Keng...

Sở Ly che Trần Quang kiếm ngang ở trước yết hầu, chặn mũi kiếm của Gia Cát Thiên lại.

Trên thân kiếm truyền đến một luồng lực lượng tràn trề, làm cho hắn lùi về phía sau một bước mới có thể dừng lại được. 

Trần Quang kiếm bị dính chặt, dính chặt với trường kiếm của Gia Cát Thiên, dù làm thế nào cũng không tránh thoát được.

Một đạo nội lực kỳ dị thông qua Trần Quang kiếm truyền đến, hóa thành lực dính kỳ dị, cho dù hắn buông tay ra thì Trần Quang kiếm vẫn đang ở trong lòng bàn tay của hắn, không có cách nào tránh thoát được.

Lại có một đạo nội lực kỳ dị tiến vào trong của thân thể hắn, không ngừng nuốt chửng nội lực của hắn, cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa, càng ngày càng mạnh, nuốt chửng càng lúc càng nhanh hơn. 

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, hắn rất muốn xem xem rốt cuộc đối phương có thể chết no hay không!

Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo tới, hóa thành nội lực của hắn, trong nháy mắt nội lực của hắn lại bị thôn phệ, hóa thành nội lực của Gia Cát Thiên.

Gia Cát Thiên nắm trường kiếm, miệng nở một nụ cười lạnh lùng. 

Sở Ly trước mắt này quả thật có mấy phần bản lĩnh, mình đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kiếm pháp không người có thể ngăn được lại bị hắn ta ngăn cản, đúng là xứng đáng với bốn chữ danh bất hư truyền, kiếm pháp của Sở Ly cũng cực kỳ kinh người.

Nhưng mà hắn lại mạnh hơn, thứ có uy lực mạnh nhất của hắn ngoại trừ Tuyệt Vân kiếm pháp ra thì còn có Tuyệt Vân thần công, hai thứ kết hợp lại, kiếm pháp không thể giết hắn thì sẽ dùng nội lực nuốt chửng, trực tiếp phá hủy thân thể của hắn, làm cho hắn trực tiếp mất mạng.

Gia Cát Thiên nhíu nhíu mày, hắn đã phát hiện ra được điểm dị dạng. 

Nội lực của Sở Ly hùng hậu kỳ lạ, vẫn bị thôn phệ, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu khô cạn, đổi lại là người bên ngoài thì nội lực đã sớm khô cạn, tùy ý để mình bố trí rồi.

Nội lực không ngừng lớn mạnh, Gia Cát Thiên lại có chút do dự, không biết mình có nên dừng lại hay không, tránh cho mất khống chế, rồi lại có chút không muốn, sau khi cắn nuốt nội lực chất phác như vậy, tu vi sẽ của mình nâng cao một bước, cho dù không đuổi kịp phụ thân thì cũng không kém nhiều lắm.

Nếu như có thể đuổi kịp phụ thân, khi hắn nói chuyện ở trong Phục Ngưu sơn không ai không nghe nữa, rốt cục đã có thể hãnh diện mà đi rồi! 

Linh khí từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền vào, Sở Ly nhìn Gia Cát Thiên, hai người cầm kiếm đứng đó, không thể động đậy một chút nào, đang so đấu nội lực.

Nội lực của Gia Cát Thiên đang không ngừng lớn mạnh, nhưng chậm rãi lại có chút dấu hiệu mất đi khống chế, trong lòng hắn hơi kinh hãi, bắt đầu thu hồi, dự định sau khi thu hồi sẽ lại vận công đánh nát tâm mạch của Sở Ly.

Luồng nội lực này hắn không nỡ dùng để công kích Sở Ly, sau khi Sở Ly bỏ mình, đạo nội lực này cũng sẽ biến mất theo, không kịp trở về bên trong thân thể của mình, khi đó cũng không thể chân chính hóa làm tu vi của hắn. 

Dưới lòng tham, hắn bắt đầu vận chuyển nội lực trở về.

Sở Ly thở phào nhẹ nhõm, Thiên Ma châu xoay một cái, trong nháy mắt đã nuốt chửng luồng nội lực này, có thu hoạch rất lớn.

Gia Cát Thiên hoàn toàn biến sắc, không ngờ hắn lại may áo cho Sở Ly mặc! 

Sở Ly bỗng nhiên đưa Trần Quang kiếm về phía trước.

Trong lúc tâm thần của Gia Cát Thiên chấn động thì không kịp tránh ra, trong nháy mắt mũi kiếm đã đâm trúng bả vai của hắn, trong lúc mấu chốt hắn vẫn tránh khỏi vị trí ngực được.

Sở Ly thầm kêu đáng tiếc, lại đâm ra một kiếm. 

Hắn không dám tản Thiên Ma châu đi hóa thành Thiên Ma thân, không dùng Thiên Ma châu thì sẽ không có cách nào ứng phó được với Tuyệt Vân thần công.

Ánh kiếm của Gia Cát Thiên lóe lên, hắn đã sử dụng tới Tuyệt Vân kiếm pháp.

- Leng keng leng keng... 

Ánh kiếm như điện, kiếm của hai người rất nhanh.

Sở Ly cau mày, hắn không thể hóa thành Thiên Ma thân, cho dù Bích Hải Vô Lượng công chồng chất năm tầng, cộng thêm Thần Kiếm thất thức mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể nhanh hơn được Tuyệt Vân kiếm pháp, Tuyệt Vân kiếm pháp này quả thực là uy lực kinh người.

- Sưu! 

Sở Ly miễn cưỡng tránh khỏi kiếm đang đâm thẳng tới yết hầu.

Tất cả tuyệt học của mình ở trước mặt hắn đều kém hơn một bậc.

Thân pháp của đối phương rất nhanh, kiếm pháp rất nhanh, nội lực bá đạo, cũng may hắn còn có Đại Viên Kính Trí và Khô Vinh kinh, có thể miễn cưỡng chống đỡ, đổi lại là một người khác có tu vi thì đã sớm mất mạng dưới kiếm của hắn, hoặc là táng thân ở dưới Tuyệt Vân thần công của hắn rồi. 

Sở Ly bỗng nhiên điểm ra một đạo Ngưng Không chỉ.

Ngưng Không chỉ thuận lợi bắn trúng hắn.

- Phốc. 

Nội lực quanh thân Sở Ly trong nháy mắt biến mất một nửa, nhưng trong lòng thì lại vui mừng.

Ngưng Không chỉ lực lại một lần nữa bị Gia Cát Thiên nuốt chửng, giống như đá chìm đáy biển, vô thanh vô tức biến mất, không thể làm cho thân thể chậm chạp của hắn đi một chút nào, trái lại thông qua lần này, nội lực của Gia Cát Thiên tăng nhiều, xuất kiếm càng nhanh hơn.

Sở Ly thấy tình thế không ổn, lại bắn ra một cái phi đao. 

- Keng...

Phi đao bị thân kiếm nhẹ nhàng đánh bay.

Sở Ly cau mày, bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, chân nhanh chóng đi bảy bước, sau đó bỗng nhiên biến mất ở trước mắt của Gia Cát Thiên. 

Gia Cát Thiên vội vàng tiến lên, hầu như đuổi theo cái bóng của Sở Ly chỉ kém một bước.

Hắn cúi đầu xem vết chân của Sở Ly, học dáng vẻ của hắn rồi đi bảy bước.

Đáng tiếc trước mắt vẫn là nơi lúc trước, không có thay đổi. 

Hắn bước lên ngọn cây, lao đi ở dưới ánh trắng, lao nhanh một phen, cúi đầu nhìn xuống vẫn là nơi mình đứng trước đó, hắn đang đi vòng quanh mà thôi.

Hắn biết mình thân bị vây ở bên trong trận pháp, không nghĩ tới Sở Ly này lại hiểu trận pháp!

Sở Ly đột nhiên lóe lên xuất hiện ở trong tiểu viện giữa sườn núi, đi tới phòng chứa củi của tiểu viện, mở sàn nhà dưới giường ra, đi vào bên trong hầm. 

Hầm không lớn, chỉ khoảng chừng mười bước, trong đó có một cái giá, bày ra mấy món đồ, trên cùng là một cái hộp màu tím, tỏa ra ánh sáng đen thui lộng lẫy.

Sở Ly nở một nụ cười, tiến lên mở hộp ra, bên trong là một quyển sách mỏng.

Mặt trên có bốn chữ cực nhỏ, ngay ngắn chỉnh tề, viết: 

- Tuyệt Vân bảo cấp.

Nhìn qua, bốn chữ nhỏ này là một người không quá hiểu chữ viết ra, có chút nguệch ngoạc, không nhìn ra có chỗ gì lợi hại cả.

Nhìn thấy bốn chữ này, sẽ làm cho người ta hoài nghi đây rốt cuộc có phải là Tuyệt Vân bảo cấp thật hay không. 

Sở Ly lật xem từng tờ từng tờ, bên trong có từng thức kiếm pháp hiện lên, ghi chép về Tuyệt Vân kiếm pháp.

Tuyệt Vân kiếm pháp dưới cái nhìn của hắn không có chỗ gì tinh diệu, chỉ có một chữ nhanh.

Chữ nhanh này tới cực hạn, nhanh đến mức kinh người, vượt qua tưởng tượng của hắn. 

Chính vì một chữ nhanh này đã ép hắn xuống dưới hạ phong.

Thần Kiếm thất thức có tinh diệu hơn nữa, so với nó vẫn chậm hơn một đường, bị bức ép đến mức không cách nào thi triển ra được. Chỉ có thể biến chiêu giữa đường để ứng phó, triệt để ngăn chặn Thần Kiếm thất thức.

Sau Tuyệt Vân kiếm pháp là một tờ tâm pháp, ngoài ra không còn gì khác. 

Sở Ly cau mày, lẽ nào quyển bí kíp này cũng không phải là hoàn chỉnh? Không phải nói dính đến ảo diệu của Thiên Thần sao? Ghi chép phương pháp thông thiên, không có hai chữ Thiên Thần.

Sở Ly sách trực tiếp cất sách nhỏ vào trong lồng ngực, đi về chậm rãi nghiên cứu, trước tiên cứ lấy đi rồi lại nói sau, sau đó hắn nhìn về phía những đồ vật còn lại.

Một thanh bảo kiếm, một cây bảo đao, ngoài ra là vài món trân châu. 

Bây giờ Sở Ly không có hứng thú gì đối với trân châu, hắn đã không thiếu tiền, mà thứ hắn cầu cũng không còn là tiền tài, nhưng nếu lấy về cho Tiêu Thi thưởng ngoạn cũng không tệ, đều là đồ cổ thượng phẩm rất khác biệt.

Hắn ném những thứ này vào bao y phục, bao phủ tất cả, sau đó lóe lên xuất hiện ở trong Thiên Xu viện.

Thiên Xu viện đèn đuốc sáng chưng, chẳng khác nào ban ngày. 

Tiêu Thi vừa mới ăn cơm tối xong, người mặc một bộ trường bào màu hồng nhạt rộng lớn, đang lười biếng đi lại ở sân, thưởng thức ánh trăng, nhìn thấy hắn mang theo một bọc quần áo bỗng nhiên xuất hiện, nàng cười cợt hỏi:

- Lại làm chuyện xấu xa gì hay sao?

Sở Ly nói: 

- Có thứ tốt.

Hắn nói xong đặt bao quần áo lên trên bàn đá, mở ra, để lộ ra vài món đồ cổ.

Tiêu Thi tiến tới, nhìn thấy vài món đồ cổ này, quả thực cũng có chút hứng thú. 

Trước đó thân thể của nàng quá yếu, không thể làm ra động tác mạnh, cho nên đa phần là đọc sách đánh đàn, hoặc là thưởng thức những cổ vật này, tuy rằng không đến trình độ say mê, thế nhưng cũng xem như là có chút yêu thích.

- Ngươi lấy từ đâu vậy?

Nàng lấy ra một con thỏ ngọc thưởng thức, hai hàng lông mi khẽ nhíu lại, nói: 

- Khối ngọc này không tệ, đáng tiếc người điêu khắc nó lại kém một chút.

Sở Ly nói:

- Đem ra từ Phục Ngưu sơn. 

- Đã giết tiểu tử kia chưa?

Tiêu Thi cũng không ngẩng đầu lên, lơ đãng nói.

Sở Ly nói: 

- Mới đánh được một trận.

Uy lực trận pháp mà hắn bố trí không lớn như vậy, thời gian quá vội vàng, không có cách nào bố trí được tỉ mỉ, có thể nhốt được Gia Cát Thiên một đoạn thời gian, xem có thể mài chết đối phương hay không mà thôi