần gì phải chơi nhiều trò như vậy chứ?

- Thân là Sơn chủ, chỉ cần võ công trác tuyệt, vượt lên trên mọi người mới được.

Lục Thiên Cơ lắc đầu nói:

- Tu vi bây giờ của Sơn chủ rất tầm thường, liên lụy tới Phục Ngưu sơn chúng ta!

- Vì lẽ đó lệnh sư muốn soán vị sao?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Lục Thiên Cơ vội vàng khoát tay nói:

- Đương nhiên sư phụ không thể soán vị... Có điều phải chọn một Sơn chủ một lần nữa, đó là chuyện bắt buộc phải làm, tư chất của tại hạ cũng còn tốt, đám người sư phụ cảm thấy rất thích hợp kế thừa vị trí Sơn chủ.

- Trước đây bọn họ đã bỏ qua một lần, ai biết ngươi có phải là Gia Cát Phong kế tiếp hay không chứ?

Sở Ly lạnh nhạt nói.

Lục Thiên Cơ chậm rãi nói:

- Ta sẽ không để cho đám người sư phụ thất vọng.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Nói xong chưa? Nói xong thì cút đi!

Lục Thiên Cơ đối mặt với mặt lạnh của hắn cũng không tức giận, trái lại còn mỉm cười nói:

- Ta vừa nghe được một tin tức, không biết có nên nói với thiếu chủ ngươi hay không.

Hắn không nghĩ tới nói ra những thứ này cũng không thể làm cho Gia Cát Thiên động thủ, xem ra cảm tình của hai phụ tử rất lãnh đạm, phải tìm được mục tiêu công kích thì mới có thể chọc giận Gia Cát Thiên!

- Tin tức gì?

Sở Ly nói.

Lục Thiên Cơ lắc đầu than thở:

- Quên đi, ta thấy không nên nói thì tốt hơn.

- Vậy thì thôi đi.

Sở Ly đứng lên.

Lục Thiên Cơ nói:

- Có điều ta cảm thấy để cho thiếu chủ biết cũng tốt.

Sở Ly cầm lấy kiếm, treo ở bên hông, chuẩn bị rời đi.

Lục Thiên Cơ nói:

- Thiếu chủ biết vì sao những năm gần đây Sơn chủ vẫn lạnh lùng đối với thiếu chủ như vậy không?

Sở Ly liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi:

- Ngươi biết?

- Sơn chủ một mảnh thâm tình đối với phu nhân, tất cả mọi người đều biết.

Lục Thiên Cơ nói:

- Như vậy vì sao Sơn chủ lại chẳng quan tâm đối với nhi tử mà phu nhân sinh cho mình, để mặc cho thiếu chủ tự sinh tự diệt, chuyện này chẳng lẽ phù hợp với lẽ thường sao?

- Mẫu thân khó sinh, bởi vì ta mà chết.

Sở Ly nói.

Lục Thiên Cơ lắc đầu:

- Phu nhân chết là ý trời, há có thể trách được thiếu chủ chứ? Sơn chủ nên hiểu rõ cái này, cũng đã sớm nên tha thứ cho thiếu chủ, vì sao vẫn không giải được khúc mắc, hận thiếu chủ như thế chứ?

Sở Ly cười cợt:

- Ngươi biết?

- Bởi vì thiếu chủ cũng không phải là cốt nhục của Sơn chủ!

Lục Thiên Cơ nói.

Sở Ly ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:

- Ngươi rất biết biên chuyện cũ, linh cơ khẽ động đã nghĩ ra được chuyện này, cũng thật là làm khó cho ngươi!

Nếu đổi là Gia Cát Thiên thật sự, tuyệt đối sẽ liều mạng, mẫu thân cực kỳ thánh khiết trong lòng hắn lại bị nói thành nữ nhân bất trung, sao có thể không phẫn nộ được chứ?

- Thiếu chủ không tin?

Lục Thiên Cơ nói:

- Như vậy cứ để mọi người bình luận thật giả, được chứ?

Sở Ly nói:

- Ngươi muốn kích ta động thủ, từ đó thăm dò hư thực của ta đúng không?

Hắn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Lục Thiên Cơ.

Lời nói này là do Lục Thiên Cơ tạo ra, một khi truyền đi sẽ gây ra huyên náo sôi sùng sục, uy nghiêm của Gia Cát Phong sẽ tổn thất rất lớn, mà hắn thân là thiếu chủ, địa vị cũng rất lúng túng.

Lời đồn này có thể nói là rất ác độc.

Lục Thiên Cơ cười nói:

- Những câu nói này ta cũng chỉ nghe người khác nói, có lẽ cũng đúng tám chín phần mười.

- Sư phụ ngươi sao?

Sở Ly chậm rãi trường kiếm rút ra:

- Tự mồm hắn nói?

- Cái này... cũng không phải là gia sư nói.

Lục Thiên Cơ lắc đầu.

Trường kiếm của Sở Ly nhẹ nhàng run lên:

- Vậy ta sẽ tác thành cho ngươi, để ngươi nhìn một chút bản lĩnh của ta.

Hắn vừa dứt lời thì mũi kiếm đâm đến yết hầu của Lục Thiên Cơ, giống như đã vượt qua không gian ràng buộc, kiếm hơi động đã đến chỗ cần đến, không cần phải trải qua quá trình ở giữa.

Lục Thiên Cơ lùi một bước, người ngửa ra sau, muốn tránh ra khỏi mũi kiếm.

- Sưu!

Mũi kiếm thuận thế đâm xuống dưới một cái, đâm thủng đan điền của hắn, nhanh chóng rút ra.

- A!

Lục Thiên Cơ không khỏi thất thanh kêu to.

Trường kiếm của Sở Ly run lên, thân kiếm sáng như tuyết như trăng, lập tức được tra vào bao.

Hắn trợn mắt nhìn, nhìn Lục Thiên Cơ đang khó có thể tin được che đan điền của mình, nói:

- Lần này ta sẽ cho ngươi một giáo huấn thật sâu, để cho ngươi biết có chút chuyện không thể nói lung tung, cho nên mới có câu nói gọi là họa từ miệng mà ra, ngươi đã hiểu chưa?

- Ngươi... Ngươi...

Lục Thiên Cơ cảm giác nội lực của mình đang nhanh chóng trôi đi, hắn sợ hãi mà lại khó có thể tin được.

Hắn vẫn chắc chắc Sở Ly không thể bằng mình, vì vậy cho dù phẫn nộ động thủ thì hắn cũng sẽ an toàn không lo.

Võ công là tất cả chỗ căn cơ của hắn, không còn võ công, tất cả đều xong đời. Kế hoạch lớn, bá nghiệp của hắn đều hóa thành công cốc!

Sở Ly nói:

- Ngươi bị thương không nặng, sẽ chữa thương được, lại luyện từ đầu, mất mấy năm là đã có thể khôi phục võ công, ngươi còn trẻ, bị phế bỏ võ công cũng không có gì ghê gớm cả... Mà tính tình này của ngươi cũng cần phải sửa lại một chút, võ lâm hiểm ác, ngươi làm việc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi, được rồi, ta không tiễn, tự mình trở về đi!

Hắn dứt lời cất giọng nói:

- Kiều Tam, chúng ta đi!

- Vâng, thiếu chủ!

Kiều Tam vội vã đáp một tiếng.

Trong lòng Kiều Tam ảo não, muốn ra tay ngăn cản thì đã chậm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu chủ phế bỏ võ công của Lục Thiên Cơ, hắn vừa nghĩ tới Hồ Hoa Vinh đã run như cầy sấy.