Sở Ly ngắm nghía bức tranh này, buông lỏng tay ra, bức tranh nhẹ nhàng xuống dưới chân của Chu Chí Hùng, chỉ cần nhấc chân một bước là có thể giẫm lên được.

- Chu giáo úy, xin mời!

Sở Ly duỗi duỗi tay, nghiêm nghị nói:

- Nếu như Chu giáo úy giẫm lên trên một cước, ta sẽ lập tức dập đầu xin lỗi với chu giáo úy!

Mọi người ngẩn ra, nhìn về phía Sở Ly, lại nhìn Chu Chí Hùng.

Bọn họ không nghĩ tới Sở Ly dám nói ra lời này, muốn dập đầu xin lỗi đối phương!

Dưới gối nam nhi có vàng, cho dù thấy hoàng thượng thì cũng chỉ cúi người hành lễ, lạy trời quỳ xuống đất lạy phụ mẫu, ngoài ra không thể quỳ lạy người khác.

Lời này của Sở Ly có thể nói là đã bức mình đến góc tường.

Một khi Sở Ly thật sự quỳ xuống, hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Chu Chí Hùng.

Một lúc lâu sau, Chu Chí Hùng bất động, bọn họ âm thầm sốt ruột, cơ hội tốt thế này phải mạnh mẽ đánh vào mặt, để hắn quỳ xuống! Vì sao Chu giáo úy lại chần chờ như vậy chứ?

Sở Ly nói:

- Chu giáo úy, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên trên một cước, ta sẽ dập đầu với ngươi, dưới con mắt của mọi người, ta sẽ không thất tín!

Chu Chí Hùng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức họa kia.

Bức họa này trông rất sống động, mặt trời tỏa ra ánh sáng vạn trượng rất chân thực, chính mình vẽ cũng không được như vậy.

Chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên trên một cước là có thể làm cho Sở Ly quỳ xuống, chứng minh sự trong sạch của mình, cũng cho mình một con đường sống.

Cám dỗ vô cùng mê hoặc khiến cho hắn muốn giẫm lên trên một cước.

Nhưng hắn lại chậm chạp không có cách nào di chuyển hai chân được.

Sở Ly lẳng lặng nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Chu giáo úy, Quang Minh Thánh giáo là tông phái của Đại Ly, ngươi thờ phụng Quang Minh Thánh giáo, ta không cần nói thêm cái gì nữa chứ? Thực sự đáng tiếc, vốn ngươi đã có tiền đồ vô lượng rồi đó!

Hắn nói chuyện, lắc đầu một cái.

Chu Chí Hùng đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía hắn, hai mắt hừng hực như ngọn lửa hừng hực:

- Họ Sở, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hắn dứt lời móc ra một cây chủy thủ từ trong lòng, đột nhiên đâm vào ngực trái của mình, sau đó chậm rãi ngã xuống, thân thể đổ ập lên trên bức tranh kia.

- Chu giáo úy!

Mọi người kinh ngạc thốt lên.

Bọn họ giật nảy cả mình, không nghĩ tới Chu Chí Hùng lại trực tiếp rút đao tự sát, biến hóa đột ngột mà khốc liệt, trực tiếp làm cho bọn họ kinh ngạc thất thần.

Nhân vật anh hùng như vậy, không chết ở trên chiến trường, không ngờ lại chết ở Thần Đô, hơn nữa lại còn chết vì tự sát!

Một luồng lửa giận vô danh cháy hừng hực ở trên ngực, dường như muốn thiêu đốt bọn họ.

Bảo thân vương nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly thở dài, cúi đầu đánh giá Chu Chí Hùng.

- Họ Sở, ngươi điên rồi!

Lãnh Đào phẫn nộ quát một tiếng:

- Ngươi mạnh mẽ bức tử một binh sĩ có công lao trên chiến trường!

Ánh mắt mọi người hừng hực như đuốc, chỉ cần một chút kích thích thì bọn họ sẽ nhào lên.

Sở Ly bình tĩnh liếc mắt nhìn mọi người, lạnh nhạt nói:

- Còn có người nào thờ phụng Quang Minh Thánh giáo nữa không?

Lãnh Đào giận dữ hét:

- Thờ phụng Quang Minh Thánh giáo chính là nội gian, ngươi cũng quá phận rồi!

Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút.

Âm thầm lắc đầu, tiểu tử này điếc không sợ súng, căn bản không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Lãnh Đào không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên đẩy khôi giáp ra, lộ ra mặt của mình:

- Họ Sở, ngươi phải nói rõ, tại sao thờ phụng Quang Minh Thánh giáo thì chính là nội gian... Vì sao vì Quang Minh Thánh giáo này mà mạnh mẽ bức tử Chu giáo úy? Hắn đã giết bao nhiêu kỵ binh Đại Ly, ngươi còn hoài nghi hắn là nội gian của Đại Ly, Sở Ly, tâm địa của ngươi quá độc ác!

Các kỵ binh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly, muốn động thủ.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Ngươi cho rằng hắn chết rồi hay sao?

- Một đao xuyên qua tim, còn không chết sao?

Lãnh Đào hừ lạnh nói:

- Họ Sở, không nghĩ tới ngươi là tiểu nhân như vậy, mắt ta thực sự bị mù rồi, ta còn tưởng rằng ngươi là tuổi trẻ tuấn kiệt, ta nhổ vào!

Sở Ly bỗng nhiên vung tay lên.

- Phanh!

Một tiếng vang giòn giã vang lên.

Mũ giáp của Lãnh Đào bay ra ngoài, trong nháy mắt trên mặt có một vết tay, đỏ sẫm như máu.

- Ngu xuẩn!

Sở Ly tức giận liếc hắn một cái, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía các kỵ binh đang muốn tiến lên phía trước.

Không phải Lãnh Đào muốn lấy lại công đạo, là muốn nhân cơ hội kích động mọi người vây công Sở Ly.

- Hừ!

Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống như điện quét qua:

- Các ngươi thật là to gan!

Một tiếng hừ của hắn chẳng khác nào sấm sét nổ vang bên tai ở các kỵ binh, chấn động cho đầu óc bọn họ trống rỗng, thân thể tê dại.

Sở Ly nói:

- Ta đã thấy, tim của vị Chu giáo úy này ở bên phải, vì lẽ đó một đao này không nguy hiểm đến tính mạng.

- Ồ?

Bảo thân vương cười nói:

- Lại có chuyện như vậy sao?

Hắn phất tay một cái, một kỵ binh trung niên ở trước lầu cao muốn tiến lên.

Dường như hắn không để ý chút nào đối với chuyện Sở Ly vung tay bạt tai Lãnh Đào, làm như không thấy gì cả.

Sở Ly vội vã đưa tay:

- Chậm đã!

Bảo thân vương nói:

- Làm sao vậy?

Sở Ly thở dài nói:

- Vương gia, trước hết cứ để cho bọn họ lui về phía sau đi!

- Chúng ta không lùi, nhất định phải nhìn thật giả, không thể bị ngươi che đậy sự thực được!

Lãnh Đào bụm mặt giận dữ hét.

Sở Ly nói:

- Chu Chí Hùng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, Lãnh đào Thế tử thật sự không lùi sao?

- Đừng nói chuyện cười như vậy chứ!

Lãnh Đào oán độc trừng mắt nhìn hắn, cười gằn:

- Nếu như hắn là cao thủ Thiên Ngoại thiên, ta là cao thủ Thiên Thần đây!

- Cho nên mới nói ngươi ngu!

Sở Ly lắc đầu.

Bảo thân vương vung vung tay lên:

- Các ngươi lui về phía sau mười trượng!

Các kỵ binh bất động.

Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng nói:

- Làm sao, lời của bản vương cũng không có tác dụng sao?

-... Vâng.

Các kỵ binh lùi về phía sau ba mươi thước.

Sở Ly nói:

- Chu Chí Hùng, đừng giả bộ chết nữa, có thể chạy thoát được hay không thì còn phải xem bản lĩnh thật sự của ngươi!

- Được lắm Sở Ly!

Chu Chí Hùng bỗng nhiên đứng thẳng lên, ngực phải có một cái chủy thủ cắm vào.

Tự hắn rút ra chủy thủ, chỉ có một vệt máu chảy ra mà thôi.

Cả người không chỉ không có bị thương, trái lại còn tinh thần sáng láng, tinh thần phấn chấn, càng ngày càng khí khái anh hùng hừng hực, ánh mắt sắc bén bức người giống như bảo kiếm vậy.

Hắn thu chủy thủ vào trong ngực, trầm giọng nói:

- Họ Sở, sao ngươi biết ta là đệ tử của Thánh Giáo chứ?

Sở Ly nói:

- Đoán... Vừa nãy ta chỉ là thử ngươi một lần, không nghĩ tới quả nhiên đã đoán đúng, ở Thần Đô này Quang Minh Thánh giáo cũng đã có không ít giáo chúng chứ?

- Ngươi có thể đi xuống hoàng tuyền hỏi bọn họ một chút.

Chu Chí Hùng bình tĩnh nói:

- Ta muốn giết ngươi!

Sở Ly này không thể không giết, bằng không sẽ là uy hiếp lớn lao đối với Thánh Giáo.

Trước đó hắn giả bộ chết, sau lại có Hư Không Tàng thần công, bất kể là loại nào cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, có thể xoay chuyển càn khôn.

Không ngờ Sở Ly lại có thể dễ dàng phá vỡ, dễ như ăn bánh.

Có hắn ở đây, đệ tử Thánh Giáo sẽ gặp nguy hiểm, người này không thể không trừ!

Sở Ly cười nói:

- Ta rất muốn biết, sao ngươi lại có thể ẩn giấu tu vi đi được!

Chu Chí Hùng bình tĩnh nói:

- Thần công của Thánh Giáo tuyệt nghệ vô số, chỉ là chút kỹ xảo mà thôi.

- Quả nhiên Quang Minh Thánh giáo các ngươi có tâm pháp như vậy.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Nói như thế, bên trong Thần Đô còn ẩn không ít cao thủ của Quang Minh Thánh giáo các ngươi nhỉ!

- Vậy thì như thế nào chứ?

Chu Chí Hùng nói:

- Ngươi có thể nhận ra được từng người sao? Có thể là người ngươi biết, thậm chí là người nhà của ngươi, đệ tử Thánh Giáo có ở khắp mọi nơi, vĩnh viễn giết không dứt!

Hắn dứt lời, đột nhiên nhằm về phía Sở Ly, vung quyền nện xuống:

- Hôm nay ta sẽ thay đệ tử Thánh Giáo diệt yêu ma nhà ngươi!

Sở Ly vẫy tay, bức tranh trên đất bay tới trên tay hắn.

Hắn tránh khỏi quyền kình của Chu Chí Hùng, người nhẹ nhàng lùi về phía sau:

- Vương gia!

Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng:

- Quả nhiên có vấn đề!

Hắn bước một bước vọt đến trước mặt của Chu Chí Hùng, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng.

- Ầm!

Chu Chí Hùng bay thẳng ra ngoài một trượng, xoay người rời đi.

- Muốn đi sao?

Bảo thân vương cười gằn, lại nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

- Ầm!

Chu Chí Hùng ở ngoài một trượng chẳng khác nào khúc cây, bị đánh thẳng ra ngoài.

Bảo thân vương lại bước một bước tới gần hắn, lại nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

- Ô...

Chu Chí Hùng đột nhiên đánh ra một quyền, quyền kình phát ra tiếng hú quái dị.

- Ầm!

Chu Chí Hùng lần nữa bay ra ngoài.

Khi hắn còn ở trên không trung bỗng nhiên lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.

Bảo thân vương cau mày, híp mắt nhìn về bốn phía.

Sở Ly nhìn thấy thân thể của Chu Chí Hùng, nhưng lại lặng lẽ không nói, giả vờ hồ đồ.