Sau khi Sở Ly trở lại tiểu đình, Lãnh Thu và Lãnh Tình lập tức đánh giá hắn.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn xuống không hỏi nhiều nữa.

Tiêu Thi thì lại liếc nhìn hắn một cái, dường như hắn vẫn ở chỗ này, chưa từng đi ra ngoài.

Thương thế của Sở Ly đã tốt hơn được tám chín phần mười, từ bề ngoài không nhìn ra được.

- Tiểu thư, chúng ta nên về thôi.

Sở Ly nói.

- Hiện giờ phải rời đi rồi sao?

Tiêu Thi nhìn về phía hắn, sóng mắt như nước lăn tăn.

Sở Ly nói:

- Chuyện sau đó sẽ không có gì có thể xem nữa, mà ngươi cũng mệt mỏi rồi.

-... Được rồi.

Tiêu Thi khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc.

- Các ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ ở lại, tránh cho quá thất lễ.

- Làm phiền hai vị tỷ tỷ rồi.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly ôm quyền một cái:

- Tống Vương phi, Tiết Vương phi, các ngươi và Lục Vương phi đồng thời trở về thành, tránh cho xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Đại tổng quản lo lắng đám người Lãnh Đào hay sao?

Đám đệ tử phú gia này, một khi máu nóng xông lên đầu, chuyện gì cũng sẽ làm được.

Sở Ly gật đầu.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Quả thực không thể không đề phòng, được, chúng ta sẽ đi theo Lục Vương phi đồng thời trở về thành.

Tuyết Lăng dắt ngựa lại đây, Sở Ly và Tiêu Thi, Liễu Nhứ, Tuyết Lăng đồng thời trở về thành.

Lục Ngọc Dung ở cách đó không xa nhìn thấy vậy, nàng trầm ngâm một chút, lại nói với Lãnh Dĩnh:

- Chúng ta cùng trở về với bọn hắn!

- Còn chưa kết thúc mà.

Lãnh Dĩnh giẫy giụa kêu lên:

- Muội còn muốn xem đại ca thắng hay là không thắng nữa.

Lục Ngọc Dung không để ý tới nàng phản đối mà nói:

- Hắn không thắng được, đi thôi!

Lục Vương phi mở miệng cười lớn, vung vung tay:

- Cùng trở về với biểu tỷ ngươi đi thôi.

- Mẫu thân!

Lãnh Dĩnh không tình nguyện bị Lục Ngọc Dung mạnh mẽ kéo lên ngựa, sau đó lập tức rời đi.

- Rốt cuộc tại sao lại vậy chứ?

Lãnh Dĩnh bĩu môi, rất không tình nguyện hừ lạnh nói:

- Biểu tỷ, tại sao phải đi với hắn chứ?

Nàng nói, rất là căm giận bất bình:

- Hắn có gì đặc biệt vậy?

Trong lúc hai người nói chuyện đã đuổi theo được Sở Ly.

Sở Ly quét mắt nhìn Lục Ngọc Dung một chút, cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giết người đâu!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

- Ngươi đi con đường của ngươi, ta đi đường của ta!

Sở Ly cười nói:

- Vậy thì thật là đúng dịp đó.

Lãnh Dĩnh ngồi ở trên ngựa, liếc xéo hắn một chút, hừ lạnh một tiếng.

Lục Ngọc Dung nói:

- Sở Ly, Vương phi mời ngươi ngày mai đến Vương phủ xem người.

- Ồ?

Sở Ly cười nói:

- Đây là ý của ngươi đúng không?

Dù Lục Vương phi khoan dung độ lượng như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không mời người có mâu thuẫn với nhi tử của nàng là hắn, hiển nhiên là Lục Ngọc Dung muốn mình hỗ trợ, tìm một chút đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trong Cảnh Vương phủ.

Lục Ngọc Dung nói:

- Nếu như ngươi nhận lời thì ngày hôm nay sẽ cho bái thiếp đến!

-... Hay là quên đi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Cửa của Cảnh Vương phủ quá cao, ta không trèo lên cao được.

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại.

Bốn con ngựa đi ngang nhau, Tiêu Thi ở giữa nhất, Sở Ly bảo hộ ở bên cạnh, Lục Ngọc Dung và Lãnh Dĩnh thì lại ở một bên khác của Sở Ly.

- Nói đi, ngươi có điều kiện gì?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

- Một vấn đề nhỏ mà thôi.

Sở Ly mỉm cười nói.

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

- Ngươi nói nhỏ thường thường đều là đại sự, nói rõ ra đi!

Sở Ly nói:

- Tháng sau không phải đại hôn của Đại công tử sao?

- Hừ, lại giống như lần trước sao?

Lục Ngọc Dung nhíu mày:

- Ta không tìm phủ Dật Quốc Công các ngươi gây phiền phức cũng đã coi như là hỗ trợ rồi!

Sở Ly cười híp mắt lắc đầu một cái, lại nhìn về phía nàng.

Lãnh Dĩnh cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, nàng rất nghi hoặc nhìn hai người.

Nhưng nàng đã triệt để yên tâm, xem hai người nói chuyện với nhau thế này, có vẻ không giống như là tình yêu nam nữ, mà là như kẻ thù đang đấu trí so dũng khí bình thường vậy.

Lục Ngọc Dung nhíu mày một lát, hừ lạnh nói:

-... Mấy ngươi?

- Như lần trước đi.

Sở Ly cười nói:

- Nếu nhiều hơn thì cũng là làm khó ngươi rồi.

Lục Ngọc Dung hít sâu một hơi, bộ ngực cao vút chập trùng kịch liệt, hừ lạnh nói:

- Được rồi, ta đồng ý!

Sở Ly nói:

- Có chuyện ta phải nói rõ trước, chỉ tìm Quang Minh Thánh giáo mà thôi.

Hắn đoán cơ sở ngầm trong Cảnh Vương phủ sẽ có không ít.

Mình sắp xếp nội gian vào, hiện tại đối phương sống cũng không tệ lắm, tuy không thành tâm phúc của Cảnh Vương, thế nhưng cũng đã đứng vững chân, xem như là bước ổn bước thứ nhất.

Lục Ngọc Dung trầm ngâm nói:

- Ngoại trừ Quang Minh Thánh giáo ra, mỗi khi ngươi tìm ra thêm một người thì ta sẽ cho ngươi thêm một người!

- Mặc kệ là người phủ nào sao?

- Đúng!

Lục Ngọc Dung nói:

- Mặc kệ là thế lực của người nào, thêm một người thì ta sẽ thêm một người!

-... Tốt.

Sở Ly cười nói:

- Chuyện này phải giữ bí mật, bằng không, chỗ nào ta cũng sẽ có công địch, nửa bước khó đi!

- Đây là đương nhiên!

Lục Ngọc Dung quét mắt nhìn Tiêu Thi một chút, lại nhìn Lãnh Dĩnh:

- Chuyện ngày hôm nay đừng nói ra ngoài!

- Được.

Lãnh Dĩnh biết nặng nhẹ, gật gù.

Tiêu Thi thì lại nhìn về phía trước, cũng không thèm nhìn sang bên này, dường như không có Lục Ngọc Dung ở bên cạnh nàng vậy.

Lãnh Phong đầy bụng tức giận trở lại bên người của Lục Vương phi.

Tuy có áo giáp che chở, thế nhưng cảm giác trường đao chém ở trên người rất không dễ chịu, cả người đau đớn không chịu nổi, sau khi phục hồi đan dược trong phủ, nhưng đau đớn vẫn không giảm.

Hắn trở lại tiểu đình nhìn chung quanh một chút.

Lục Vương phi nói:

- Đừng xem nữa, Ngọc Dung và muội muội ngươi đã trở về thành rồi.

- Làm sao lại đi sớm như thế chứ?

Lãnh Phong thất lạc hỏi.

- Còn không phải sợ nhóm hồ cẩu bằng hữu của ngươi làm ra chuyện xấu hay sao

Lục Vương phi tức giận nói:

- Phong nhi, ngươi mang một đám người muốn tìm Sở Ly gây phiền phức, có đúng không?

- Mẫu thân...

Lãnh Phong bất đắc dĩ nói:

- Một chút chuyện cười mà thôi, không có gì cả.

- Hừ, chuyện cười sao?

Lục Vương phi nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng:

- Chuyện nội gián, ngươi biết rồi chứ?

- Đã nghe nói.

Lãnh Phong nói:

- Không nghĩ tới nội gian lại thực sự có thể trà trộn vào được, đám gia hoả trong triều càng ngày càng vô năng!

- Chu Chí Hùng này là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, là cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Lục Vương phi nói:

- Nếu như không bị phát hiện, hắn muốn giết ngươi sẽ dễ như trở bàn tay!

Lãnh Phong cau mày hỏi:

- Quang Minh Thánh giáo?

- Ngươi cũng biết chứ?

- Đệ nhất đại giáo Đại Ly, đương nhiên con phải biết rồi.

Sắc mặt Lãnh Phong trở nên rất trầm trọng:

- Có người nói so với Đại Lôi Âm tự còn hơn một bậc! Không nghĩ tới Chu Chí Hùng là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo!

- Lần này nói không chừng đối phương tới đây là giết những thế tử như các ngươi!

Lục Vương phi nói:

- Sở Ly làm vậy không khác nào cứu các ngươi một mạng!

Lãnh Phong chậm rãi gật đầu.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng Chu Chí Hùng thật sự là người của Quang Minh Thánh giáo, quả thực rất phiền phức, nói không chừng sẽ thực sự giết mình.

Bên trong những thế tử này, mình là người quan trọng nhất, sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu, sợ rằng sẽ trốn không thoát.

- Ta đã nói với ngươi rồi, sau này không cho phép gây sự với hắn nữa!

Lục Vương phi nói.

- Biết rồi mẫu thân.

Lãnh Phong bất đắc dĩ nói.

- Nếu như ngươi không nghe lời, ta lại cho ngươi đi biên cương rèn luyện một năm nữa!

Lục Vương phi mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn một chút.

Biết rõ bản tính của nhi tử cho nên nàng biết, quá nửa đối phương chỉ đáp qua loa, cho nên nàng chỉ có thể ra chiêu lợi hại hơn mà thôi.

- Vâng vâng.

Lãnh Phong vội nói:

- Lãnh Đào ở trước mặt Hoàng thúc tổ bị Sở Ly tát một cái, Hoàng thúc cũng không nói gì sao?

- Lãnh Đào đáng đời, Hoàng thúc tổ ngươi không phạt nặng hắn đã là khoan hồng độ lượng rồi.

Lục Vương phi nói:

- Ngày mai ta mời Sở Ly tới nhà làm khách!

- Cái gì?

Âm thanh của Lãnh Phong đột ngột tăng cao.

Lục Vương phi nguýt hắn một cái.

Lãnh Phong vội nói:

- Nương, tại sao phải mời hắn làm khách chứ?

- Tự ngươi ngẫm lại đi.

- Chẳng lẽ phải nhận lỗi sao?

Lãnh Phong lớn tiếng nói:

- Dựa vào cái gì chứ?

Trong lòng Lục Vương phi rất thất vọng.

- Cái đầu này của ngươi thực sự là vứt đi mà.

Lục Vương phi lắc đầu than thở:

- Nếu như ngươi có một phần thông minh của Ngọc Dung thì ta cũng có thể yên tâm rồi.

Lãnh Phong hừ lạnh nói:

- Mẫu thân, mẫu thân đã quá coi thường con rồi!

- Cả ngày chỉ biết làm việc theo khí phách.

Lục Vương phi nói:

- Nam tử hán đại trượng phu lòng dạ tứ hải, ngươi thì sao? Đi làm chuyện của ngươi đi, để đám hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi thành thật một chút, đừng có chọc vào Sở Ly!

-... Vâng.

Lãnh Phong bất mãn rời đi.

Nhưng hắn lại không có ý để mọi người thu tay dừng lại, Lục Vương phi càng nói như vậy, càng kích phát lửa giận của hắn đối với Sở Ly, phải cho đối phương hạ mã uy mới được.

Cho dù có xảy ra chuyện thì hắn cũng có thể giao cho mọi người, mình lên tiếng, bọn họ không nghe cũng không có biện pháp gì cả. Cũng không thể vì chuyện này mà đày ải hắn ra biên cương một năm được!