- Thiếu chủ, kiếm pháp lợi hại nhất trong này là quyển nào vậy?

Sở Đại Chí hiếu kỳ hỏi.

Sở Ly nói:

- Hội Tâm Nhất Kiếm.

- Hội Tâm Nhất Kiếm...

Sở Đại Chí nghĩ, lắc đầu một cái, hắn chưa từng nghe nói qua thứ này.

Hắn nhìn về phía Chu Hàn Ca.

Chu Hàn Ca cũng lắc đầu cười khổ.

Sở Ly nói:

- Hội Tâm Nhất Kiếm... chính là quyển này.

Hắn rút ra một quyển bí kíp rồi đưa cho hai người.

Hai người đánh giá bìa ngoài một chút, nói:

- Hội Tâm Nhất Kiếm.

Bốn chữ lớn ngay ngắn nghiêm chỉnh, không giống như là kiếm phổ, không có một tia sát khí nào cả.

Nhưng cuốn bí kíp bằng lụa vàng này rất dày, hẳn là quyển dày nhất trong đống bí kíp này, xem ra cũng không giống như là một chiêu kiếm.

- Đây là một chiêu kiếm sao?

Sở Đại Chí cười nói:

- Ta nhìn thế nào cũng giống như một trăm kiếm nhỉ?

Kiếm phổ bình thường đều là một thức một tờ, từ đó đoán ra được kiếm pháp này có bao nhiêu chiêu, xem độ dày của kiếm phổ là có thể đoán ra được, là phức tạp hay là đơn giản, quét mắt nhìn độ dày của kiếm phổ một chút là sẽ biết được.

Hội Tâm Nhất Kiếm này nhất định là kiếm phổ của phái khác.

Lúc đệ tử Phục Ngưu sơn bọn họ xem thêm bí kíp của phái khác thì đều dùng tâm tư tham chiếu xem xét, sẽ không gắng sức đi tu luyện thật, cái được không đủ để bù đắp cái mất.

Có công phu này còn không bằng luyện một môn tuyệt học của Phục Ngưu sơn, tu luyện vừa lưu loát, uy lực lại mạnh mẽ.

Cho dù để bọn họ thử tu luyện bí kíp ở ngoài phái này thì thường thường bọn họ cũng chỉ luyện những thứ đơn giản hơn một chút, đơn giản mà hiệu quả, đây mới là mục tiêu của bọn họ.

Nghe cái tên Hội Tâm Nhất Kiếm này, có thể sẽ có rất nhiều đệ tử đi tu luyện.

Nhưng nhìn thấy độ dày của kiếm phổ, e rằng sẽ không có một người thật sự đi luyện nó, bọn họ không đợi được nổi khoảng thời gian này, thời gian này đã đủ luyện hai môn tuyệt học Phục Ngưu sơn rồi.

- Đây là một kiếm sao?

Chu Hàn Ca hiếu kỳ nói:

- Lại dày như thế?

Sở Ly nói:

- 108 thức, cuối cùng sẽ kết hợp thành một kiếm, đây mới coi như là nhập môn chân chính.

- Ai cha, muốn làm được điều này cũng quá khó khăn.

Sở Đại Chí lắc đầu:

- 108 kiếm, loại kiếm pháp này mọi người sẽ không đi luyện.

- Thiếu chủ, uy lực của kiếm pháp này thật sự rất mạnh hay sao?

Chu Hàn Ca cảm thấy hứng thú hỏi.

Sở Ly gật gù:

- Vượt qua kiếm pháp của Phục Ngưu sơn.

- Vậy chúng ta cũng muốn luyện một chút.

Chu Hàn Ca cười nói.

Sở Đại Chí nói:

- Có mạnh mẽ như vậy thật sao?

Sở Ly gật đầu:

- Chỉ cần có thể luyện thành, nhất định uy lực sẽ vượt qua kiếm pháp của Phục Ngưu sơn.

- Ha ha, vậy chúng ta sẽ thử luyện một chút.

Sở Đại Chí hưng phấn nói.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, sau khi mình luyện thành sẽ vượt lên trên đám người cùng thế hệ, nhận được ánh mắt sùng bái của các đồng môn.

Chu Hàn Ca tiện tay lật qua lật lại, lông mày chậm rãi nhíu lại.

Sở Đại Chí đoạt lấy đến nói:

- Ta xem một chút.

Chu Hàn Ca lườm hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Sở Ly:

- Thiếu chủ, kiếm pháp này quá mức rườm rà!

Sở Ly gật gù:

- Từ nhiều tới đơn giản mà.

- Ài...

Chu Hàn Ca thở dài:

- Ta sợ rằng sẽ không được.

Lông mày của Sở Đại Chí cũng nhíu chặt hơn.

Sở Ly liếc mắt nhìn hai người cười nói:

- Bộ kiếm pháp kia không phải là thứ để người bình thường luyện tập... Các ngươi nhìn hai lần, nếu như có thể nhớ kỹ được kiếm thức thì là có thể luyện, nếu như không nhớ được, vậy thì thôi đi.

108 thức này nghe thì cảm thấy không nhiều, nhưng mỗi một thức lại rườm rà tới cực điểm, có thể diễn hóa thành 324 thức, 648 thức. Sau đó sẽ bắt đầu chậm rãi tinh giảm và ép súc, hai thức hóa một thức, bốn thức hóa một thức, cho đến một thức cuối cùng.

Hội Tâm Nhất Kiếm này muốn bao quát toàn bộ kiếm thức trong thiên hạ vào trong đó, dã tâm rất lớn.

Nhưng kiếm pháp như vậy chỉ thích hợp với người đã gặp qua là không quên được, không có năng lực đã gặp qua là không quên được, cho dù có nhọc lòng tới đâu thì cũng khó có được thành tựu, nhiều thức kiếm pháp như vậy mà cũng không nhớ được thì sao có thể nói tới việc thi triển lúc đối địch cơ chứ?

Sở Đại Chí lật hai lần theo lời hắn, cố gắng ghi nhớ vào trong đầu.

Sau khi đọc qua một lần hắn đã mơ hồ nhớ được mấy chục kiếm, nhưng khi lật lần nữa thì lại chỉ còn lại có mười mấy kiếm, đầu óc trở nên mơ hồ.

Hắn đưa bí kíp cho Chu Hàn Ca:

- Chu sư huynh ngươi thử xem một chút đi.

Hắn xoa xoa trán, dùng sức lắc lắc đầu, trong ánh mắt vẫn còn có mấy phần mơ hồ.

Sở Ly lắc đầu, đối phương không thích hợp tu luyện kiếm thức này.

Sau khi Chu Hàn Ca lật xem hai lần cũng mơ mơ màng màng, chỉ nhớ được mười kiếm, chỉ có thể trả bí kíp lại cho Sở Ly, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ nói:

- Khó trách mọi người lại không tu luyện, căn bản không luyện thành được!

Sở Ly nói:

- Đi thôi, đi ăn cơm.

Sở Đại Chí nói:

- Thiếu chủ, ngươi có thể nhớ được sao?

Sở Ly gật đầu nói:

- Hừm, đúng vậy.

- Thật sự có thể nhớ được sao?

Sở Đại Chí không tin trợn mắt lên.

Hắn có khuôn mặt to tròn, mắt nhỏ, lúc này trừng mắt lên lại trở nên rất là buồn cười.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Ta cần gì phải lừa ngươi chứ.

- Như vậy cũng quá kinh người đó.

Sở Đại Chí lắc đầu:

- Ta không tin.

- Có tin hay không thì tùy ngươi.

Sở Ly nói.

Chu Hàn Ca cười nói:

- Quả thực rất khó có thể tin được, có điều nếu thiếu chủ đã nói, đường nhiên là thật, Sở sư đệ ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đấy?

Sở Đại Chí nói:

- Ta không tin, nào có người nào có thể nhìn một lần đã nhớ hết được chứ?

Sở Ly liếc nhìn hắn một chút:

- Ếch ngồi đáy giếng.

- Thiếu chủ, nếu như ngươi thật sự nhớ hết, sau này dù là chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi.

Sở Đại Chí nói.

Sở Ly dùng giọng không âm không dương nói:

- Nếu ta không nhớ được, ngươi sẽ không nghe lời ta hay sao?

Sở Đại Chí cười khà khà.

Chu Hàn Ca nói:

- Thiếu chủ, khỏi cần nghe hắn nói mò.

Sở Đại Chí hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta không nói bậy đâu nhé!

Sở Ly gật gù:

- Đã như vậy, vậy thì luyện một lần đi.

- Thật sao?

Sở Đại Chí kinh ngạc.

Vốn hắn cho là y theo tính tình ngạo mạn của thiếu chủ, chắc chắn sẽ không để ý tới mình.

Sở Ly nói:

- Ta sẽ để cho các ngươi biết trời cao đất rộng, đừng coi bản thân mình rất lợi hại mà xem thường người khác!

- Được, chúng ta muốn mở mang kiến thức một chút!

Chu Hàn Ca cười nói.

Bọn họ cầm kiếm phổ đi ra ngoài, sau khi xuyên qua một cái sân chính là một gian phòng luyện võ.

Một nửa Tàng Võ lâu này là kho sách chứa các bí kíp được thu gom lại, một nửa là sân luyện võ, có thể một mặt xem một mặt luyện, cực kỳ thuận tiện.

Phòng luyện võ ước chừng rộng hơn hai trăm thước vuông, mặt đất màu đỏ hồng, bên trong vẻ khô cứng mang một tia mềm mại, rất là thoải mái.

Trên vách tường bên cạnh có trưng bày từng thanh binh khí, ngoại trừ đao thương kiếm ra còn có các loại binh khí kỳ môn khác nhau.

Bên trong phòng vừa vặn không có ai, sau khi ba người tiến vào, Sở Ly bắt đầu diễn luyện qua 108 thức kiếm pháp một lần.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí nhìn chằm chằm vào, ngay cả nháy mắt một cái cũng không dám, chỉ lo không nhìn thấy rõ được.

Sau khi diễn luyện xong Sở Ly tra kiếm vào bao, lạnh nhạt quét mắt nhìn hai người một chút:

- Thế nào?

- Không kém dù chỉ một tia!

Chu Hàn Ca thở dài nói.

Sở Đại Chí vội hỏi:

- Thiếu chủ, sao người lại làm được vậy?

- Đã gặp qua là không quên được, không có gì là khó cả.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Có thể làm được là có thể làm được, không làm được thì chính là không làm được, chuyện này giống như cao thấp thế nào, con mắt lớn ra sao vậy, tất cả đều là trời sinh.

Chu Hàn Ca vừa nghe Sở Ly nói vậy, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Sở Đại Chí rất không thích người ta nói tới mắt của hắn, bởi vì mặt quá lớn, mắt lại đặc biệt nhỏ, khiến cho hắn rất tự ti về chuyện này.

Sở Đại Chí biết nhất định thiếu chủ đang nhân cơ hội trả thù, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng nhịn xuống:

- Thiếu chủ, nếu như sau này có dặn dò gì, nhất định ta sẽ nghe lệnh thiếu chủ.

- Mặc kệ là dặn dò gì sao?

Sở Ly lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Sở Đại Chí dùng sức gật đầu.

Sở Ly gật đầu:

- Như vậy cũng tốt, đi thôi.

Dựa vào võ công không được thì cần phải có năng lực mạnh mẽ hơn, khiến cho bọn họ tự than thở, cảm giác như đang hít khói sau lưng mình. Như vậy mới sẽ không đố kị, chỉ có sùng bái, khi đó mới có thể triệt để thu phục được mọi người, đây là bước thứ nhất mà hắn muốn bước ra.

Chu Hàn Ca trả bí kíp lại, mọi người ra khỏi Tàng Võ lâu, đi về con phố lớn phồn hoa, rất nhanh đã đi tới tửu lâu cao nhất trong cốc gọi là Hỉ Nghênh lâu.