Sở Ly cười nói:
- Không vội, trước tiên các ngươi cứ ở chỗ này luyện một chút, tu luyện ở thắng cảnh so với bên ngoài nhanh hơn nhiều, chờ tới khi tăng trưởng quá chậm, khi đó rời khỏi đây cũng không muộn!
-... Vâng.
Tưởng Hòe cũng không khách khí nữa.
- Công tử, ta phải về thôi.
Tuyết Lăng nói:
- Bên cạnh công tử không thể không có ai chăm sóc được.
Sở Ly khoát tay một cái nói:
- Đây là cơ hội hiếm có, vẫn nên yên tâm ở chỗ này tu luyện đi.
- Nhưng mà công tử...
Tuyết Lăng vội nói.
Sở Ly cười nói:
- Bây giờ ta đã có một nha hoàn, là mỹ nhân An Vương ban xuống, sắc đẹp không kém hơn so với Tuyết Lăng ngươi.
Đôi mắt sáng của Tuyết Lăng lập lòe, nói:
- An Vương có tâm tư tốt như vậy sao?
- Mỹ nhân kế.
Sở Ly nói:
- Nhận mỹ nhân rồi, chú ý chút là được, vì lẽ đó ngươi cẩn thận tu luyện, không cần lo lắng gì cả.
Tô Như che miệng khẽ cười một tiếng, nói:
- Nàng càng lo lắng hơn đó!
Tuyết Lăng vội vã dịu dàng nói:
- Tô tổng quản!
Tô Như nói:
- Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy tiểu thư và Sở Ly nữa, đi tới tu luyện các đi.
Tuyết Lăng và Lý Hàn Yến lưu luyến không rời rời đi.
Sở Ly nhìn bọn họ rời đi, lắc đầu bật cười, lại nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ lành lạnh, con mắt lạnh lùng, chẳng khác nào đã đổi thành một người khác.
Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Kỳ.
Trong đầu của Tiêu Kỳ có một thanh bảo kiếm lẳng lặng lơ lửng, trong lúc bất tri bất giác nó đã chém sạch sẽ tất cả tạp niệm và tư tình, lần nữa khôi phục lại cảnh giới tâm như chỉ thủy.
Nàng nhìn Sở Ly, không còn loại nhu tình mật ý như lúc trước nữa, trái lại còn có cảm giác căm ghét lạnh nhạt, giống như chỉ là một người quen thông thường, chỉ là chào hỏi mà thôi, cũng không có kích động trò chuyện.
- Nàng...
Sở Ly phát hiện không thích hợp.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu nói:
- Ngươi cũng trở về đi thôi.
Sở Ly đưa tay nắm lấy tay nàng.
- Sưu!
Một đạo hàn quang bắn đến.
Sở Ly vội vã buông tay, mũi kiếm xẹt qua mu bàn tay của hắn, nếu không rút tay về thì một kiếm này sẽ đâm trúng mình, không chút lưu tình nào cả.
- Tiểu thư?
Sở Ly cau mày nói.
Tiêu Kỳ hơi hơi không kiên nhẫn, nói:
- Đồ khinh bạc!
- Chẳng lẽ không nhận ra ta sao?
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ lạnh như băng nhìn về phía hắn, nói:
- Chuyện cũ trước kia, các loại qua lại, ta đã không muốn nhắc tới nữa. Ta muốn theo đuổi vô thượng kiếm đạo, sẽ không đắm chìm trong tư tình nhi nữ, ngươi đừng tới quấy rối ta nữa!
- Như vậy vừa nãy...
Sở Ly kinh ngạc.
Tiêu Kỳ lạnh lùng nói:
- Vừa nãy chỉ là tâm thần thất thủ nhất thời mà thôi, bây giờ đã khôi phục, Sở Ly, chăm sóc cho nhị tỷ thật tốt, cẩn thận An Vương.
Tâm tư của Sở Ly thay đổi rất nhanh.
Hắn không thấy rõ tình hình trong đầu của Tiêu Kỳ, cho nên chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Thái Thượng Kiếm Kinh, Thái Thượng Vong Tình, vừa nãy rõ ràng mình đã phá vỡ cảnh giới Thái Thượng Vong Tình của nàng, làm sao chỉ trong nháy mắt lại biến đổi như vậy cơ chứ?
Có lẽ nàng đã lần nữa khôi phục lại cảnh giới Thái Thượng Vong Tình.
Hắn bỗng nhiên lóe lên đi đến phía sau lưng Tiêu Kỳ, lấy tay ôm vòng eo của nàng.
- Keng...
Một tiếng vang lên, bàn tay của Sở Ly và mũi kiếm chạm vào nhau.
Móng tay hắn gảy lên trên thân kiếm, tránh khỏi một kiếm cực kỳ ác liệt này, uy lực của kiếm pháp mạnh không kém gì Thần Kiếm thất thức của mình.
- Leng keng keng...
Hắn không ngừng vung tay ra, nhưng thủy chung vẫn bị kiếm băng ngăn cản, không có cách nào toại nguyện được.
Theo chiêu số càng nhiều, sắc mặt của Tiêu Kỳ càng ngày càng lạnh lùng, chẳng khác nào có một tần băng che mặt, quanh thân đều toả ra hàn khí lạnh lẽo.
Thân pháp của Sở Ly đột nhiên tăng nhanh, phút chốc ở trước, thì sau đó đã xuất hiện ở phía sau, phập phù khó lường.
- Ầm!
Thân thể của Tiêu Kỳ cứng đờ, bị một chưởng của Sở Ly bắn trúng.
Sở Ly theo mấy đạo chưởng lực niêm phong huyệt đạo quanh thân của nàng lại.
Tiêu Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, lông mi khẽ nhíu, vẻ thiếu kiên nhẫn lộ rõ ra ở trên mặt, có một loại khí thế lẫm liệt không giận tự uy.
Sở Ly không hề bị lay động mà dùng tay ôm eo nàng, tập kích lên trên bờ môi đỏ của nàng, nhẹ nhàng hôn lên.
Nàng nhếch bờ môi đỏ, không nhúc nhích, cảm giác mát mẻ mà mềm mại vẫn còn, nhưng không còn chút cảm tình nào cả, chỉ có vẻ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, càng ngày càng lạnh lẽo.
Sở Ly hôn một lát, thân thể thu lại lẳng lặng nhìn nàng.
Tiêu Kỳ lãnh đạm nhìn hắn, giống như người bị hôn vừa nãy không phải là nàng.
Sở Ly thở dài, xem ra chiêu này đã mất linh, không có tác dụng.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Không cần uổng phí tâm tư, Thái Thượng Kiếm Kinh không dễ loại bỏ như vậy, ngươi nên dùng nhiều tâm tư ở trên người nhị tỷ đi, chăm sóc nàng thật tốt là được.
Sở Ly cau mày lắc đầu, nói:
- Thái Thượng Vong Tình, vì sao ngươi quan tâm Nhị tiểu thư như vậy, thế nhưng đối với ta...
- Trở ngại lớn nhất để theo đuổi kiếm đạo chính là tình yêu nam nữ, chém tình yêu nam nữ, tình thân vẫn còn.
Tiêu Kỳ bình tĩnh nói:
- Sở Ly, chúng ta có duyên mà không có phận, hay là quên ta đi.
Sở Ly lắc đầu, nói:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Đời này ta không muốn liên quan tới tư tình nam nữ nữa.
Sở Ly trầm giọng hừ lạnh nói:
- Ta sẽ trở lại!
- Ta sẽ không gặp lại ngươi nữa.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.
Sở Ly cười cợt, lóe lên rồi biến mất.
Hắn xuất hiện ở bên trong tiểu đình của Thẩm Ánh Hồ, Thẩm Ánh Hồ vẫn còn đang chống cằm xem xét hồ nước.
- Trầm tiền bối, tiểu thư như vậy là sao?
Sở Ly nói.
Hắn nói một lần cho nàng nghe vềtình hình lúc đó.
Thẩm Ánh Hồ trầm ngâm nói:
- Hẳn là do Thái Thượng Kiếm Kinh, hiện tại tiểu Kỳ dã dần dần lún sâu, sợ là không dễ phá công như vậy, đừng nóng vội, cứ từ từ đi.
Sở Ly nói:
- Tiền bối không nghiên cứu qua Thái Thượng Kiếm Kinh hay sao?
Thẩm Ánh Hồ lắc lắc đầu nói:
- Ta không dòm ngó được con đường của nó, cần thiên phú đặc biệt... Thượng kiếm kinh, ghi chép hiếm có, ngươi có thể trở về tra một chút, không nên nóng vội.
Sở Ly gật đầu, ôm quyền một cái rồi lóe lên biến mất.
Lúc sáng sớm.
- Gia Cát Phong!
Một tiếng kêu vang vọng trong Phục Ngưu sơn.
Gia Cát Phong từ trong nhập định tỉnh lại, sắc mặt âm trầm lại, vừa nghe thì hắn đã biết là ai, là người đã đánh bại mình, khiến cho mình vô cùng nhục nhã, ép mình bế quan!
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, bay tới, nói:
- Họ Liễu, ngươi thật là to gan, lại dám đi tìm cái chết!
- Khanh khách...
Tiếng cười duyên như chuông bạc đong đưa ở trên không trung, nói:
- Gia Cát Phong, ra đây tìm cái chết! Ta ở dưới chân núi chờ ngươi!
- Chờ đó cho ta!
Gia Cát Phong cười lạnh nói:
- Lần này ta phải giết ngươi!
- Thực sự là nực cười!
Tiếng cười của Liễu Văn Tâm lanh lảnh động lòng người:
- Khả năng khoác lác của ngươi rất là lợi hại, thế nhưng công phu trên tay thì lại rối tinh rối mù, Phục Ngưu sơn thật là khiến cho người ta thất vọng!
Gia Cát Phong chẳng khác nào một mũi tên bắn ra, hắn bế quan khổ tu chính là vì ngày hôm nay.
Sáu trưởng lão Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn nghe vậy cũng phi thân ra, theo sát ở sau lưng của Gia Cát Phong, chỉ lo hắn chịu thiệt.
Sơn chủ bế quan khổ tu, không dám nói tất có thể thắng được Liễu Văn Tâm, bọn họ chỉ cần áp trận là được.
Khinh công của Liễu Văn Tâm rất tốt, bọn họ vây công cũng vô dụng, nhưng sợ bên người nàng còn có nhân thủ giúp đỡ. Còn nữa, vạn nhất không địch lại thì cũng có thể đoạt lại Sơn chủ, mang Sơn chủ về.
Bọn họ một mặt bay nhanh vừa nghĩ tới Gia Cát Thiên.
Nếu như thiếu chủ ở đây há có thể cho phép Liễu Văn Tâm làm càn, sợ là nàng sẽ trực tiếp bị doạ chạy rồi!
Chờ tới khi bọn họ đạp lên trên cổ thụ rậm rạp đi tới dưới chân núi thì đã nhìn thấy Liễu Văn Tâm và Sơn chủ đã chiến thành một đoàn.
Hai người có lực lượng ngang nhau, Sơn chủ không rơi xuống hạ phong cũng không chiếm được thượng phong, thành quả khổ tu quả thực không tầm thường, so với lần trước thảm bại còn tốt hơn rất nhiều.
Điều làm cho bọn họ thở ra một hơi đó chính là, bên người Liễu Văn Tâm không có những cao thủ khác, chỉ có một mình nàng mà thôi.
- Phục Ngưu sơn các ngươi vẫn làm rùa rụt cổ không ra, chẳng lẽ muốn co cụm cả đời sao?
Liễu Văn Tâm một mặt xuất chưởng một mặt lắc đầu cười khẽ, nói:
- Tên tiểu tử lần trước kia đâu?
- Thiếu chủ sẽ lập tức tới.
Mộ Dung Thuần lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có đắc ý!
Liễu Văn Tâm khẽ cười nói:
- Xem ra tiểu tử kia không ở đây, vậy ta yên tâm rồi, chịu chết đi!
Thân thể của nàng đột nhiên tăng nhanh, Gia Cát Phong không cam lòng yếu thế thân thể cũng đẩy nhanh tốc độ.
- Ầm ầm ầm...
Thanh âm âm trầm liên tiếp vang lên, hai tay của hai người không ngừng va chạm.
Từ trên ngọn cây đánh tới dưới cây, lại đánh tới ngọn cây, lại xuống phía dưới, lá cây xung quanh bay tán loạn, thế nhưng khi ở trên không trung đã bị chấn thanh phấn vụn, rơi xuống bên dưới.
- Ầm!
Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh rơi xuống phía sau lưng của Gia Cát Phong, đánh một chưởng vào lưng của hắn.
Trong lòng Gia Cát Phong nổi lên báo động, nhưng không kịp phản ứng nữa, lập tức trúng một chưởng, bay lên, Liễu Văn Tâm nhân cơ hội lại vỗ một chưởng lên trên ngực của hắn.