Mã Côn vừa đi ra khỏi tiểu viện, Ninh Trọng Viễn lập tức kêu lên:
- Đại ca, huynh hồ đồ quá rồi!
Đổng Kỳ Phi lắc đầu nói:
- Đúng là hồ đồ!
Ninh Bá Viễn không để ý lắm mà nói:
- Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, không đến hai ngày sẽ trở về, dù sao cũng nhàn rỗi, mười mấy ngày qua ngay cả một chút việc chúng ta cũng không có, Bách phu trưởng sẽ không để ý tới chuyện này đâu.
- Sẽ không để ý sao?
Đổng Kỳ Phi cười lên ha hả.
Ninh Bá Viễn nhìn hắn cười rất quái lạ, cho nên mới ôm quyền nói:
- Đổng huynh, ngươi ở với Bách phu trưởng lâu, mong rằng chỉ điểm cho ta một chút.
- Ài...
Đổng Kỳ Phi lắc đầu thở dài.
Địa vị của huynh đệ Ninh Thị ở Bí vệ phủ cực cao, thuật truy tung của bọn họ là nhất tuyệt, trong phủ phải dùng đến bọn họ, mình chỉ là một tiểu tốt mà thôi, có thể làm cho hắn khách khí như thế, hắn rất là đắc ý, cho nên hắn cũng tận tâm tận lực giải thích:
- Quan hệ của Bách phu trưởng và vị Mã Côn này không tốt!
Huynh đệ Ninh Thị đều không ngốc, vừa nghe đã biết không đúng ở chỗ nào.
Bọn họ hồi tưởng lại tình hình ở trong đại sảnh lúc đó.
Mã Côn hùng hổ doạ người đối với Sở Bách phu trưởng, Sở Bách phu trưởng thì lại bình tĩnh đối mặt, dường như không thèm để ý đối với lời nói của hắn, không quan tâm tới hắn, tùy ý để hắn nói chuyện và bức bách.
- Là cừu nhân đúng không?
Ninh Trọng Viễn vội hỏi.
Đổng Kỳ Phi nói:
- Không kém bao nhiêu, Sở Bách phu trưởng đại nhân đại lượng, không chấp nhặt cùng họ Mã này, thế nhưng họ Mã này thì sao chứ? Vẫn ỷ vào mình già đời, địa vị cao, không ngừng tìm cớ, bây giờ Sở Bách phu trưởng cũng là Bách phu trưởng, há có thể tùy ý để hắn làm càn cơ chứ?
- Vì sao lại như vậy chứ?
Ninh Trọng Viễn cau mày nói:
- Mã Bách phu trưởng sẽ không vô duyên vô cớ đối phó với Sở Bách phu trưởng?
- Tôn tử của Mã Bách phu trưởng chết ở trong An Vương phủ, chính xác là trên tay của Tiêu Vương phi.
Đổng Kỳ Phi chỉ nói một câu, sau đó đã híp mắt cười nhìn huynh đệ bọn họ.
Huynh đệ Ninh Thị bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chuyện còn lại bọn họ có thể đoán ra được.
Nhất định là Mã Côn tức giận không cam lòng muốn báo thù, nhưng Bí vệ phủ không để gà nhà đá nhau, vì lẽ đó hắn mới nhằm vào Sở Bách phu trưởng khắp nơi. Đối phó với hắn, tìm sơ xuất của hắn, muốn chọc cho Sở Bách phu trưởng phẫn nộ, đến nỗi phải động thủ với hắn.
Một khi động thủ, Mã Côn cũng có lý do để động thủ, cho dù giết Sở Bách phu trưởng thì tội lỗi cũng sẽ không lớn như trước nữa.
Loại thủ đoạn này tuy nói rất không cao minh, thế nhưng cũng rất hữu hiệu.
- Ngươi thứ suy nghĩ một chút đi, nếu như ngươi đồng ý thì Bách phu trưởng chúng ta sẽ như thế nào chứ?
Đổng Kỳ Phi lắc đầu nói:
- Cho nên nói, chuyện này vẫn phải xin chỉ thị của Sở Bách phu trưởng thì hơn.
- Đúng đúng, là ta đã nghĩ đơn giản rồi.
Ninh Bá Viễn vội vàng gật đầu.
Hắn giật mình, nếu như mình đi giúp việc này thì phiền phức sẽ lớn hơn!
Sở Bách phu trưởng không phải là nhân vật bình thường, thông minh tháo vát, thủ đoạn hơn người.
Mình làm thủ hạ của Sở Bách phu trưởng, hắn ta chỉ cần giở trò một chút thì hai người huynh đệ mình sẽ không dễ sống như vậy nữa, có khả năng sẽ phải bôn ba ở bên ngoài, có khả năng công lao cũng không tới phiên hai người mình, vả lại thủ đoạn có thể trị được hai người bọn hắn cũng có rất nhiều.
- Ài, cũng may nhờ có Đổng huynh đệ.
Trong lòng Ninh Bá Viễn vẫn còn sợ hãi gật gù.
Đổng Kỳ Phi cười nói:
- Không có gì, chúng ta là người cùng một viện, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi.
- Vậy chúng ta nên đi tới Vương phủ hỏi một tiếng chứ?
Ninh Bá Viễn khiêm tốn thỉnh giáo.
Đổng Kỳ Phi lắc đầu nói:
- Không cần, cứ coi như không biết chuyện này đi.
- Ồ?
Ninh Bá Viễn cau mày suy nghĩ một chút, lại giơ ngón tay lên, nói:
- Ta đã hiểu rồi! Coi như không biết!
Ninh Trọng Viễn cười nói:
- Cuối cùng đại ca cũng coi như khai khiếu, dọa ta một hồi!
Tuy giữa bọn họ và Mã Côn có giao tình sinh tử hoạn nạn, nhưng chuyện này không thể ra sức được. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng không thể bởi vì giúp hắn một tay mà đặt mình vào cảnh khốn khó được.
Lại nói, vụ án như thế cũng không nhất thiết phải có bọn hắn, bọn hắn cũng không cần thiết vì người quên mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mã Côn đã lần nữa tới đây, lớn tiếng nói:
- Đại Ninh, Tiểu Ninh, đi thôi?
Ninh Bá Viễn và Ninh Trọng Viễn từ trong sương phòng đi ra ngoài, lại ôm quyền một cái bất đắc dĩ nói:
- Thực sự xin lỗi, ngày hôm nay chúng ta có nhiệm vụ trên người, không bằng, ngài nói với Sở Bách phu trưởng một tiếng đi?
- Nói với hắn sao?
Sắc mặt của Mã Côn trở nên âm trầm, sau đó lập tức cười nói:
- Chút chuyện nhỏ này mà phải nói với hắn, hắn là quý nhân bận rộn mà!
- Chúng ta thật sự không dám làm chủ được.
Ninh Bá Viễn bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt của Mã Côn dần dần âm trầm, hừ lạnh nói:
- Làm sao, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không giúp được sao?
- Việc nhỏ gì vậy?
Thanh âm của Sở Ly vang lên.
Hắn mặc một bộ áo bào trắng, chậm rãi tiến vào tiểu viện.
Ninh Bá Viễn và Ninh Trọng Viễn vội vã ôm quyền hành lễ, như được đại xá.
Bọn họ âm thầm cảm kích Đổng Kỳ Phi, quả nhiên đã đi tới Vương phủ lén lút nói chuyện này cho Bách phu trưởng biết.
Mã Côn cau mày nhìn Sở Ly.
Sở Ly ôm quyền một cái, lạnh nhạt mỉm cười nói:
- Mã tiền bối đại giá quang lâm, thực sự là chuyện may mắn của ta, không biết tiền bối tới đây là có chuyện gì?
Mã Côn khẽ cắn răng, ra vẻ không tiếp lời với hắn, nhưng thực sự không thể không nói, cho nên hắn chỉ có thể nhắm mắt hừ lạnh nói:
- Chỗ ta có một hung thủ đào tẩu, cho nên mới đến mời huynh đệ Ninh Thị lần theo hung thủ.
Sở Ly nói:
- Chút chuyện nhỏ này cần phải dùng đến huynh đệ Ninh Thị cơ chứ?
- Nếu như ta có thể tự mình đuổi được thì còn dùng huynh đệ Ninh Thị làm gì chứ?
Mã Côn tức giận:
- Tuy nói huynh đệ Ninh Thị là thuộc hạ của ngươi, nhưng cũng là người của Bí vệ phủ chúng ta mà!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Vậy ngươi có thể đi tìm thống lĩnh, thống lĩnh lên tiếng thì tự nhiên ta sẽ vâng theo, còn Mã tiền bối ngươi... Bọn họ còn có chuyện khác, không có thời gian quản chuyện vô bổ của người khác.
- Họ Sở, ngươi cố ý trả thù, có đúng hay không?
Khuôn mặt Mã Côn trở nên âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:
- Lòng dạ của ngươi chỉ có vậy thôi sao?
Sở Ly lắc đầu thở dài nói:
- Lời ấy của Mã tiền bối sai rồi, giúp ngươi chính là lòng dạ phóng khoáng, không giúp ngươi chính là lòng dạ hẹp hòi hay sao? Tất cả mọi người đều phải xoay quanh ngươi hay sao?
- Họ Sở, ngươi đừng có quên, rồi cũng sẽ có lúc ngươi phải tới nhờ vả ta!
Mã Côn uy hiếp:
- Làm người nên giữ lại một đường, ngày sau mới dễ gặp mặt!
Sở Ly cười nói:
- Vâng, đa tạ Mã tiền bối đã nhắc nhở, câu nói này ta sẽ ghi nhớ thay cho Mã tiền bối ngươi, tạm biệt, không tiễn!
Hắn nói xong xoay người tiến vào chính sảnh.
- Họ Sở, ta sẽ tìm thống lĩnh để nói chuyện!
Mã Côn hừ lạnh nói.
Sở Ly không để ý tới hắn.
Cuối cùng cũng coi như thả ra được cỗ ác khí này, lúc trước hắn vẫn cố đè nén, không để cho mình rơi vào bẫy của đối phương. Hắn muốn khống chế Bí vệ phủ, không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn, ngày hôm nay cơ hội đã đưa tới cửa, buông tha cũng quá có lỗi đối với bản thân mình rồi.
Cho dù thống lĩnh biết cũng không thể nói gì được, ngươi có thể làm ba mươi, ta liền có thể làm mười lăm.
Huynh đệ Ninh Thị đi theo hắn vào phòng.
- Các ngươi làm rất tốt!
Sở Ly thoả mãn đánh giá hai người.
Hai người cũng âm thầm đánh giá hắn.
Đối với người mới có danh tiếng mạnh mẽ trong Bí vệ phủ này, bọn họ vô cùng hiếu kỳ, đặc biệt là thuật truy tung của hắn.
Có điều đây chính là bí truyền độc nhất, sẽ không dễ dàng nói ra được, bọn họ nên ở chung, chờ từ từ hòa hợp, khi giao tình đủ sâu, không chừng đối phương sẽ để lộ ra một chút ảo diệu.
Bọn họ rất là si mê đối với thuật truy tung, cho nên mới có thể có thành tựu như thế này.
- Mãn Vân trại bị diệt, các ngươi đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Sở Ly cầm lấy một phần hồ sơ trên bàn, đưa cho Ninh Bá Viễn rồi nói:
- Ta cảm thấy chuyện này có kỳ lạ, các ngươi cẩn thận điều tra một chút xem.
- Vâng.
Hai người âm thầm hiểu rõ, biết là đối phương cố ý cho bọn họ điều tra, không cho Mã Côn cơ hội.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Đây không chỉ riêng là đấu khí, vụ án này rất quan trọng, các ngươi lên tinh thần cẩn thận quan sát, đừng làm cho tính mạng của mình bồi vào trong chuyện này!
- Vâng.
Hai người nghiêm mặt nói.
Sở Ly xua tay:
- Lập tức lên đường đi!
- Vâng.
Hai người ôm quyền rời khỏi phòng khách.
Bọn họ cũng có chút hồ đồ, không biết rốt cuộc Sở Ly có suy nghĩ gì, thật sự có chuyện hay là mượn cơ hội gây khó dễ Mã Côn, cũng khả năng hai thứ đều có.