Mọi người thất vọng nhìn về phía Sở Ly.

Bọn họ cảm thấy Sở Ly kiêu căng khinh người như vậy, không để ý tới người khác hẳn là kỳ thị, huống hồ hắn lại là nhi tử của sơn chủ, kế thừa huyết mạch và tư chất tuyệt thế của sơn chủ, hẳn là một thiên tài.

Chỉ là bọn họ vừa mới có hi vọng thì vị thiếu chủ này lại trực tiếp rời đi, không có ý tứ thể hiện ra bản lĩnh của mình.

Lẽ nào hắn là một tên rác rưởi cho nên mới bị sơn chủ mặc kệ, ném vào trong góc, lại nuôi thành tính cách ác liệt như vậy chứ?

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên mặt đối phương.

Tính khí này của thiếu chủ quả thật làm cho bọn họ hết cách, không để ý tới cái nhìn của người ngoài một chút nào, lần này thật sự đi, như vậy mọi người sẽ cảm nhận thế nào chứ?

Nhất định mọi người sẽ coi thiếu chủ là kẻ nhu nhược và người yếu đuối, xem thường, chê cười là thứ không tránh được.

Bởi vì mọi người ủng hộ đối với Sơn chủ cho nên có kỳ vọng cực cao đối với thiếu chủ, kết quả thiếu chủ lại quay người rời đi, theo người khác thấy chính là sức lực không đủ, nhất định sẽ rất thất vọng, sau đó sẽ hóa thành tức giận và không cam lòng, khi đó danh tiếng của thiếu chủ cũng sẽ xong!

- Chậm đã!

Hoàng Thao bỗng nhiên giương giọng quát lên.

Sở Ly liên tục bước đi, đi tới trước cầu thang, bước đi xuống dưới lầu.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí theo sát phía sau, quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Thao.

Hoàng Thao nhìn thấy Sở Ly không để ý tới mình một chút nào, hắn tức giận hừ lạnh nói:

- Lẽ nào thiếu chủ sợ sao?

Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn, dường như không nghe thấy hắn nói chuyện, tiếp tục đi xuống.

- Hừ!

Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng, người nhẹ nhàng xẹt qua mọi người, rơi xuống trước cầu thang, chặn đường của Sở Ly lại.

Sở Ly cau mày, lạnh nhạt nhìn về phía hắn.

Hoàng Thao nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng nói:

- Thiếu chủ, tại hạ Hoàng Thao, muốn lĩnh giáo võ công của thiếu chủ!

Sở Ly lười biếng nói:

- Nếu như ta không muốn động thủ thì sao?

- Chuyện này không thể tránh được đâu thiếu chủ!

Hoàng Thao nói:

- Võ công của Sơn chủ cao thâm khó dò, không ngờ Sở Đại Chí lại dám nói võ công của thiếu chủ sánh vai được với Sơn chủ, có lẽ cũng không phải là thổi da bò, nhất định tại hạ sẽ lĩnh giáo một, hai!

Sở Ly lắc đầu:

- Bằng vào chút công phu mèo quào này của ngươi, có thể thử ra võ công của ta có thể sánh vai cùng sơn chủ hay không hay sao?

- Tại hạ bất tài, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy cao thủ.

Hoàng Thao cảm thấy có một luồng lửa giận xông thẳng lên trên đầu, thái độ khinh bỉ của đối phương quá làm cho người ta tức giận, hắn âm thầm nghiến răng:

- Hơn nữa tại hạ cũng đã tự mình lĩnh giáo qua võ công của Sơn chủ!

Sở Ly thở dài:

- Thực sự là phiền phức, như vậy đi, nếu như ngươi đỡ được một chưởng của ta, coi như là Sở Đại Chí khoác lác vậy!

- Được!

Lửa giận của Hoàng Thao rất mạnh, hắn không chút do dự đáp ứng.

Sở Ly duỗi tay trái ra, chậm rãi đẩy ra ngoài:

- Đỡ được một chưởng này là được rồi!

Hai chân của Hoàng Thao hơi cong lại, thân thể trầm xuống, tụ khí vào bàn tay phải, tiến lên nghênh đón công kích.

- Ầm!

Hai tay va chạm vào nhau, Hoàng Thao bay thẳng ra ngoài, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, rơi xuống cạnh bàn phía đối diện với Đoạn Vô Nhai, sau đó lại bắn vào trong cái ghế như ngồi xuống vậy.

Hoàng Thao ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt rất khó coi.

Đoạn Vô Nhai có chút kinh dị nhìn về phía Sở Ly.

Mọi người đều giật mình nhìn hắn.

Một chưởng này không chỉ riêng là mạnh mẽ mà lại càng tinh diệu dị thường, chưởng kình tinh xảo tỉ mỉ thì mới có thể đánh bay Hoàng Thao, vừa vặn rơi vào bên trong cái ghế của hắn, hơn nữa cái ghế không lắc không rung, vững vững vàng vàng, giống như Hoàng Thao đi tới rồi từ từ ngồi xuống vậy.

- Hoàng sư huynh, bị thương không?

Lý Nguy Nhiên vội hỏi.

Hoàng Thao nở một nụ cười khổ sở, lắc đầu một cái.

Sở Ly đứng ở cửa thang gác quét mắt nhìn mọi người một chút, lắc đầu than thở:

- Tất cả đều là người tầm thường, thực sự không đáng để nhìn lấy một lần!

Câu nói này vừa vang lên, da mặt của tất cả mọi người toả nhiệt, lửa giận ngút trời.

Như vậy cũng quá xem thường mọi người rồi, người có thể bước vào Phục Ngưu sơn, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, thế nhưng ở trong miệng của hắn, không ngờ lại trở thành người tầm thường, quá ngông cuồng!

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí cười khổ, bản lĩnh đắc tội với người khác của thiếu chủ cũng quá lợi hại, một câu nói này đã đắc tội với tất cả mọi người.

- Đoàn sư huynh!

Lý Nguy Nhiên tức giận hừ lạnh nói:

- Cho dù là thiếu chủ thì cũng không thể cuồng như vậy chứ?

Đoạn Vô Nhai lắc đầu.

Hắn tự hỏi mình không làm được như vừa nãy, đánh bay Hoàng Thao vào bên trong ghế, công lực cỡ này không chỉ có là thâm hậu, còn cực kỳ tinh xảo.

Vị thiếu chủ này khẩu khí ngông cuồng, thế nhưng võ công cũng tuyệt đối kinh người.

- Đoàn sư huynh, lên đi!

Lý Nguy Nhiên thúc giục:

- Cho hắn một chút lợi hại, cho hắn biết đệ tử Phục Ngưu sơn chúng ta lợi hại ra sao!

Đoạn Vô Nhai cười khổ nói:

- Ta không phải là đối thủ của hắn.

- Không đánh qua sao biết được chứ?

Lý Nguy Nhiên nói:

- Đoàn sư huynh là cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia mà!

- Ài... được rồi.

Đoạn Vô Nhai bất đắc dĩ gật đầu, nhắm mắt cũng phải ra tay, bằng không sẽ bị mọi người oán giận, hắn đứng dậy cất giọng nói:

- Thiếu chủ, ta muốn lĩnh giáo võ công của thiếu chủ một chút!

Sở Ly đang muốn bước đi thì lại dừng lại, nhìn về phía hắn.

Đoạn Vô Nhai chậm rãi đi tới trước mặt của Sở Ly, ôm quyền nói:

- Võ công của thiếu chủ tinh diệu, tại hạ khâm phục, ta muốn lĩnh giáo một, hai.

Hắn biết võ công của mình kém xa vị thiếu chủ trước mắt này, nhưng dưới tình hình bây giờ lại không cho phép hắn lùi bước, cho dù biết rõ thất bại thì cũng phải tỷ thí một trận.

Huống hồ, hắn cũng nóng lòng muốn thử, muốn biết giữa mình và thiếu chủ kém bao nhiêu.

Sở Ly gật đầu nói:

- Được, ngươi có thể ngăn cản được một chưởng của ta là được!

Hắn dứt lời đánh ra một chưởng.

Giữa hai người cách xa nhau sáu bước, Sở Ly chỉ đứng tại chỗ đẩy một chưởng ra, thế nhưng Đoạn Vô Nhai lại như gặp phải đại địch, nắm tay chợt đánh ra, quyền phong không ngừng kêu lên ô ô.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp nổ tung ở trên không trung.

Đám người trên lầu đều cảm giác được gió lớn gào thét, lực lượng mãnh liệt bao phủ bọn họ lại.

Người ở gần không thể khống chế được thân thể, người cùng bàn ghế di dời ra ngoài, cuối cùng chen chúc thành một đám, bàn và bàn chạm vào nhau, người với người chạm vào nhau, người ngã ngựa đổ, loạn tung lên.

Sở Ly thừa dịp mọi người rối ren đi xuống lầu rời khỏi nơi này, Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí cũng đi theo ra ngoài.

Mọi người mở mắt ra nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy Đoạn Vô Nhai đang ngồi ở chỗ ngồi trước đó của hắn, như Hoàng Thao vừa nãy vậy.

Bọn họ đã hiểu rõ, đối mặt với vị thiếu chủ này, Hoàng Thao và Đoạn Vô Nhai không có gì khác nhau cả!

Hoàng Thao cay đắng nói:

- Không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy!

- Ài...

Lý Nguy Nhiên than thở:

- Quả nhiên không hổ là nhi tử của Sơn chủ!

Ra khỏi Hỉ Nghênh lâu, Sở Ly trừng mắt nhìn Sở Đại Chí một chút.

Sở Đại Chí vội vã cười nói:

- Lúc này xem như đã làm cho bọn họ phát sợ, biết thiếu chủ lợi hại ra sao!

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Ta còn chưa dùng được cơm!

- Chúng ta đi tới một tửu lâu, nhất định sẽ dâng lên cho thiếu chủ món ăn tốt nhất!

Sở Đại Chí vội nói.

Sở Ly nói:

- Lần sau nếu như ngươi lại gây phiền toái cho ta, ta sẽ ném ngươi đi!

- Vâng vâng, sẽ không bao giờ có lần sau nữa!

Sở Đại Chí vội vàng gật đầu.

Chu Hàn Ca cười nói:

- Lần này uy vọng của thiếu chủ sẽ tăng mạnh!

Sở Ly nói:

- Uy vọng cái gì chứ, không đáng nhắc tới, võ công mới là căn bản!

- Thiếu chủ thân phận cao quý, sao có thể tự làm tất cả mọi việc được, uy vọng càng cao, sai khiến người ta sẽ càng thuận lợi hơn.

Chu Hàn Ca nói:

- Vẫn có rất nhiều chỗ tốt.

Sở Ly lắc đầu:

- Những thứ này đều là lâu đài trên cát, các ngươi trở về tiếp tục luyện công đi!

- Vâng.

Hai người vội vàng gật đầu.

Trong lúc đang nói chuyện, một thanh niên anh tuấn áo lam chạy tới ba người trước mặt, ôm quyền nói:

- Thiếu chủ, Mộ Dung trưởng lão cho mời.

- Dẫn đường đi.

Sở Ly nói.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí nghi hoặc liếc mắt nhìn Sở Ly, có chút lo lắng.

Thiếu chủ phế bỏ Mộ Dung, nhất định trong lòng Mộ Dung trưởng lão sẽ rất ghi hận, không biết có phải trưởng lão tìm thiếu chủ gây phiền phức hay không.

Ba người theo người thanh niên áo lam đi vào bên trong sơn cốc, rất nhanh đã đi tới trước một toà đại điện ngói vàng.