Bảo thân vương mặt lạnh, đánh giá bốn phía, luôn cảm thấy Chu Chí Hùng còn chưa đi xa.

- Mang tên đến!

Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng.

Một kỵ sĩ trung niên tiến vào lầu cao, rất nhanh đã cầm ra một cái trường cung và một ống Thải linh tiễn đi ra, dùng hai tay trình lên.

Bảo thân vương tiếp nhận trường cung màu tím, đưa tay rút ra ba mũi Thải linh tiễn, nhẹ nhàng kéo cung rồi bắn ra.

Lập tức lại rút ra ba mũi tên rồi bắn ra.

Tốc độ của ba mũi tên đầu không nhanh, tốc độ của ba mũi tên sau nhanh hơn chút.

Tay phải của hắn liên tục, bắn ra ba mũi tên ba mũi tên một, mỗi một lần so với lần trước còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, một ống tên đã được bắn ra một, Thải linh tiễn trải rộng trên không trung, bắn về phía xa xa.

Vẻ mặt Sở Ly bất động, âm thầm lắc đầu.

Tài bắn cung của Bảo thân vương quả thực lợi hại, một người tương đương với một đội cung thủ, nhưng dù có bắn nhanh hơn nữa, nếu như phương hướng bắn không đúng thì cũng không trúng được mục tiêu, Chu Chí Hùng không ở hướng kia.

Võ công của Chu Chí Hùng này thật là quỷ dị, tương tự với thuật ẩn thân trong truyền thuyết, vô thanh vô tức di chuyển, lại có thể lừa gạt được linh giác của Bảo thân vương.

Cao thủ như Bảo thân vương, tu vi thâm hậu, trực giác cũng càng chuẩn xác.

Tu vi của Chu Chí Hùng không bằng Bảo thân vương, nhưng có thể giấu giếm được trực giác của hắn, đây tuyệt đối không phải là may mắn, mà là người mang bí thuật tạo thành.

Sắc mặt Bảo thân vương rất âm trầm, quăng cung trở về, hừ lạnh nói:

- Quang Minh Thánh giáo khá lắm!

Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét về phía mọi người.

Lãnh Đào co rụt thân thể, cố gắng không để cho người ta chú ý mình. Thế nhưng thân thể bụ bẫm của hắn rất dễ thấy, càng co lại càng buồn cười, thu hút sự chú ý của người khác.

Bảo thân vương như không thấy hắn, lạnh lùng đảo qua mọi người, sau đó trầm giọng nói:

- Chuyện ngày hôm nay, nếu như ai truyền đi, đừng trách bản vương trở mặt không quen biết!

Các kỵ binh câm như hến.

Khí thế lúc trước của bọn họ biến mất không còn tăm hơi, vạn lần không nghĩ tới Chu Chí Hùng được coi là anh hùng thực sự là nội gian, mình quá ngốc!

Sở Ly nói:

- Vương gia, bọn họ không có quan hệ gì với Chu giáo úy, không thành vấn đề.

- Lần này may nhờ có Sở Ly ngươi!

Vẻ mặt của Bảo thân vương hòa hoãn đi mấy phần, hừ lạnh nói:

- Bằng không, mặt mũi của bản vương sẽ mất hết!

Sở Ly ôm quyền cười cười, không nói thêm nữa.

- Được rồi, các ngươi nên làm gì thì cứ làm đi!

Bảo thân vương phất tay một cái, trầm giọng nói:

- Nếu như các ngươi có thể thắng, vẫn được nhận một lần quân công trung phẩm!

- Đa tạ Vương gia!

Các kỵ binh ôm quyền.

- Đi thôi!

Bảo thân vương vung tay lên.

Mọi người quay đầu ngựa lại, chạy đi giống như chạy trốn vậy, bóng lưng rất là chật vật.

Lãnh Đào chật vật nhảy lên ngựa, cũng đuổi theo.

Bảo thân vương nhìn hắn rời đi, lắc đầu một cái thở dài:

- Hoàng tử hiện tại, một đời không bằng một đời!

Sở Ly cười nói:

- Bọn họ thiếu mấy phần rèn luyện, qua mấy năm sẽ có thể sử dụng được.

- Chỉ hy vọng như thế đi, ta còn muốn về nhà nghỉ ngơi sớm, bộ xương già này không muốn cử động nữa rồi!

Bảo thân vương lắc đầu thở dài nói:

- Nhưng những hậu bối này không hăng hái, thật là không có biện pháp nào khác!

Sở Ly cười cợt.

- Ngươi có biện pháp đuổi được Chu Chí Hùng kia sao?

Bảo thân vương nói:

- Ta thấy ngươi cầm tờ giấy kia.

Hắn chỉ chỉ vào tờ giấy trên tay của Sở Ly.

Một mặt trời trên tờ giấy trông rất sống động, lại có thêm một mảnh vết máu.

Bảo thân vương biết chuyện An vương lập công, cũng biết Sở Ly là người mang thần thông Thông Thiên triệt địa, vì lẽ đó vừa nãy hắn cũng không dụng tâm đuổi theo như vậy.

Sở Ly nói:

- Ta muốn nhìn một chút xem quanh Thần Đô còn có bao nhiêu người của Quang Minh thánh giáo.

- Thật không nghĩ tới đó.

Bảo thân vương cau mày nói:

- Quang Minh Thánh giáo đã phái người đến Thần Đô!

- Trước đây Quang Minh Thánh giáo từng làm loạn sao?

- Không.

Bảo thân vương lắc đầu:

- Thế lực bọn họ chỉ giới hạn ở Đại Ly, không tiến vào Đại Quý!

Sở Ly đăm chiêu:

- Chẳng lẽ có quan hệ với bốn Đại tông phái như Đại Lôi Âm tự chứ?

- Không sai!

Bảo thân vương nói:

- Mà đệ tử Đại Lôi Âm tự sẽ không tiến vào Đại Ly, Quang Minh Thánh giáo cũng sẽ không tới Đại Quý, đây là sự hiểu ngầm giữa bọn hắn, những năm này Quang Minh Thánh giáo vẫn rất quy củ, không nghĩ tới rốt cục đã không nhịn được.

Sở Ly nói:

- Có khả năng thực lực của bọn họ tăng vọt, không để ước định vào trong mắt.

- Cũng có khả năng là Thiết kỵ Đại Ly muốn tiến vào Đại Quý, bọn họ đi tiền trước!

Sắc mặt Bảo thân vương rất âm trầm.

Chung quanh chỉ có hai kỵ sĩ trung niên, thanh âm nói chuyện của hai người không cao, không lo người bên ngoài nghe được.

Bảo thân vương nói:

- Sở Ly, ngươi phải cẩn thận một chút.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Hắn hiểu rõ ý tứ của Bảo thân vương.

Những tông môn siêu phẩm này đều oai phong lẫm liệt, không cho phép người khác mạo phạm, như Đại Lôi Âm tự vậy. Một khi đắc tội với bọn họ, nhất định sẽ phải truy sát một phen.

Có khả năng Đại Lôi Âm tự nhìn hắn đạt được truyền thừa Kim Cương tự cho nên mới sống chết mặc bay, bằng không, vẫn còn tìm cơ hội giết mình.

Quang Minh Thánh giáo này cũng sẽ bá đạo như thế, ngày hôm nay mình làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết mình.

Xem như lần này mình đã chọc vào phiền toái lớn rồi!

Có được tất có mất, pháp tắc trên thế gian này là như thế.

- Ài... Quang Minh Thánh giáo hơi động, sau đó sẽ là một phen máu me!

Bảo thân vương lắc đầu than thở:

- Những tháng ngày yên bình sẽ không còn lâu dài nữa!

- Vương gia, tình huống như vậy, triều đình sẽ đối phó như thế nào đây?

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Chuyện của võ lâm, vẫn giao cho võ lâm chứ?

- Bọn họ phá vỡ hiểu ngầm, bốn Đại tông phái sẽ không ngồi xem đâu.

Bảo thân vương than thở:

- Nhưng bốn Đại tông phái chỉ để ý tới võ lâm, Thần Đô vẫn phải dựa vào chính triều đình!

- Bốn Đại tông phái chúng ta không cần phải lo lắng.

Sở Ly gật gật đầu nói:

- Quan trọng vẫn là Thần Đô.

- Đúng.

Bảo thân vương nói:

- Võ học của Quang Minh Thánh giáo không giống với võ học của Đại Quý chúng ta, mỗi người đều có chỗ thần diệu, khi ngươi động thủ với bọn hắn phải cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương... Lại như Chu Chí Hùng lần này vậy, đã lừa được ta, một khi thực sự gặp hoàng thượng rồi phát động công kích, cho dù không đả thương được hoàng huynh thì cũng sẽ làm hỏng mặt mũi của Đại Quý.

Như vậy sẽ để lộ ra triều đình Đại Quý vô năng, có thể để cho nội gian hỗn đến trước mặt của hoàng thượng, làm suy yếu sự uy nghiêm của hoàng thất Đại Quý, nâng cao tinh thần của đối phương.

Sở Ly nói:

- Vương gia, thứ ta lo lắng không phải khi hắn gặp hoàng thượng phát động công kích mà là chư vị hoàng tử và hoàng Thế tử.

Sắc mặt của Bảo thân vương hơi thay đổi.

Sở Ly đã nói tới chỗ yếu.

Đệ tử của Quang Minh Thánh giáo đã có thể giấu giếm được mình, như vậy cũng có thể giấu giếm được các hoàng tử, võ công của Chu Chí Hùng như vậy đã đủ để ám sát hoàng tử, một khi những đệ tử Quang Minh Thánh giáo này đồng thời phát động, hoàng tử có thể may mắn đào mạng sẽ được mấy người chứ?

- Hiện giờ chúng ta rời đi, đi tìm Chu Chí Hùng!

Bảo thân vương nói.

Sở Ly gật đầu.

Bảo thân vương gọi một kỵ sĩ trung niên tới, lại dặn dò hai câu.

Kỵ sĩ trung niên dắt hai con tuấn mã tới, Sở Ly và Bảo thân vương lên ngựa rời đi.

Sôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại, lẳng lặng lắng nghe Sở Ly và Bảo thân vương nói chuyện.

Tu vi của nàng thâm hậu, tất cả những lời lúc trước đều bay vào trong tai của nàng, hiện lên trong đôi mắt sáng của nàng, không khác gì nàng đang đứng ở bên cạnh xem vậy.

Chúng nữ bên trong tiểu đình không lên tiếng, đều rơi vào trong khiếp sợ.

Bọn họ cách đó không xa, có thể thấy rõ tình huống xảy ra ở bên kia, nhìn thấy Chu Chí Hùng tự sát, tam nữ Lãnh Dĩnh đều kinh ngạc thốt lên, chờ Chu Chí hùng mạnh mẽ đứng lên, sau đó đột nhiên gây ra khó khăn, các nàng khó có thể tin tưởng được.

Cuối cùng Chu Chí Hùng đào tẩu, các nàng lại càng kinh ngạc.

Không ngờ lại có thể đào tẩu ở trước mắt của Bảo thân vương, võ công của Chu Chí Hùng này quả thực quá lợi hại.

Càng khó có thể tin hơn chính là, Chu Chí Hùng lại đúng là nội gian!

- Thu muội muội, Tình tỷ tỷ, Đại tổng quản của các ngươi lại lập công rồi!

Lãnh Dĩnh bĩu môi hừ lạnh nói.

Lãnh Thu và Lãnh Tình nở một nụ cười.

Lục Ngọc Dung lắc đầu cười cười.

Lập công? Sắp chết còn tạm được!

Tiêu Thi nhíu mày nhìn bóng lưng đi xa của Sở Ly, nội gian có thể trà trộn vào nơi này, tuyệt không đơn giản, chọc vào tên như vậy, những ngày sau đó sẽ không yên tĩnh nữa!

Lục vương phi quay đầu cười nói:

- Tiêu muội muội, Sở Đại tổng quản này quả thực tinh minh lợi hại!

- Hắn là người rất giỏi gây rắc rối.

Tiêu Thi cười cười.

Lục vương phi cười nói:

- Gây rắc rối hay không không quan trọng lắm, có thể gây tai họa chính là năng lực, có thể làm cho hoàng thúc coi trọng, sau này Sở Đại tổng quản sẽ tiền đồ vô lượng!

- Ta cảm ơn lời chúc của Lục tỷ tỷ.

Tiêu Thi nói.