Ngọc Thi đảo, phủ Dật Quốc Công.
Lúc sáng sớm Ngọc Thi đảo bị một tầng sương mù như tấm lụa mỏng bao phủ, không khí rất là trong lành.
Tiêu Thi và Tiêu Kỳ đang ngồi ở bên trong tiểu đình, nâng chén trà có khói trắng lượn lờ, đang nói chuyện phiếm.
Hai người đều mặc y phục màu tím, khuôn mặt như ngọc trắng, lông mi có mấy phần tương tự, đẹp đến nỗi làm cho người ta hoa mắt.
- Tiểu muội, muội không chờ đại ca bái đường rồi hãy đi sao?
- Nhiều người mắt tạp, ngày hôm nay muội sẽ rời đi.
- Không phải định lên đường ngay lúc này đó chứ?
- Uống trà xong muội sẽ rời phủ.
-... Không chờ Sở Ly trở về sao?
Tiêu Thi thả chén trà xuống.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Thi nhíu mày nhìn nàng.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ, muội đã chọn con đường này, nhất định sẽ là một đời cô độc, hà tất để cho Sở Ly buồn phiền thêm nữa chứ?
Tiêu Thi kinh ngạc:
- Thái thượng kiếm kinh của muội lợi hại như vậy thật sao? Thật sự có thể quên được Sở Ly sao?
- Quên thì đã có sao, không quên thì đã có sao chứ?
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Giống như giải thoát của phật gia vậy, nhìn thấu, buông xuống, trong lòng cũng sẽ không có sóng to gió lớn gì cả, sẽ không quá kích động, sẽ không khiến cho tâm cảnh bị rung động.
- Hiện giờ muội nhìn thấy Sở Ly, có cảm giác gì không?
Tiêu Thi rất tò mò.
Nàng đã nghe Tiêu Kỳ nói chuyện của hai người, biết tại sao Sở Ly vẫn mặc áo bào trắng, biết Sở Ly chủ động chặt đứt tơ tình, vừa cảm thấy hắn ngốc, lại cảm thấy hắn rất đáng thương, thích một nữ nhân lạnh như băng như tam muội. Thế nhưng lại còn miễn cưỡng thoát ra, không thể đi cùng nhau, thật là tàn khốc.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Giống như nhìn thấy bằng hữu, rất thân thiết, rất ấm áp.
- Không kích động sao?
- Không có gì phải kích động cả.
- Thái thượng kiếm kinh này quả thực thật là lợi hại đó.
Tiêu Thi lắc đầu cảm khái nói:
- Hay là đừng luyện nữa, như vậy cũng quá dằn vặt người khác rồi!
- Muội không cảm thấy dằn vặt, người dằn vặt chính là Sở Ly.
Tiêu Kỳ nói:
- Có thời gian tỷ nên khuyên hắn nhiều hơn, đừng lãng phí thời gian ở trên người muội nữa.
- Nếu hắn có thể nghe mới là lạ.
Tiêu Thi chu bờ môi đỏ nói:
- Muội nhất định phải luyện kiếm kinh kia sao?
- Ừm.
Tiêu Kỳ cầm lấy chén trà khẽ nhấp một cái rồi nói:
- Nó là hy vọng duy nhất giúp muội bước lên Thiên Thần.
- Ài...
Tiêu Thi lắc đầu nói:
- Cần gì phải làm Thiên Thần chứ, như vậy chẳng phải đã tốt lắm rồi hay sao?
- Vận mệnh khác nhau.
Tiêu Kỳ nói:
- Huynh muội chúng ta còn chưa đủ khổ sao?
Lúc trước phụ thân rời đi, cả phủ Quốc Công to lớn giao cho mấy đứa trẻ, gánh nặng và hoảng sợ ở trên người bọn họ không có cách nào nói với người ngoài nói được.
- Thông gia cùng phủ Hoài Quốc công, hơn nữa lại thêm An vương phủ, đã đủ để ứng phó với uy hiếp tới từ người khác.
- Hoàng thượng thì sao?
- Hoàng thượng không đến nỗi đối phó với chúng ta chứ?
- Người ta là dao thớt, chúng ta là thịt cá, muội không thích cái cảm giác này.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ, tỷ ở Thần Đô cũng có thể cảm nhận được sự uy nghiêm của hoàng thượng, tính mạng đều ở nằm trong một ý nghĩ của hắn.
-... Được rồi.
Tiêu Thi gật gật đầu nói:
- Muội nói rất có lý, thế nhưng vạn nhất muội khổ sở tu luyện, cả đời không luyện thành được thì sao?
- Nếu như trước ba mươi tuổi muội không được thì muội sẽ bỏ qua.
Tiêu Kỳ nói.
Tiêu Thi cười nói:
- Cuối cùng Sở Ly cũng coi như có hi vọng!
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng một cái.
Tiêu Thi tức giận:
- Ta nói sai rồi sao? Nhìn ta như thế làm gì chứ?
- Nhị tỷ, tỷ cảm thấy Sở Ly sẽ ở cùng với muội được sao?
Tiêu Kỳ từ tốn nói.
- Các ngươi ấy, một có tình, một có ý định, làm sao không ở cùng nhau được chứ?
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Đừng tiếp tục dằn vặt hắn nữa!
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Giống như tấm gương đã có vết rách rồi vậy, nếu như hợp lại cùng nhau thì cũng sẽ có vết rách.
- Có vết rách thì có vết rách chứ, trên cõi đời này nào có thứ gì không có vết rách!
Tiêu Thi tức giận:
- Muội cũng nên biết đủ, đến ba mươi, cho dù hắn có ghét bỏ muội thì muội cứ bám chặt lấy hắn là được!
Tiêu Kỳ tươi cười.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa nhị tỷ và nàng, một người nặng thực chất, một người nặng tinh thần.
Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở bên trong tiểu đình, ngắt lời nhị nữ nói chuyện.
Tiêu Thi ngoắc ngoắc tay:
- Sở Ly ngươi đến rất đúng lúc, tiểu muội đang muốn đi đây.
Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ bình tĩnh gật gù:
- Ta không tham gia hôn lễ, tránh cho quá nhiều người nhìn thấy, vì vậy mới muốn đi trong lặng lẽ.
- Ta sẽ đưa tiểu thư trở về.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu.
Tiêu Thi cười nói:
- Vậy ngươi cứ đưa tiểu muội về bên kia trước đi.
- An vương thì sao?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly tươi cười nói:
- Đã ổn thỏa rồi, hắn đã trở về Vương phủ, sẽ không tới quấy rối nữa.
- Ngươi chỉnh hắn thế nào vậy?
Tiêu Thi vội hỏi:
- Hắn sẽ không đàng hoàng trở về như vậy chứ?
- Ở trong bóng tối đánh lén, phế võ công của hắn.
Sở Ly cười nói.
- Đủ tàn nhẫn... Có điều thực sự là thoải mái, phế bỏ võ công của hắn kia đấy!
Tiêu Thi mở miệng cười nói:
- Lúc này có lẽ hắn đã điên lên rồi.
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư nên ở thêm trong nhà một chút, tránh cho lửa giận bị trút lên trên người tiểu thư.
- Đó là chuyện đương nhiên.
Tiêu Thi cười nói:
- Ta không muốn trở về.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Sao có thể làm bừa như vậy được chứ? Vạn nhất bên hoàng thượng kia...
- Chỉ cần không giết hắn thì hoàng thượng sẽ không quản.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hoàng thượng coi ta là đá mài dao của An vương, nếu như đã là đá mài dao, đương nhiên phải cố gắng đánh bóng hắn một phen. Tu luyện lại từ đầu cũng chỉ mất có ba năm rưỡi, không phải là chuyện lớn gì cả.
- Ngươi phải cẩn thận.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:
- Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần, làm việc thích làm gì thì làm cái đó, chưa chắc sẽ làm theo suy nghĩ của ngươi!
- Hừm, ta sẽ cẩn thận.
Sở Ly nói.
Tiêu Thi mở miệng cười nói:
- Được rồi, các ngươi đi đi, đừng có tình tứ ở trước mặt ta nữa!
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Sở Ly:
- Đưa ta về thôi.
Sở Ly đưa tay, cách tay áo nắm cổ tay nàng lên, sau đó đột nhiên biến mất ở trước mặt của Tiêu Thi.
Sau mấy lần thoáng hiện, Sở Ly và Tiêu Kỳ đã xuất hiện ở Tuyết Nguyệt hiên, ở bên trong một toà nhà thuỷ tạ trên hồ.
Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn hắn:
- Ngươi bị thương?
Sở Ly nói:
- Không có gì quá đáng lo.
- Thần Đô rất nguy hiểm, tất cả phải cẩn thận.
Tiêu Kỳ chậm rãi nói:
- Ngươi đi về trước đi.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư muốn lập tức bế quan sao?
- Ừm.
- Khi nào sẽ xuất quan?
Tiêu Kỳ nói:
- Không định xuất quan, không đạt tới Thiên Thần, ta sẽ vẫn bế quan!
Sở Ly thở dài, gật gù:
- Được, ta đi đây.
Hắn đột nhiên biến mất ở trước mặt của Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn chỗ hắn đứng, bên trong nhà thuỷ tạ còn có một tia khí tức của hắn.
Đây là một luồng khí tức làm cho nàng quen thuộc mà lại rất xa lạ.
Rất nhanh nàng đã dứt bỏ tạp niệm, chăm chú vào tu luyện Thái thượng kiếm kinh, muốn tiến thêm một bước, muốn hiểu rõ Thái thượng kiếm kinh, hiểu thấu đáo sự kỳ diệu của nó.
Sở Ly trở về Ngọc Thi đảo, lúc này Tiêu Thi đang cười tủm tỉm nhìn hắn, cười tươi như hoa.
Sở Ly đã ổn định tâm tình xong.
Hắn quyết định không nghĩ nhiều nữa, tất cả đợi ngày sau hãy nói, nàng vẫn muốn bế quan, mình cũng không phải vội, đến cảnh giới Thiên Thần, hắn sẽ sớm chiều ở chung với nàng, tự nhiên sẽ nhen lại lửa tình cũ.
Tiêu Thi lắc đầu một cái, chu bờ môi đỏ, chà chà vài tiếng, sau đó lại hừ lạnh nói:
- Nhanh như vậy đã trở lại, ngươi thật là vô dụng!
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư, nếu như tiểu thư nhàn rỗi như vậy hay là ngẫm lại chuyện của Đại công tử đi.
- Đám người đại ca đã xuất phát, không có gì để bận tâm cả.
Tiêu Thi nói:
- An vương không ở đây, có lẽ cũng sẽ không có ai làm xằng làm bậy.
Sở Ly cau mày nói:
- Không chừng nửa đường sẽ có thích khách, như vậy phải làm sao bây giờ?
- Bọn họ tự ứng phó được.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi cũng không cần phải bận tâm, không cần phải chuyện gì cũng phải đi một lượt!
Sở Ly suy nghĩ một chút chỉ có thể như vậy mà thôi.
Phủ Quốc Công không có mình thì cũng sẽ tự vận chuyển được, hơn nữa cũng không kém, mình không cần thiết phải bận tâm mọi chuyện.