Trịnh Lập Đức ở một bên nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Vốn hắn cho đây sẽ là một trận đại chiến kinh thiên động địa, sẽ đại chiến mấy trăm hiệp, sau đó khó phân thắng bại, cuối cùng có khả năng Đại tổng quản sẽ thắng thảm, bởi vì còn dẫn theo Lục Ngọc Dung. Mà sự lợi hại của Lục Ngọc Dung hắn đã tự mình lĩnh giáo qua, là một cao thủ hàng đầu.
Cũng không ngờ tới, chỉ vẻn vẹn mấy chiêu, dưới sự liên thủ của hai người Chu Khang đã dĩ nhiên bị thương, xem thương thế này có lẽ cũng không nhẹ.
Hai thanh niên của Linh Lung các cũng trợn mắt lên.
Bọn họ cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ tới cao thủ Thiên Ngoại Thiên so chiêu chỉ có mấy lần như thế, không giống như mình suy nghĩ vậy, chưởng đến quyền đi, kình lực cuồn cuộn ngang dọc khắp nơi.
Ngược lại, tranh đấu giữa bọn họ nhìn rất nặng nề ngột ngạt, so với chiêu số của cao thủ Tiên Thiên tinh diệu hoa lệ, đặc sắc tuyệt luân, bọn họ rất giống như là người không có võ công đánh nhau vậy, chỉ là lực lượng lớn hơn một chút mà thôi.
Cứ như thế đã xong rồi sao? Như vậy cao thủ Thiên Ngoại Thiên không cần phải luyện võ công gì, trực tiếp đánh ra một quyền một chưởng là được rồi.
Sở Ly đi tới trước mặt Chu Khang, nhìn hắn kịch liệt ho khan, không ngừng phun máu, hắn bình tĩnh nói:
- Chu tiền bối, đắc tội rồi.
Chu Khang ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng ngừng ho khan, thở dốc:
- Được... tu vi rất khá!
Hắn không nghĩ tới Sở Ly mới tu luyện hai năm, công lực lại thâm hậu tinh xảo như thế, kỳ tài như vậy, rất có thể sẽ trở thành cao thủ Thiên Thần, nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn sáng quắc:
- Ngươi có hi vọng trở thành Thiên Thần!
Sở Ly cười gật đầu:
- Đúng thế, ta đang cố gắng theo đuổi cảnh giới Thiên Thần.
Chu Khang lần nữa kịch liệt ho khan.
Sở Ly vỗ một cái vào phía sau lưng của hắn, lạnh nhạt nói:
- Chu tiền bối, ta cần ngươi phế thệ, trở về núi ẩn cư, không ra khỏi núi nữa!
Chu Khang thở dài, chậm rãi gật đầu, đưa tay phát ra lời thề độc.
Sở Ly gật gù, ôm quyền một cái, đi tới trước mặt Lục Ngọc Dung rồi nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng:
- Ngươi tin tưởng lời thề của hắn thế sao?
- Đương nhiên.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ngươi là nữ nhân, sẽ không hiểu rõ sự coi trọng đối với lời thề của nam nhân!
- Nói hưu nói vượn!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Nam nhân các ngươi còn thiếu người xảo trá sao... Đi thôi!
Sở Ly cười nói:
- Lần này đa tạ ngươi, chúng ta đi.
- Ngươi biết phải đi tới đâu rồi đó.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly gật đầu.
Hai thanh niên của Linh Lung các không nhúc nhích, nhìn bọn họ nhẹ nhàng bước lên, bước lên ngọn cây như hai đóa mây tráng từ từ rời đi, biến mất ở dưới ánh trăng, lòng sinh ra vẻ say mê, thầm than thật là một đôi thần tiên quyến lữ, hóa ra Sở Ly đã có nữ nhân!
Trịnh Lập Đức gian nan bò lên, đi tới trước mặt của Chu Khang rồi hỏi:
- Chu lão?
Chu Khang thở dài:
- Trịnh thống lĩnh, xin ngươi trở lại bẩm báo với Vương gia, lão hủ vô năng, không phải là đối thủ của Sở Ly, lần này liều mạng ra tay cũng đã coi như báo đáp ân tình của Vương gia, Vương gia không nên tới tìm ta nữa.
- Vâng!
Trịnh Lập Đức than thở:
- Kính xin Chu lão viết một phong thư cho Vương gia.
- Thư thì không cần đâu.
Chu Khang lắc đầu cười cười:
- Vương gia có tin hay không thì kệ hắn đi.
- Chu lão...
Trịnh Lập Đức chần chờ:
- Nếu như không tin, ta trở về cũng không tiện báo cáo kết quả nha.
- Một thân thương thế của ngươi là minh chứng tốt nhất.
Chu Khang nở một nụ cười nói:
- Thanh danh của Vương gia còn đó, có lẽ sẽ khoan dung cho ngươi.
Trịnh Lập Đức cười khổ gật gù:
- Như vậy thì thôi đi.
Hắn thầm than, Vương gia ở ngoài thì rộng bên trong rất nghiêm, đối với người ngoài là có hiền danh, vì lẽ đó mới có danh khí như vậy. Thế nhưng đối nội lại rất nghiêm khắc, có một phần sai cũng sẽ bị trừng phạt, không cho phép có một chút sai lầm nào cả.
Lần này trở về nhất định hắn sẽ gặp xui xẻo.
Hắn quay đầu liếc nhìn hai thanh niên của Linh Lung các một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Các ngươi đừng có truyền loạn, bằng không, cho dù trốn ở Linh Lung các thì ta cũng sẽ giết các ngươi!
- Vâng, cái gì chúng ta cũng không biết, cái gì cũng không thấy!
Thanh niên mặt dài vội vã gật đầu.
- Theo lý thuyết nên diệt khẩu các ngươi.
Trịnh Lập Đức thở dài nói:
- Có điều nể mặt Ngô Các chủ của các ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!
- Đa tạ Trịnh tiền bối!
Hai người vội vã ôm quyền khom người nói lời cảm tạ.
Trịnh Lập Đức vung vung tay lên nói:
- Đi đi!
- Vâng, chúng ta cáo từ!
Hai người vội vã đứng dậy chạy ra khỏi rừng cây.
Khi bọn họ nghe thấy cái tên Sở Ly đã bắt đầu lo lắng và sợ hãi.
Chuyện này dính tới Vương gia nha, đây là đấu tranh của cao tầng, mình biết chuyện này sẽ không ổn, không nghĩ tới lại tránh được một kiếp, hai người như chó mất chủ, liều mạng chạy trốn ra khỏi rừng cây.
Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về phía tây.
Trịnh Lập Đức đứng ở bên ngoài thư phòng của An Vương, khuôn mặt trắng xám bị ánh trời chiều nhuộm đỏ.
Trải qua một ngày một đêm hắn đã trở lại An Vương phủ, lập tức tới gặp An Vương.
Hắn đứng ở ngoài thư phòng trong chốc lát đã nghe được âm thanh của An Vương truyền đến từ bên trong:
- Đi vào đi!
Hắn khom người tiến vào trong thư phòng, đi tới trước mặt An Vương, cúi đầu nói:
- Vương gia, thuộc hạ làm việc vô năng!
- Chu lão đâu rồi?
An Vương nhàn nhã ngồi ở bên bàn đọc sách, bình tĩnh hỏi:
- Làm sao lại không thấy Chu lão đâu chứ?
- Vương gia, Chu lão trở về rồi.
Trịnh Lập Đức cúi đầu nói.
- Vì sao lại về?
Âm thanh của An Vương dần dần tăng thêm:
- Không phải đã đồng ý đến giúp bản vương làm chuyện này sao?
Trịnh Lập Đức nói:
- Giữa đường gặp phải Đại tổng quản, Đại tổng quản đánh Chu lão thành trọng thương, Chu lão không có mặt mũi nào gặp Vương gia, hắn nói, dù có tới đây cũng là uổng công, cho nên mới đi thẳng về, ẩn cư không ra ngoài nữa.
- Sở Ly?
An Vương cau mày, lạnh nhạt nói:
- Một mình hắn sao?
- Còn có Lục Ngọc Dung nữa.
Trịnh Lập Đức nói.
- Hai người này đồng thời đến, chẳng trách!
An Vương hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết võ công của hai người, tu vi của Lục Ngọc Dung cực kỳ cao, cho dù hiện tại võ công của mình tăng lên gấp bội, cũng chưa chắc đã có thể thắng được.
- Thuộc hạ vô năng, trước tiên bị Đại tổng quản đánh lén trọng thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ liên thủ đả thương Chu lão, Đại tổng quản buộc Chu lão lập lời thề độc, không ra khỏi núi nữa.
Trịnh Lập Đức bất đắc dĩ nói.
- Hừ, ngươi quá vô năng!
An Vương lạnh lùng nói.
Trịnh Lập Đức cúi đầu.
- Xem ra đã bị thương không nhẹ đúng không?
An Vương đánh giá sắc mặt tái nhợt của hắn:
- Thương thật hay giả vậy?
Trịnh Lập Đức vội vã ngẩng đầu lên nói:
- Vương gia?
An Vương lạnh lùng nói:
- Ngươi đi đón Chu lão, chỉ có ba người biết, ngươi, ta, Hư Ninh tôn giả, ngoài ra không có người bên ngoài nào nữa. Sao Sở Ly lại biết ngươi đi tìm Chu lão cơ chứ, hơn nữa còn vừa vặn ngăn chặn được Chu lão chứ?
- Vương gia hoài nghi ta thông báo cho Đại tổng quản hay sao?
Trịnh Lập Đức khó có thể tin được trợn mắt lên.
Hắn cảm thấy không ổn, quả nhiên Vương gia đã hoài nghi mình!
- Sao ta lại đi thông báo cho hắn chứ? Hay là Hư Ninh tôn giả nói cho hắn biết?
An Vương lạnh nhạt nhìn hắn:
- Trừ ngươi ra, còn có ai nữa?
Trịnh Lập Đức vội nói:
- Vương gia, thật sự ta oan uổng nha, sao ta có thể nói cho hắn biết chứ?
An Vương hừ lạnh nói:
- Ngươi luôn mồm luôn miệng gọi là Đại tổng quản, không biết hắn đã không phải là Đại tổng quản rồi hay sao?
Trịnh Lập Đức vội nói:
- Ta quen miệng nhất thời không sửa đổi được, Vương gia, ngươi biết đầu óc của ta mà, sao ta có thể làm chuyện như vậy được chứ?
- Vậy ngươi nói một chút xem, làm sao hắn lại biết ngươi đi đón Chu lão?
An Vương lạnh nhạt nói.
Trịnh Lập Đức cười khổ lắc đầu:
- Vương gia, thuộc hạ có miệng cũng không nói ra được, thật sự là không biết... Ta cũng không nói qua với người ngoài chuyện này, cho dù là thị vệ nha hoàn cũng không biết là ta được phái đi, sao Đại tổng quản lại biết được cơ chứ?
- Bởi vì là ngươi nói cho hắn biết.
An Vương lạnh lùng nói.
Trịnh Lập Đức quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Vương gia, ta luôn luôn trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, tuyệt không hai lòng!