Một đao này chính là một đao do hắn ngưng thế mà phát, trong nháy mắt đã đâm thủng thịt rắn mềm mại, tiến vào bên trong thân rắn, nội kình tinh khiết từ thân đao phóng ra, trắng trợn phá hoại chung quanh.

Thân rắn màu đen cứng đờ, lập tức mềm nhũn rơi vào dưới chân hắn.

Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, nếu như một đao này không thành công thì sợ rằng mình sẽ bị cắn trúng.

Hắn ngẩng đầu nhìn linh hạc đứng trên cây, chúng nó đang nhìn về bên này, con mắt linh khí mười phần chẳng khác nào bảo thạch, rạng rỡ giống như tia chớp.

Sở Ly lắc đầu cười khổ, đồ ăn này cũng thật là vô phúc chấp nhận được.

Có điều hắn biết là thứ tốt, rắn lợi hại như vậy, nhất định sẽ cực kỳ bổ dưỡng, da rắn này cũng có thể làm thành nhuyễn giáp, có thể ngăn cản được cao thủ Thiên Ngoại Thiên, có thể nói là bảo vật.

Hắn nhấc theo thân rắn, không cho thân rắn chạm vào đất, ôm quyền một cái, sau đó lướt người đi xuất hiện ở trong phủ Quốc Công.

Tiêu Thi đang ở bên trong tiểu đình đánh đàn, nhìn thấy hắn xuất hiện, tiếng đàn cũng không dừng lại, đôi mắt sáng quét qua con rắn dài ở trên tay hắn, nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly trực tiếp mang theo rắn đi tới chỗ của nữ đầu bếp kia, lấy Thiên Ma công vung Trần Quang kiếm lên thì mới có thể lột da rắn ra, sau đó chém thành mấy đoạn, từng khối nhỏ to bằng bàn tay của hắn.

Da rắn này rất đặc thù, có thể làm hộ tâm kính, bảo vệ vị trí ngực của hắn

Cao thủ giết người thường thường sẽ đánh vào ngực, trong lúc mấu chốt có thể ngăn chặn lại một đòn.

Chỉ cần ở ngực của Tiêu Thi có cái này thì sẽ có cơ hội bóp nát Xá Lợi phật châu, mình có thể lập tức tới nơi, dẫn nàng rời đi.

Nếu như sau này còn có thêm loại rắn như vậy thì có thể làm thêm mấy cái, như vậy sẽ có thể sử dụng từng khối từng khối da rắn tạo thành áo lót.

Thịt rắn hắn ăn một nửa, cho Tiêu Thi một nửa.

Sau khi ăn, tức thì hai mắt có sương mù lượn lờ, khoan khoái vô cùng, ánh mắt càng ngày càng trong trẻo, nhìn chung quanh càng rõ ràng sống động, nhìn thấy chi tiết rõ ràng, so với trước đó còn phong phú càng xinh đẹp hơn nữa.

Khí lực cũng tăng lên một phần, khí lực của Tiêu Thi tăng lên nhiều, gần như gia tăng một nửa so với trước đó.

Sau khi ăn thịt rắn, thân thể phát ra từng tia biến hóa một, tinh lực vượng hơn hai phần, Thiên Ma châu bay ra, thu nạp tinh khí trong cơ thể, tinh khí do thịt rắn biến thành thật là tinh khiết kỳ dị, khiến cho Thiên Ma châu rất là yêu thích.

Nhìn thấy cảnh tượng kì dị như vậy, hắn vui mừng khôn xiết, lại có thêm một phương pháp tu luyện Thiên Ma công.

Xem ra Thập Vạn Đại sơn là nơi có vô số bảo tàng, đáng tiếc mình chỉ dám ở Linh Hạc phong, nơi khác không dám đi, nhìn một con rắn đen đã làm khó hắn thì đã biết Thập Vạn Đại sơn hung hiểm ra sao, không đi tới đó thì tốt hơn.

Thường đi Linh Hạc phong một vòng, xem linh hạc có thứ gì tốt cho mình ăn hay không, chuyện này làm cho hắn rất chờ mong.

Ăn qua mật rắn, thịt rắn, đôi mắt sáng vốn giống như hồ sâu của Tiêu Thi càng ngày càng thâm thúy, liếc nhìn nàng một cái đã bị ánh mắt của nàng ôm lấy, hãm sâu vào trong đó không có cách nào tự kiềm chế được.

Da thịt của nàng càng ngày càng mềm mại bóng loáng, hận không thể vươn tay sờ soạng.

- Sao thế?

Hai người ăn uống no đủ, Sở Ly thoải mái thở dài một tiếng.

Bên trong tiểu đình đèn đuốc sáng như ban ngày.

Tiêu Thi kiều diễm không gì tả nổi, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng, liếc xéo hắn một chút:

- Sao ngươi lại tự mình tới đó vậy?

Sở Ly nói:

- Giải sầu.

- Hừ, lại nhớ tiểu muội đúng không?

Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói:

- Nó đã muốn quên ngươi đi, ngươi không biết có chí khí một chút, quên nó đi hay sao?

Sở Ly nở nụ cười.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Ta thấy ngươi cũng chỉ có bản lĩnh lớn như vậy mà thôi!

- Đúng vậy, ta không có bản lĩnh.

Sở Ly cười nói.

- Ở trước mặt ta bản lĩnh của ngươi cực kì lớn, thế nhưng ở trước mặt tiểu muội thì lại đổi thành một người khác.

Tiêu Thi nói:

- Thực sự rất không hăng hái.

Sở Ly cười nói:

- Có khả năng là do quen thuộc gây ra đó.

Ở cùng Tiêu Thi, hắn ung dung tự nhiên, cũng không coi nàng là tiểu thư, thân cận nhưng không có kính nể.

Thế nhưng ở trước mặt Tiêu Kỳ thì lại không phải vậy, tuy hành động cũng thong dong tự nhiên, nhưng cảm giác trong nội tâm không như thế, bên trong ái mộ mang theo một tia tôn trọng, nắm giữ nàng khiến cho hắn càng có cảm giác thỏa mãn, ôm nàng lại như nắm giữ toàn bộ thế giới vậy.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng nói:

- Hai người các ngươi thật đáng ghét, không thể ở cùng nhau mà còn nhớ đối phương, tự mình chuốc lấy cực khổ!

- Nếu như con người có thể làm chủ suy nghĩ của mình, như vậy đã thành Phật rồi.

Sở Ly lắc đầu:

- Tiểu thư khi nào trở về đây?

Hắn nhắc tới mấy câu nói mà mình đã nói với An Vương.

- Hư An có thể bị nguy hiểm hay không?

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Nó vẫn còn trẻ con, tiến vào Vương phủ không phải là chuyện tốt! Tương lai một khi tranh đoạt trở nên nóng bỏng, chỉ sợ sẽ có người bí quá hóa liều, chỉ cần loại trừ được Hư An, An Vương cũng sẽ xong, rất là mê người.

Sở Ly lắc đầu:

- Có lẽ Kim Cương tự sẽ không thả người, hiện tại Hư An đã là đệ tử của Kim Cương tự, tự quy không thể trái, thần thông không được không thể ra tự.

- Vậy thì tốt!

Tiêu Thi thở dài một hơi.

Sở Ly nói:

- Hư An không luyện thành thần thông, vậy thì ở lại Kim Cương tự, rất an toàn, nếu có thể luyện thành thần thông, ra tự cũng có thể tự vệ được.

- Ngày mai ta sẽ trở về.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng nói:

- Không quay lại, không biết Vương phủ sẽ trở thành ra sao.

- Được, ngày mai sẽ về Vương phủ.

Sở Ly gật đầu.

Hắn trở về tiểu viện của chính mình, gọi Tưởng Hòe và Tuyết Lăng tới đây, dặn dò việc đi Tuyết Nguyệt hiên bế quan.

Tưởng Hòe biến ảo dung mạo, đi Tuyết Nguyệt hiên là được, sẽ không ai phát hiện ra được.

Sở Ly thì lại trực tiếp đưa Tuyết Lăng qua đó, bên kia có Tô Như cùng và Hàn Yến, sẽ không sợ nàng sẽ cô đơn, huống hồ cũng là bế quan mà thôi.

...

Lúc sáng sớm, ngoài Thần Đô thành có bộ kỵ sĩ mặc y phục màu xám tới.

Bọn họ cưỡi ngựa đứng ở bên đường, đánh giá Thần Đô thành, không có ý tứ đi đến mà chỉ cưỡi ngựa nói chuyện.

- Đây chính là Thần Đô, thật là khí thế, tuy rằng vẫn không sánh được với bên chúng ta.

Một thanh niên kỵ sĩ mặt dài đánh giá Thần Đô, thở dài nói:

- Có điều mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng của mình, lần này đến đây, nhất định ta phải đi dạo một vòng mới được.

Hắn hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặt so với bình thường còn dài hơn một chút, hai mắt hẹp dài, không suất khí cho lắm, nhưng có một phen mị lực đặc biệt của nam nhân.

- Tiểu Trương, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ có rất nhiều thời gian.

Một lão giả mặt chữ điền cười nói:

- Sẽ có nhiều thời gian, ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, đến khi ngươi không chịu được, không muốn đi dạo mà trở về mới thôi!

Thân thể hắn thấp bé, khuôn mặt chính khí, khi nói chuyện rất có nề nếp.

- Triệu sư thúc, chắc chắn rồi!

Thanh niên mặt dài vội vã cười nói:

- Chỉ là ta không biết lời này có phải là thật hay không mà thôi!

- Lời ta nói lúc nào không phải thật cơ chứ?

Lão giả mặt chữ điền vung vung tay lên, nói:

- Yên tâm, ta đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được!

Một lão giả mặt hình tam giác hừ lạnh một tiếng:

- Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn quá sớm, chờ tới khi giết người xong rồi nói sau đi!

- Chuyện này không dễ xử lí đâu!

Thanh niên mặt dài cười nói:

- Chúng ta xông vào, trực tiếp làm thịt người là được, bớt đi bao nhiêu việc!

Lão giả mặt tam giác lạnh lùng trừng hắn:

- Trương Lăng Phong, ngươi dùng đầu óc một chút có được không, ngươi cho rằng Thần Đô là nơi muốn vào là có thể đi vào, muốn ra là có thể ra hay sao? Đi vào dễ dàng, muốn ra thì sẽ rất khó khăn!

- Tề sư thúc, có cái gì khó cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ không cho chúng ta đi ra sao?

Thanh niên mặt dài có chút không rõ nói:

- Không thể nào?

- Ngây thơ! Ấu trĩ!

Tề Tử Mặc cười lạnh nói:

- Bí vệ phủ của Thần Đô không phải ăn không ngồi rồi, cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi vào sẽ bị giám thị, một lát nữa bốn người chúng ta sẽ bị tập trung!

- Tập trung thì tập trung, giết người xong chúng ta sẽ chạy, còn có thể đuổi tới Tử Vân sơn chúng ta hay sao?

Trương Lăng Phong không cam lòng yếu thế nói.

Hắn không đặt Bí vệ phủ vào trong tầm mắt, ở trước mặt khinh công của mình, cao thủ Bí vệ phủ chính là chuyện cười, một người không giết được Sở Ly, bốn người cùng nhau ra tay, không có sơ hở nào!

Thanh niên mặt tròn nãy giờ không nói gì chậm rãi nói:

- Họ Sở không dễ giết như vậy đâu, khi hành sự phải thật cẩn thận!

- Được rồi, Lý sư huynh, vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ!

Trương Lăng Phong nói.

Thanh niên mặt tròn nói:

- Nghe Triệu sư thúc và Tề sư thúc nói đi.

Trương Lăng Phong không cam lòng trừng mắt nhìn hắn một chút.