Sở Ly trở về tiểu viện của chính mình trong An Vương phủ.

Lúc sáng sớm, hắn luyện công xong, đang ngồi cùng Tiêu Thi ở Thiên Xu viện ăn cơm thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:

- Đại tổng quản, Pháp Viên đại sư của Đại Lôi Âm tự cầu kiến. 

- Pháp Viên?

Sở Ly nói:

- Mời hắn vào đi, ta sẽ lập tức tới đó. 

- Vâng.

Chu tổng quản cung kính đáp một tiếng rồi lùi ra.

Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu tím, đang cầm một khối bánh xốp, lông mi của nàng khẽ nhíu lại: 

- Tiểu hòa thượng này lại tới làm gì? Chắc là không có chuyện tốt rồi!

Sở Ly cười gật đầu.

Tiêu Thi nói chuyện không khách khí, nhưng thường thường sẽ gãi đúng chỗ ngứa. 

Hắn thả bát đũa xuống, lúc đến đại sảnh thì Pháp Viên đã ngồi ngay ngắn, vẫn rất anh tuấn, tăng bào màu xám không nhiễm một hạt bụi, lẳng lặng nâng chén trà lên, khí độ bất phàm.

Tay Sở Ly hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Pháp Viên ngươi vô sự không lên điện tam bảo, nói đi, có chuyện gì? 

Vẻ mặt Pháp Viên nghiêm túc hợp thành hình chữ thập thi lễ, thở dài nói:

- Sở thí chủ, tiểu tăng tới đây là để nói cho ngươi một tin tức xấu.

Chân mày của Sở Ly cau lại. 

Pháp Viên than thở:

- Chu Linh Phong đã đào tẩu.

Sở Ly ngẩn ra, lập tức bật cười nói: 

- Không phải các ngươi đang nói đùa ta chứ? Không phải Chu Linh Phong đang bị trấn áp ở Đại Lôi Âm tự các ngươi sao? Không ngờ lại có thể đào tẩu từ trong Đại Lôi Âm tự sao?

Đại Lôi Âm tự đề phòng sâm nghiêm, so với cấm cung còn lợi hại hơn mấy phần, hầu như chưa từng nghe nói qua có người có thể chạy ra khỏi Đại Lôi Âm tự được.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu nói: 

- Ta biết chuyện này có chút ly kỳ, nhưng quả thực là như vậy, Chu Linh Phong đã đào tẩu, ta tới đây là để nói một tiếng với Sở thí chủ, hắn không giết Sở thí chủ thì sẽ không bỏ qua.

Sở Ly nhìn chằm chằm vào hắn.

Pháp Viên than thở: 

- Chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, Sở thí chủ ngươi cũng phải biết, ta chuyên tới đây là để bẩm báo một tiếng.

- Nói ta nghe một chút đi.

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Thực sự khó có thể tưởng tượng ra được, Đại Lôi Âm tự các ngươi trấn áp mà còn có thể để hắn đào tẩu, bản lĩnh của hắn đã tăng lên, hay là Đại Lôi Âm tự các ngươi có tiếng mà không có miếng vậy?

Pháp Viên đối mặt với lời trào phúng của Sở Ly cũng không tức giận, tay còn hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Hắn có đồng bạn cứu giúp, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng cho nên mới để bọn họ cứu người đi. 

- Không phải là phụ thân hắn đó chứ?

Sở Ly nói:

- Hắn là đệ tử của Đại Lôi Âm tự các ngươi, biết gốc biết rễ, nội ứng ngoại hợp thì cũng có thể cứu được. 

-... Không phải là phụ thân của Chu Linh Phong.

Pháp Viên chần chờ một hồi, thở dài nói:

- Là một tên đệ tử khác của bản tự. 

- Thật là thú vị.

Sở Ly cười nói:

- Thực sự là trong ứng ngoại hợp sao? 

-... Vâng.

Pháp Viên gian nan gật gù.

Sở Ly đứng dậy chắp tay đi dạo, trầm ngâm nói: 

- Hai người này có quan hệ gì?

- Bọn họ không quen biết nhau.

Pháp Viên nói: 

- Bởi vì dù sao Chu Linh Phong cũng không phải đệ tử bản tự, Pháp Nhẫn sư huynh vẫn ở trong tự, không quen biết hắn.

- Pháp Nhẫn...

Sở Ly trầm ngâm nói: 

- Không quen biết, còn muốn cứu hắn sao?

Pháp Viên thở dài một hơi nói:

- Pháp Nhẫn sư huynh cũng tu luyện A Tu La thần công. 

Sở Ly nở nụ cười:

- Chuyện này càng buồn cười hơn nữa, người tu luyện A Tu La thần công cừu thị lẫn nhau, từ lúc nào đã giúp đỡ lẫn nhau rồi chứ?

Hắn hiểu rất rõ về A Tu La thần công, cũng tìm hiểu sâu về A Tu La bộ tộc, sự tồn tại của Thiên Ngoại Thiên, không giống như nhân loại, song phương không có ỷ lại, chỉ có cạnh tranh, đều là độc lai độc vãng, không cho phép có đồng loại. 

Trừ phi có A Tu La có huyết thống rất cao tồn tại thì mới có thể thống lĩnh A Tu La, bằng không sẽ không ai phục ai, nhất định sẽ phải đấu tới mức một mất một còn.

Pháp Viên nói:

- Căn cứ vào tin tức mà tệ tự có được, có một đám người tu luyện A Tu La thần công đang tụ lại một chỗ, thành lập một cái A Tu La Thần giáo. 

Sở Ly cau mày:

- Chẳng lẽ có người triệt để tu thành A Tu La thần công hay sao?

- Cho dù không tu thành thì cũng dã đến cấp độ cực kỳ cao thâm. 

Pháp Viên nói:

- Đây là nhân vật hết sức đáng sợ, các trưởng lão tệ tự chuẩn bị điều động, xem có thể trấn áp bọn họ hay không, Sở thí chủ ngươi cũng phải cẩn thận.

Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại, chậm rãi gật đầu. 

Một A Tu La đã có thể giết được tới mức thây ngã khắp nơi, một đám A Tu La không biết sẽ giết chết bao nhiêu người, không biết sẽ lại có bao nhiêu người vô tội bị chết thảm.

Vì lẽ đó đối với người của thế giới này, võ công mới là căn bản, võ công yếu ớt sẽ tựa như giun dế vậy, một khi gặp phải tình huống này sẽ không hề có chút sức chống đỡ nào cả!

Pháp Viên thấy sắc mặt của hắn khó coi, tự mình an ủi hắn: 

- Bọn họ ở một vùng trong Ninh Giang đường, cách Sùng Minh đường rất xa, không cần lo lắng.

Sở Ly than thở:

- Thực sự là... ta còn đang chờ các ngươi tới cướp bí kíp của ta đây. 

Pháp Viên nở một nụ cười nói:

- Sở thí chủ yên tâm, chúng ta biết đó là lời đồn.

- Ồ? 

Sở Ly cười nói:

- Sao có thể biết được chứ? Bên ngoài truyền tin tức rất có đạo lý mà? Hai năm ta đã bước vào Thiên Ngoại Thiên, rất có khả năng tu luyện Tuyệt Vân bảo cấp.

- Ta biết thứ Sở thí chủ tu luyện không phải là Tuyệt Vân bảo cấp. 

Pháp Viên nói.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Lẽ nào Tuyệt Vân bảo cấp rơi vào trên tay của Đại Lôi Âm tự các ngươi hay sao? 

Pháp Viên lắc đầu:

- Trưởng bối tệ tự đã gặp người tu luyện Tuyệt Vân bảo cấp, biết nội công tâm pháp của Tuyệt Vân bảo cấp kỳ dị, Sở thí chủ ngươi tuy có võ công rất mạnh, tiến cảnh nhanh, thế nhưng thứ tu luyện cũng không phải là Tuyệt Vân bảo cấp.

- Không trách được. 

Sở Ly bừng tỉnh.

Không trách bốn Đại tông phái đều không tới tham gia trò vui, hóa ra đã biết chân tướng, từng nghiên cứu võ công trong Tuyệt Vân bảo cấp.

Ngẫm lại cũng đúng, người tu luyện Tuyệt Vân bảo cấp tuyệt đối đã từng qua lại với bốn Đại tông phái, bằng không Tuyệt Vân bảo cấp cũng sẽ không có tiếng tăm như vậy, Tuyệt Vân thần công nuốt chửng nội lực, có thể khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, chắc chắn sẽ không quên được. 

- Sở thí chủ, tệ tự sẽ nói với mọi người rõ ràng, thứ ngươi tu cũng không phải là Tuyệt Vân bảo cấp.

Pháp Viên nói.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng nói: 

- Đây xem như là chuộc tội sao? Bù đắp khuyết điểm của các ngươi sao?

Pháp Viên mỉm cười:

- Coi là như thế đi. 

- Vậy thì đa tạ các ngươi.

Sở Ly thầm nói liên hệ với người thông minh bớt đi sầu lo, không cần mình nói quá rõ, Pháp Viên sẽ biết phải làm ra sao.

Hắn chuyển đề tài câu chuyện: 

- Võ công của Chu Linh Phong trở nên mạnh mẽ sao?

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Ở trong tự sẽ không trở nên mạnh mẽ được, nhưng ra tự thì lại không thể kết luận được, nếu hắn thật sự gia nhập A Tu La Thần giáo, không chừng sẽ trở nên mạnh hơn! 

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Nếu như không được, chỉ có thể giết hắn, chuyện mười tám năm sau lại nói tiếp.

- Có thể không giết thì không nên giết là tốt nhất. 

Pháp Viên nói.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên một tiếng gào to vang lên:

- Người nào? 

Sở Ly thở dài một hơi nói:

- Đến rồi!

- A di đà phật. 

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu thật dài, vang vọng toàn bộ bầu trời của An Vương phủ.

Hai nam tử áo lam đang giao thủ cùng bốn hộ vệ An Vương phủ vừa nghe thấy tiếng phật hiệu lập tức bỏ qua bốn tên hộ vệ, chẳng khác nào hai vệt khói trôi về phía phòng khách, bốn tên hộ vệ không ngăn cản kịp nữa, bọn họ đã tiến vào trong phòng khách.

Âm thanh của Sở Ly vang lên ở bên tai của mỗi người: 

- Chúng hộ vệ không nên tới gần phòng khách, mỗi người quản lí chức vụ của mình, đừng tự ý rời khỏi vị trí của từng người!

- Vâng!

Mọi người trầm giọng quát lên. 

Chu Linh Phong và một hán tử trung niên khác ở ngoài phòng khách, thản nhiên nhìn về phía Sở Ly và Pháp Viên, ánh mắt bình tĩnh.

Sở Ly đánh giá Chu Linh Phong một chút, tướng mạo của hắn không có gì thay đổi, vẫn rất gầy gò, khí chất thì lại có dị dạng, bình tĩnh như nước, không có khí thế dữ tợn như trước đây mà nhìn qua rất giống người hiền lành.

Một hán tử trung niên khác thì có mặt tròn, nhìn qua hòa ái dễ gần, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Sở Ly và Pháp Viên. 

Sở Ly quay đầu nói:

- Xem ra tu vi của hắn có rất nhiều tiến cảnh, chúng ta gặp phiền phức rồi.

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, vẻ mặt âm trầm, chậm rãi gật đầu: 

- Sở thí chủ, bây giờ không được, chỉ có thể hạ sát thủ mà thôi.

- Yên tâm, cứ giết hắn, sau đó lập tức dùng Độ Ách đan cứu sống là được.

Sở Ly nói: 

- Lần này đừng để hắn tiếp tục chạy trốn nữa!