Nhìn thấy bốn tăng nhân mặc áo bào xám nhẹ nhàng rời đi, bốn người bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người ngã xuống, nằm trên đất, ngay cả động cũng không muốn động.
Hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, quá mức mạo hiểm, hầu như không còn cái mạng nhỏ nữa.
- Ài... vị Bách phu trưởng này của chúng ta…
Ninh Trọng Viễn lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
Ninh Bá Viễn nói:
- Ngươi muốn nói cái gì vậy?
Ninh Trọng Viễn than thở:
- Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị hắn chơi đùa tới chết!
- Lời ấy của Trọng Viễn huynh nghĩa là sao?
Đổng Kỳ Phi vội hỏi.
Hắn ăn linh dược vào, lại thêm linh khí của Sở Ly hỗ trợ lẫn nhau, thương thế lập tức giảm nhiều, cảm giác như từ trong địa ngục trở lại nhân gian, cảm thấy còn sống thật là tốt, cho nên đối với chuyện gì cũng có hứng thú dạt dào.
- Quên đi!
Ninh Trọng Viễn vung vung tay, không muốn nhiều lời.
- Có cái gì thì nói đi, sau này chúng ta đã cùng ăn cơm trong một cái nồi rồi.
Đổng Kỳ Phi vội nói.
Dương Tông Văn nói:
- Trọng Viễn huynh cảm thấy Bách phu trưởng đã sớm đến đây, vẫn ở bên cạnh xem trò vui đúng không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ninh Trọng Viễn hỏi.
Dương Tông Văn gật đầu nói:
- Rất có thể.
- Tại sao?
Đổng Kỳ Phi có chút không rõ hỏi, sau đó hắn lập tức vỗ đầu một cái, cười lên ha hả.
Hắn nhớ tới lời của Sở Ly, muốn bọn họ đi ở phía sau lưng huynh đệ Ninh Thị, học bản lĩnh của bọn họ.
Như vậy xem ra, Bách phu trưởng muốn nhìn bản lĩnh của mọi người một chút đấy!
Dương Tông Văn lắc đầu cười khổ nói:
- Ài…
- Theo vị Bách phu trưởng này, rất có thể chúng ta sẽ có những ngày không dễ chịu!
Ninh Trọng Viễn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cũng còn may cuối cùng hắn cũng coi như thấy chết mà không cứu.
- Đừng đắc tội với Bách phu trưởng là được rồi.
Đổng Kỳ Phi miễn cưỡng cười cười.
Ninh Bá Viễn hừ một tiếng nói:
- Được rồi, mau mau chữa thương, nói những lời này có ích lợi gì chứ?
Ninh Trọng Viễn cười nói:
- Đại ca, ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào đây, Bách phu trưởng có ân cứu mạng với chúng ta, hay là không tính là có ân cứu mạng?
- Đương nhiên là có ân cứu mạng.
Ninh Bá Viễn nói:
- Nếu không phải có Bách phu trưởng, mạng nhỏ của chúng ta cũng sẽ xong, đã sớm bị tên kia giết chết rồi!
- Như vậy cũng đúng là…
Ninh Trọng Viễn không phục nói.
Ninh Bá Viễn hừ lạnh nói:
- Chúng ta mang hung thủ hồi phủ là chuyện đương nhiên, xảy ra biến cố, cũng không trách được người khác.
- Vẫn là lão đại rộng rãi!
Ninh Trọng Viễn cười nói.
Hắn quay đầu nhìn qua chung quanh, lại cười gian nói:
- Lão đại ngươi cảm thấy Bách phu trưởng còn ở bốn phía hay không?
- Lăn ra chỗ khác đi!
Ninh Bá Viễn bật cười.
Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn cười ha hả, cảm giác trở về từ cõi chết đặc biệt tươi đẹp.
Sở Ly mang theo Chu Linh Phong nhẹ nhàng rời đi.
Chu Linh Phong muốn giãy dụa, thế nhưng huyệt đạo quanh thân lại bị phong ấn.
Rất nhanh Sở Ly đã phát hiện ra, thân thể của A Tu La cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ lại không phong ấn huyệt đạo được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tự mình mở ra được.
Hắn không tin tà, lại một lần nữa điểm huyệt đạo, không cho đối phương mở ra.
Chu Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì khác được, bởi vì thủ pháp của Sở Ly quá nhanh.
Sở Ly thử vận chuyển Ngưng Không chỉ Pháp Viên sử dụng lúc trước.
Một pháp thông trăm pháp thông, phật pháp của hắn tinh thâm, đối với võ học của Đại Lôi Âm tự hắn rất quen thuộc, cho nên muốn tu luyện Ngưng Không chỉ này rất thuận buồm xuôi gió.
Bộ chỉ pháp này cực kỳ kỳ diệu, càng có thể trấn trụ lại người ta, liên quan đến diệu lý áo nghĩa võ học cực sâu, trong lúc nhất thời nửa khắc Sở Ly không thể dòm ngó được toàn bộ, chỉ có thể luyện trước mà thôi.
Sau khi thi triển mấy chục chỉ, hắn cảm thấy là lạ, thử thi triển ở trên người Chu Linh Phong, nhưng cũng không có diệu dụng được như đối phương.
Hắn một mặt bay nhanh một mặt trầm tư, ngón tay không ngừng điểm ra, không ngừng tu luyện Ngưng Không chỉ.
Cuối cùng lắc đầu một cái, bỗng nhiên lóe lên, hai người biến mất ở tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở giữa sườn núi ngoài Phi Mã thành, sau đó hắn lại thả Chu Linh Phong ra.
Huyệt đạo của Chu Linh Phong được mở ra, hắn dữ tợn trừng mắt nhìn Sở Ly rồi nhào lên.
Phàm là muốn giết một người, nhất định phải giết chết, đây chính là ý chí của A Tu La tâm.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở bên ngoài cách đó hơn mười thước.
Ở trong mắt của Chu Linh Phong, Sở Ly lập tức biến mất không còn cái bóng đâu nữa, chung quanh chỉ có cây cối mênh mông, đủ loại cây, phóng tầm mắt ra nhìn vô biên vô hạn, như đặt mình trong biển vậy.
Hắn cau mày không rõ, nhưng không có để ý tới, sau khi thấy đủ thì lập tức rời đi, sử dụng tới khinh công dán vào trên ngọn cây không ngừng rời đi.
Sở Ly ở ngoài mười thước cười cười, Chu Linh Phong cảm giác mình rời đi, thế nhưng đang không ngừng đi vòng vèo, gần như chỉ chạy nhanh trong chu vi trăm thước, nếu như chưa tỉnh ngộ thì sẽ làm cho mình mệt chết.
Đây chính là uy lực của trận pháp.
Hắn ngồi vào dưới một thân cây, tiếp tục tu luyện Ngưng Không chỉ.
Trong đầu hắn thoáng hiện tình hình lúc Pháp Viên thi triển Ngưng Không chỉ, trong thân thể chuyển vận nội lực theo đối phương, kết quả vẫn cứ không được, chỉ lực Ngưng Không chỉ bắn ra không phải là không có uy lực.
Hắn nghĩ một lát, bỗng nhiên linh quang lóe lên, buông tha Bích Hải Vô Lượng Công, Ngự Cực Kinh có thể thúc giục võ học các phái trong thiên hạ, nhưng Bích Hải Vô Lượng Công thì lại không được.
Hắn trực tiếp dùng vận chuyển Ngự Cực Kinh, bắn chỉ ra.
- Phốc!
Một tiếng vang nhỏ tới mức không thể nghe thấy từ phía cái cây đối diện vang lên.
Sở Ly chỉ cảm thấy quanh thân trống rỗng, hơn một nửa nội lực biến mất không còn tăm hơi.
Một đạo chỉ lực kia khi bắn trúng thân cây mới hút một nửa nội lực của mình, cái cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, giống như chỉ lực đã đột phá sự ràng buộc của không gian.
Chỉ vẻn vẹn một chỉ mà đã dùng mất một nửa nội lực, mà lại vô thanh vô tức, Ngưng Không chỉ này rất là quái lạ.
Khô Vinh kinh thúc giục linh khí ở chung quanh mãnh liệt kéo vào trong thân thể, hóa thành nội lực của Ngự Cực Kinh, hắn lại bắn ra một chỉ, một nửa nội lực lại biến mất.
Gió chung quanh thổi tới, cây cối chung quanh đều đung đưa lá cây, chỉ có cái cây kia là không nhúc nhích, giống như được điêu khắc thành từ đá vậy.
Sở Ly nở một nụ cười, bỗng nhiên chỉ tay về phía Chu Linh Phong đang chạy vòng quanh.
Chu Linh Phong bỗng nhiên uốn thân thể một cái, muốn né tránh.
Hắn có linh giác kinh người, cảm giác được Ngưng Không chỉ đang tới gần.
Sở Ly thầm thở dài một hơi, thân thể A Tu La này quả thực quá mạnh mẽ.
Hắn thông qua trận pháp mà thôi diễn, tính toán quỹ tích và tốc độ của Chu Linh Phong, Đại Viên Kính Trí khiên cho đại não của hắn trở nên rất nhạy cảm mau lẹ, gấp mười mấy lần tư duy của người thường.
Hắn bỗng nhiên liên tục điểm ra ba đạo Ngưng Không chỉ, Chu Linh Phong không thể tránh khỏi, tránh khỏi hai chỉ đầu, thế nhưng chỉ thứ ba lại không thể hoàn toàn tránh ra được, vai trúng một chỉ.
Thân thể của Chu Linh Phong lập tức bị cố định lại.
Sở Ly lại đánh ra hai đạo Ngưng Không chỉ.
Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy rõ ràng phản ứng của thân thể Chu Linh Phong, chỉ lực của Ngưng Không chỉ rơi xuống thân thể hắn, giống như quấy rầy thân thể của hắn vận chuyển vậy, mặc kệ là nội lực hay là tim đập, tất cả đều bị ngừng một chút.
Thời gian ngừng lại rất ngắn, chỉ là một lần hô hấp mà thôi.
Vào lúc này lại có một đạo Ngưng Không chỉ hạ xuống, tiếp tục cố định hắn.
Lần này có thể ngưng lại mấy hô hấp.
Lại đánh ra một đạo, lại có thể ngưng lại mười mấy hô hấp.
Mỗi một đạo Ngưng Không chỉ hạ xuống, hiệu quả sẽ càng ngày càng mạnh.
Sở Ly nở một nụ cười, hay cho một Ngưng Không chỉ!
Đại Lôi Âm tự khá lắm, quả nhiên kỳ công tuyệt học tầng tầng lớp lớp, kỳ học như vậy cũng có thể sáng tạo ra được!
Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước người của Chu Linh Phong.
Chu Linh Phong đang bị ngừng lại, mắt trừng mắt nhìn hắn, trơ mắt nhìn Sở Ly vỗ ra một chưởng.
- Ầm!
Chu Linh Phong bị đánh bay lên trên một cái cây, rơi xuống dưới mặt đất.
- Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu.
Một chưởng này đánh cho hắn phun máu, Chu Linh Phong không bị đánh chết đã là do thân thể A Tu La rất mạnh mẽ rồi.
Một chưởng này của Sở Ly không có chút lưu lực nào cả, trong lòng nghĩ đã có thể đánh đối phương gần chết.
- Chết!
Chu Linh Phong lần nữa bay lên, bắn về phía Sở Ly.
Sở Ly không thèm để ý mà tiếp một chưởng này của hắn, hai người lấy Tu La chưởng đấu với nhau.
- Ầm ầm ầm ầm…
Sở Ly và Chu Linh Phong một hơi đánh ra hơn 100 chưởng, Thiên Ma châu lập tức nuốt chửng tất cả chưởng lực.
Sở Ly bỗng nhiên có cảm giác no căng, trong nháy mắt đã biến mất, xuất hiện ở ngoài hai mươi thước.
Chu Linh Phong cau mày, hắn nhìn chung quanh một chút, tung người lên cây, vẫn là biển cây mênh mông, không có cái bóng của Sở Ly đâu nữa.
Sở Ly đang ở dưới một thân cây, không nhúc nhích, bình tĩnh như nước.
Thiên Ma châu tản ra, hóa thành một đám sấm sét lập lòe màu xanh lam.