Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn từ trong sương phòng phía đông đi đến đại sảnh.
Bọn họ tránh khỏi Mã Côn, tránh cho hắn thẹn quá thành giận mà trút giận lên đầu mình.
Mã Côn hết cách làm gì Sở Bách phu trưởng, thế nhưng đối với hai người bọn hắn lại có rất nhiều biện pháp, nếu như đối phương muốn gây ra phiền phức cho mình, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi được.
Sở Ly quét mắt nhìn hai người một chút:
- Còn có tin tức gì nữa không?
- Bách phu trưởng, có tin tức vừa mới truyền về, người chết trong Mãn Vân trại chịu nội lực cương mãnh giết chết, còn có một loại chỉ lực cương mãnh bá đạo khác nữa, trực tiếp bóp nát yết hầu, thậm chí còn bóp nát cả cánh tay nữa.
Dương Tông Văn nói.
Sở Ly cau mày nói:
- Chỉ lực cương mãnh bá đạo... chỉ lực như vậy có rất nhiều.
- Vâng, nhưng tu vi của người này cực cao, có thể một hơi giết sạch mọi người trong trại, người bình thường sẽ không làm được.
Dương Tông Văn nói.
Sở Ly nói:
- Xác định là do một người gây nên hay sao?
- Đã kết luận.
Dương Tông Văn gật gật đầu nói:
- Vốn vụ án này giao cho triều đình đi tra xét, nhưng triều đình không có manh mối, vô lực phá án, cho nên chỉ có thể giao cho chúng ta, đã qua mười ngày rồi, sợ là rất khó có đầu mối gì cả.
- Hung thủ có để lại món đồ gì không?
Sở Ly nói.
Dương Tông Văn lắc đầu:
- Thủ đoạn của hắn gọn gàng nhanh chóng, cái gì cũng không để lại, giống như huynh đệ Ninh Thị vậy, thuật truy tung của bọn họ nhất tuyệt, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, lại nhìn về phía Đổng Kỳ Phi:
- Ngươi nên dụng tâm một chút, đừng có từ sáng đến tối đều nghĩ tới việc đi ra ngoài!
- Bách phu trưởng, ta không phải như vậy.
Đổng Kỳ Phi bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng muốn như Dương Tông Văn vậy, Bách phu trưởng vừa hỏi đã có thể mở miệng đáp, mạch lạc rõ ràng.
Thế nhưng mình vừa nhìn hồ sơ đã trở nên mơ màng, đầu óc mờ mịt không đề cao tinh thần lên được, cho dù dùng sức bấm bắp đùi mình đẻ đề cao tinh thần cũng vô dụng, chỉ được một lát sẽ chứng nào tật nấy.
Sở Ly than thở:
- Như vậy tiền đồ sẽ chỉ có hạn mà thôi!
- Khà khà, chỉ cần đi theo bên người Bách phu trưởng, mặc kệ ra sao cũng được.
Đổng Kỳ Phi cười nói.
Sở Ly bật cười, chỉ chỉ vào hắn.
Câu vỗ mông ngựa này quá trực tiếp, không có một chút trình độ nào cả.
Dương Tông Văn híp mắt cười.
Hắn biết tâm tính của Đổng Kỳ Phi, quả thực rất thích hợp chạy ở bên ngoài, không thể ngây ngốc ở trong phòng, bởi vì ở trong phòng chẳng khác gì làm hỏng đối phương.
Sở Ly nói:
- Sau này nếu như Mã Côn cố tình gây sự, các ngươi cứ trực tiếp rời đi, đừng nói chuyện với hắn!
Hắn cũng đề phòng Mã Côn không động vào mình được sẽ trút giận vào hai người, thậm chí còn cố ý nhục nhã hai người để làm cho mình tức giận.
- Vâng.
Hai người vội vàng gật đầu.
Bọn họ âm thầm kêu khổ, thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp xui xẻo, xem như những ngày tốt lành của hai người bọn hắn đã tận.
Sở Ly nói:
- Các ngươi cứ chờ một lúc rồi hãy xuất phát, đi theo phía sau huynh đệ Ninh Thị, lúc mấu chốt cứu bọn họ một mạng.
- Không để cho bọn họ phát hiện ra hay sao?
Dương Tông Văn vội hỏi.
Sở Ly gật gù:
- Các ngươi đừng để cho bọn họ phát hiện ra, càng không thể để cho người khác phát hiện ra... Nhìn xem bọn họ tra án như thế nào, cố gắng học tập! Nếu như các ngươi lộ diện, bọn họ cũng sẽ không lộ ra bản lĩnh thật sự.
Huynh đệ Ninh Thị vô cùng quý trọng đối với thuật truy tung của chính mình, tuyệt đối không truyền cho người ngoài, cho dù Bí vệ phủ muốn tốn một cái giá lớn để mua lại thì bọn họ cũng không đồng ý.
Bí vệ phủ cũng không cưỡng cầu, Bí vệ phủ đối với người mình cũng rất khá.
- Vâng.
Hai người vội vàng gật đầu.
Sở Ly vung vung tay, hai người bọn họ lùi ra phía sau.
...
Lãnh Đào ăn điểm tâm xong, tiến vào tiểu viện của Chúc Thiên Hoa thì đã nhìn thấy Mộ Thanh ưu mỹ, quyến rũ mê người trước mặt, đôi mắt nhỏ của hắn tức thì sáng ngời.
Chúc Thiên Hoa nhìn thấy sắc mặt của hắn, âm thầm không vui, thế nhưng hắn lại không biểu hiện ra mà chỉ ho nhẹ một tiếng:
- Thế tử, mời uống trà.
Mộ Thanh bưng chén trà lên, lại nhẹ nhàng lui ra.
Lãnh Đào trừng mắt nhìn theo nàng rời đi, không nhúc nhích.
Khó trách tên Chúc Thiên Hoa này liều mạng như vậy, đúng là yêu tinh câu dẫn người khác, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, cái eo thon mềm mại kia, ồ, nếu như vặn vẹo ở trên giường, không biết sẽ ra sao.
Hắn nghĩ tới đây, khóe miệng cũng đã chảy nước dãi.
Chúc Thiên Hoa cau mày nhìn hắn.
- Thế tử, mời uống trà!
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
Chúc Thiên Hoa càng ngày càng thất vọng đối với Lãnh Đào, lúc trước nếu không vì nhờ quyền thế của Thành Vương cứu Mộ Thanh ra thì chắc chắn hắn sẽ không bước vào Thành Vương phủ nửa bước.
Lãnh Đào phục hồi tinh thần lại, nói:
- Ồ.
Hắn nhìn về phía Chúc Thiên Hoa, cười gian nói:
- Lão Chúc, ngươi có phúc rất lớn đó!
- Cũng bình thường mà thôi.
Chúc Thiên Hoa nở một nụ cười.
Lãnh Đào thở dài nói:
- Ta không có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!
- Mỹ nhân tuyệt sắc trong Thần Đô có rất nhiều.
Chúc Thiên Hoa nói.
Cảm xúc to lớn nhất của hắn khi tới đây chính là chuyện này.
Vốn thành nhỏ cũng có mỹ nhân, nhưng dù sao cũng rất ít ỏi, đến Thần Đô mới phát hiện ra thiên hạ rất lớn, mỹ nhân nhiều như mây, giống như tất cả đều hội tụ đến Thần Đô vậy.
Như ở bên trong Thanh Vân lâu vậy, người nào cũng đều là mỹ nhân, cho dù không bằng Mộ Thanh, thế nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.
- Ha ha, những mỹ nhân tuyệt sắc kia đều bị người ta cướp đoạt đi rồi.
Lãnh Đào có chút căm giận nói:
- Còn chưa tới phiên ta!
- Làm sao có khả năng được chứ?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu nói:
- Ngươi là Thế tử mà.
- Lại nói tới đệ nhất mỹ nhân Đại Quý đi, gả cho An Vương thúc, hai người chênh lệch nhau hơn hai mươi tuổi đó!
Lãnh Đào tức giận nói.
Chúc Thiên Hoa thở dài nói:
- Quả thực Tiêu Vương phi cực kỳ xinh đẹp.
Cho dù hắn cảm thấy Mộ Thanh mỹ lệ, khiến cho mình say mê không thể tự thoát ra được, thế nhưng hắn cũng không thể phủ nhận Tiêu Vương phi còn đẹp hơn so với Mộ Thanh, chỉ có điều trên người Mộ Thanh có một luồng khí chất đặc thù hấp dẫn hắn.
Tiết Vương phi là người cao không thể với tới, nhìn thêm một chút cũng sẽ cảm giác mình rất là thấp kém và nhỏ bé.
- Nếu không phải Tiêu Vương phi có khuôn mặt đẹp như vậy thì sao Sở Ly lại khăng khăng nhất mực che chở nàng như vậy cơ chứ?
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta thấy họ Sở kia cũng là một hạng người tham hoa háo sắc!
- Không phải nói hắn chưa từng vào Thanh Vân lâu sao?
Chúc Thiên Hoa nói.
Mộ Thanh nói từ khi nàng tiến vào Vương phủ vẫn chưa từng thấy người ngoài, chưa từng thấy Sở Ly, hắn vẫn có chút không tin. Bởi vì Mộ Thanh rất kính nể đối với Sở Ly, khiến cho hắn rất không thoải mái.
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Có đại mỹ nhân như Tiêu Vương phi ở bên người, hắn còn có thể nhìn nữ nhân khác hay sao?
Chúc Thiên Hoa thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu:
- Quả thực là như vậy.
- Ta cảm thấy, nhất định hắn và Tiêu Vương phi có chút không trong sáng!
Lãnh Đào nói.
Chúc Thiên Hoa nhíu nhíu mày.
Lãnh Đào nói:
- Nếu như hắn không thích Tiêu Vương phi, ta sẽ lấy đầu xuống để đá!
- Làm sao không thích được cơ chứ?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu than thở.
Sớm chiều ở chung cùng mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, phàm là nam nhân, tất sẽ không thể không động tâm cho được.
Nghĩ đến việc có thể sớm chiều ở chung cùng mỹ nhân như Tiêu Vương phi, hắn bỗng nhiên có chút ước ao, nếu như mình đầu nhập vào làm môn hạ của Sở Ly, có phải là cũng có thể từ sáng đến tối gặp Tiêu Vương phi hay sao?
Mình vô cùng thích Mộ Thanh, nhưng nếu có thể nhìn thấy mỹ nhân như Tiết Vương phi, đây cũng là một chuyện vui lớn, so với từ sáng đến tối nhìn thấy tên mập háo sắc như Lãnh Đào còn tốt hơn nhiều!
- Ngươi nói ngươi đoạt Mộ Thanh cô nương chạy ra khỏi An Vương phủ sao?
Lãnh Đào ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị hỏi.
Chúc Thiên Hoa gật đầu.
- Xem ra võ công của ngươi quả nhiên rất là lợi hại!
Lãnh Đào cười nói:
- Có điều ngươi số may, Sở Ly vừa vặn không có mặt ở phủ.
- Sở Ly có mặt ở phủ.
Chúc Thiên Hoa nói.
Lãnh Đào ngẩn ra, nụ cười trên mặt thu lại:
- Sở Ly ở đó mà ngươi còn có thể trốn ra được, khoác lác hay sao?
Chúc Thiên Hoa nghiêm mặt nói:
- Ta trốn ra được ở ngay dưới mắt của hắn!