Màn đêm âm trầm, ánh trăng như nước.
Sở Ly và Mộ Dung Thuần cùng Hạ Lập Ngôn đạp lên trên ngọn cây chạy đi.
Cổ thụ che trời, bọn họ có vẻ rất là nhỏ bé.
Bọn họ một hơi chạy đến dưới chân núi, lại đi về phía nam, ở ngoài trăm dặm là một tòa thành nhỏ, dụng cụ dùng bình thường hàng này của bọn họ đều mua từ nơi đó.
Mộ Dung Thuần nói:
- Thiếu chủ, sao ngươi biết Đại Quang Minh thần quyền vậy?
- Khi hạ sơn đã gặp.
- Không ngờ thiếu chủ đã thấy tận mắt sao?
- Hừm, ta còn đã từng giao thủ với đệ tử của Quang Minh thánh giáo.
Sở Ly lười biếng nói:
- Thuận tiện giết hai người.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không trách được thiếu chủ không có sợ hãi đối với Quang Minh thánh giáo, rất không để ý, hóa ra đã giết qua đệ tử của Quang Minh thánh giáo.
- Có người nói Quang Minh thánh giáo tuyệt sẽ không bỏ qua đối với kẻ thù, bọn họ có bí thuật, có thể đuổi theo kẻ thù.
Mộ Dung Thuần nói:
- Có phải thật hay không?
- Hẳn là thật.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Những thứ này bình thường bốn Đại tông phái đều có, tất cả đều là bí thuật rất huyền diệu, không thể coi thường.
Hắn thật sự không biết Quang Minh thánh giáo lại có bản lĩnh như vậy.
Quang Minh thánh giáo và Kim Cương tự là tồn tại cùng một cấp bậc, có bí thuật tương tự với Thông Thiên triệt địa thì cũng không có gì là kỳ lạ cả. Thế nhưng vẫn không truy sát mình, lẽ nào là vì mình cũng là người mang thần thông, hoặc là Đại Viên Kính Trí có thể quấy rầy bí thuật truy đuổi của bọn họ hay sao?
- Như vậy thiếu chủ phải cẩn thận bọn họ!
Mộ Dung Thuần nói:
- Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ thù!
Sở Ly cười cợt:
- Lẽ nào là bởi vì ta cho nên mới đưa tới Quang Minh thánh giáo trả thù hay sao?
- Thiếu chủ giết đệ tử của Quang Minh thánh giáo khi nào vậy?
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn liếc mắt nhìn nhau, hỏi vội.
- Một tháng trước.
Sở Ly nói.
Mộ Dung Thuần lắc đầu:
- Vậy thì không phải, bọn họ tới còn sớm hơn nữa!
Hạ Lập Ngôn nói:
- Rốt cuộc tại sao phải tìm tới chúng ta cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Có khả năng chúng ta có đồ vật bọn họ muốn cướp đi... Hẳn là không thể làm quá trực tiếp, bằng không bọn họ trực tiếp tới cửa đòi là được, có thể nhường ra thì sẽ nhường ra. Thế nhưng lúc này bọn họ trực tiếp động thủ, hiển nhiên là biết chúng ta sẽ không đồng ý giao ra thứ kia.
- Lời ấy của thiếu chủ rất có lý!
Mộ Dung Thuần chậm rãi gật đầu.
- Liệu có thể là thắng cảnh của chúng ta hay không?
Sở Ly nói.
Hắn vận chuyển Đại Viên Kính Trí, muốn tìm được vị trí của thắng cảnh ở trong đầu của bọn họ.
- Thắng cảnh?
Mộ Dung Thuần cau mày, lắc đầu một cái rồi nói:
- Thắng cảnh không di chuyển được, cũng không đến nỗi, huống hồ thắng cảnh của Quang Minh thánh giáo so với chúng ta còn tốt hơn nữa!
Sở Ly thất vọng âm thầm lắc đầu.
Trong đầu của bọn họ xuất hiện thắng cảnh, nhưng không có vị trí của thắng cảnh, chỉ biết là một chỗ thung lũng, phong cảnh hợp lòng người, hoa thơm chim hót, không khí rất là trong lành.
Không khí trong lành là cảm nhận sâu sắc nhất của bọn họ, không có cách nào quên đi được.
- Chờ bắt được một người thì lại hỏi một câu vậy.
Sở Ly nói.
Mộ Dung Thuần lắc đầu:
- Đệ tử Quang Minh thánh giáo khó mà hỏi ra tin tức được.
Trong lúc ba người nói chuyện, lại chạy đi được năm, sáu dặm, bỗng nhiên ngoài trăm thước xuất hiện bốn người mặc áo đen, lẳng lặng đứng ở trên ngọn cây đánh giá bọn họ, trong ánh mắt để lộ ra vẻ trêu tức và hưng phấn.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Cẩn thận, còn có hai người nữa ẩn nấp!
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cười khổ, mèo vờn chuột mà lại cẩn thận như vậy, ngoại trừ bốn người này ra còn có hai người khác, như vậy đối phương điều động sáu người để đối phó với ba người bên mình!
- Hai người các ngươi ở cùng nhau, đừng tách ra.
Sở Ly nói:
- Để ta tự mình tới!
Hắn nói xong câu này, thân thể đột nhiên tăng tốc, vọt tới trước người một trung niên áo đen, tay trái vườn ra, đồng thời ánh kiếm bên hông chợt lóe lên.
- Ây...
Trung niên áo đen đang đề phòng chưởng lực của hắn thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một điểm hàn mang, muốn né tránh nhưng lại không tránh được.
Khi trong lòng xuất hiện báo động thì mũi kiếm đã đâm đến yết hầu của hắn.
Hắn trơ mắt nhìn yết hầu mình trúng kiếm, rất không cam lòng đánh ra một quyền.
- Ầm!
Sở Ly mạnh mẽ chống lại một quyền này, quyền kình rất không tinh khiết, Thiên Ma châu không muốn đi ra, ngay cả động cũng không muốn động.
Hắn lần nữa bắn về phía một lão giả mặc áo đen khác, ánh kiếm lập lòe, rất là nhanh.
Lão giả mặc áo đen đã nhìn ra kiếm của hắn rất nhanh cho nên mới vội vã lùi về phía sau, hắn muốn lợi dụng thân pháp để làm trì hoãn kiếm thế.
Sở Ly nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một điểm hàn quang bắn về phía lão giả mặc áo đen kia.
- Keng...
Một tiếng hót thanh thúy vang lên, một thanh kiếm che ở trước yết hầu của lão giả mặc áo đen, sau đó trường kiếm đẩy ra, lão giả cầm kiếm bay theo ra ngoài.
Trên kiếm của Sở Ly ẩn chứa nội kình khổng lồ, trực tiếp đánh bay lão giả cầm kiếm kia.
Sở Ly thuận thế đánh ra một kiếm.
Lão giả mặc áo đen cố gắng tránh yếu hầu, thế nhưng trán lại bị cắt qua.
Mũi kiếm xẹt qua da đầu, cắt da đầu ra, để lộ ra một lỗ hổng rất dài, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, nhuộm đỏ tóc của hắn, lại dọc theo hai má chảy xuống, chẳng khác nào xối nước.
Lão giả mặc áo đen vươn mình rơi xuống dưới gốc cây, vội vã móc ra bình thuốc ở trong ngực, tung một ít thuốc bột lên trên đỉnh đầu.
Người Sở Ly nhẹ nhàng hạ xuống dưới, lại đâm về phía hắn, nhân lúc hắn bệnh đòi mạng hắn.
Ánh kiếm lóe lên, lão giả mặc áo đen vội vã nhảy về phía sau cây.
Sở Ly thiếu kiên nhẫn bước ra một bước, giống như xuyên qua gốc đại thụ thô to hai người ôm không hết, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau lão giả mặc áo đen kia.
Lão giả mặc áo đen kia đang núp ở sau thân cây, cảm thấy dù kiếm của Sở Ly có nhanh hơn nữa thì cũng không thể xuyên qua gốc cổ thụ kia. Trong lòng nổi lên báo động, cảm thấy tê rần thì kiếm của Sở Ly đã đâm thủng ngực hắn, mũi kiếm lộ ra ở trước ngực.
Hai trung niên áo xám thấy tình thế không ổn, vội vã từ phía sau cây nhào tới, nhưng khi bọn họ đến gần thì Sở Ly đã rút kiếm ra, ngực của lão giả mặc áo đen trúng kiếm, máu chảy ồ ồ ra bên ngoài, sau đó thi thể chia lìa.
Sở Ly vung kiếm xẹt qua cổ của hắn, đoạn tuyệt hi vọng dùng linh dược để kéo dài tính mạng.
- A...
Hai trung niên áo xám nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột ngột bành trướng lên mấy phần, thi triển ra bí thuật.
Sở Ly có thể nhìn thấy trong thân thể bọn họ có một đám lửa xuất hiện, bốc cháy hừng hực, thiêu đốt tinh khí và nguyên khí trong thân thể, hóa thành nội lực lưu chuyển.
Bọn họ như hai cơn gió cuốn tới, thân thể ở trên không trung đã vung quyền đánh ra, đó chính là Đại Quang Minh thần quyền.
Sở Ly đối mặt không tránh không né, bên trong y phục mơ hồ có ánh sáng màu vàng tím xuất hiện, sau đó ầm ầm một cái. Hai tiếng vang trầm vang lên, hai đạo quyền kình tinh khiết tiến vào trong thân thể, hóa thành hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nội lực của hắn.
Uy lực của Đại Quang Minh thần quyền này rất kinh người, quyền kình chẳng khác nào ngọn lửa hừng hực, có thể thản nhiên đón nhận hết tất cả.
Thiên Ma châu xuất hiện, nuốt hai đám lửa này, sau đó lần nữa trở về trước ngực.
Sở Ly lùi thẳng về phía sau, hóa giải lực lượng quyền kình của bản thân, miệng nở một nụ cười.
Quả thực quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền rất không tầm thường, hơn nữa hỏa hầu quyền pháp của hai người cũng rất đủ cho nên mới có quyền kình tinh khiết như vậy, có rất nhiều ích lợi đối với mình.
Hắn cũng không vội vã giết hai người, người nhẹ nhàng phóng lên trên cây, lúc này Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn đều đối đầu với người, đang ở thế thượng phong.
Sở Ly vừa xuất hiện, hai người đã biết tình thế không ổn.
Thân thể của bọn họ bỗng nhiên hơi thu lại, giống như đã gầy đi ba phần, trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt tinh khí, thân pháp tăng nhanh, uy lực của quyền kình tăng mạnh, Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn lập tức bị ép tới mức không ngóc đầu lên được.
Hai trung niên áo xám đánh về phía Sở Ly, quyền kình đã đến thân thể hắn.
Sở Ly lùi về phía sau trong hai tiếng ầm ầm, ngực đã trúng hai quyền, dọa cho Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn nhảy dựng một cái.
Hai người đi lên nhìn thì Sở Ly đã tra kiếm vào bao, hai tay nắm một nắm tay của hai người trung niên áo xám, ba người đấu nội lực với nhau.
Bọn họ vừa mới muốn giúp đỡ thì lại bị đối thủ cuốn lấy, bị ép cho không thở nổi.