Bãi săn hoàng gia cách cửa thành đông của Thần Đô không xa, tổng cộng chỉ có mười mấy dặm đường, cho dù mọi người cưỡi ngựa chậm rãi thì cũng sắp tới gần.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, ở giữa có vài rừng cây um tùm, đập vào mắt đều là màu xanh biếc dạt dào, sinh cơ bừng bừng.
Phong cảnh khác hẳn các thảo nguyên khác của Đại Quý, khiến cho mọi người cảm thấy mới mẻ mà lại yêu thích, đều coi đại điển săn bắn là chỗ du ngoạn thả lỏng.
Có điều đây chỉ là đối với các nữ nhân hoàng gia mà thôi, các hoàng Thế tử lại không nhàn nhã như vậy.
Cái gọi là đại điển săn bắn không phải là nơi hoàng Thế tử làm thợ săn, săn chim bay cá nhảy bên trong bãi săn này, mà hoàng Thế tử môn sẽ là con mồi, các binh sĩ lập được quân công ở trên chiến trường sẽ là thợ săn, săn các hoàng Thế tử.
Săn bắn đại điển không phải là trò đùa, mà là chiến trường chém giết chân chính, người thắng tích được quân công, hơn nữa không kém gì một trận đại chiến. Những quân công này đủ để khiến cho các binh sĩ dốc hết toàn lực, liều lĩnh, chỉ cần thắng được thì còn hơn một cuộc chiến sinh tử.
Dưới quân công, bọn họ sẽ mặc kệ hoàng Thế tử có quyền cao chức trọng ra sao, có thể trả thù bọn họ hay không, cứ nghĩ tới trước mắt rồi lại nói sau.
Huống hồ, đồng đội thậm chí võ lâm cũng sùng bái cường giả, cường giả vi tôn, có thể đánh bại được hoàng Thế tử, trái lại còn có thể làm cho hoàng Thế tử thấy mình lợi hại, nhớ kỹ mình, tương lai cũng có thể tin dùng mình.
Khi Sở Ly tới đây đã có mấy đội nhân mã tụ tập lại cùng một chỗ, nói giỡn, đùa, rất là ung dung thích ý.
Chờ khi nhìn thấy đám người Lục vương phi tới đây, lập tức có mấy đám người tới đây.
Lục vương phi giới thiệu Tiêu Thi cho chúng Vương Phi.
Sở Ly đứng ở một bên không lên tiếng, nhìn Tiêu Thi tự nhiên hào phóng hàn huyên chúng Vương Phi, thong dong mà bình tĩnh, thành thạo điêu luyện.
Nàng khí độ ung dung hào hoa phú quý, lại thêm có khuôn mặt đẹp vô song khiến cho chúng nữ ảm đạm phai mờ.
Hàn huyên một trận, Tiêu Thi cảm thấy mệt mỏi, Lục vương phi nhìn thấy tình hình này, biết thương thế của nàng còn chưa khỏe, thân thể chưa khỏi hẳn, cho nên mới lôi kéo mọi người đi tới bên kia, để nàng tới lương đình nghỉ ngơi một chút.
Sở Ly thúc giục thảo mộc linh khí tiến vào trong thân thể của Tiêu Thi, giúp cho tinh thần nàng trở nên chấn chấn.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đã chạy đi, tìm những tỷ muội khác chơi đùa, chỉ còn lại ba vị Vương Phi và Tiêu Thi, cùng với Sở Ly và Liễu Nhứ, Tuyết Lăng.
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn kéo tới, Lãnh Phong mang theo mấy thanh niên chạy về phía Sở Ly, dường như muốn phóng ngựa đạp hắn vậy.
Sở Ly bình tĩnh nhìn bọn họ.
Lãnh Phong và mọi người mạnh mẽ gìm dây cương lại, bảy con ngựa liên tục đứng thẳng người lên, đứng ở tại chỗ, bảy người Lãnh Phong vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa.
Lãnh Phong trước tiên ôm quyền hành lễ với đám người Tiêu Thi.
Sau đó hắn nhìn về phía Sở Ly, lạnh nhạt nói:
- Sở Đại tổng quản, nghỉ một lúc không bằng ra ngoài đùa vui một chút đi!
Sở Ly lắc đầu:
- Đa tạ ý tốt của Phong Thế tử, ta thấy hay là quên đi.
- Sở Đại tổng quản, ở giữa nữ nhân thì có gì mà thú vị. Mọi người đều là nam tử hán đại trượng phu, cần phải làm chuyện đỉnh thiên lập địa, há có thể an phận bên trong son phấn, không biết tiến thủ như vậy chứ?
Lãnh Phong từ tốn nói.
Sở Ly nói:
- Phong Thế tử thứ lỗi, chức trách của Sở mỗ chính là bảo hộ cho Vương Phi an toàn, không thể tùy ý làm bậy.
- Nơi này là bãi săn của hoàng gia, nào có nguy hiểm gì chứ?
Lãnh Phong chỉ chỉ về bốn phía:
- Có các tinh binh thân trải qua trăm trận chiến canh gác, cho dù là có thích khách thì cũng không vào được, Sở Đại tổng quản không yên lòng như vậy, lẽ nào là xem thường bọn họ hay sao?
Sở Ly cau mày, cười cợt:
- Lời ấy của Phong Thế tử nghĩa là sao?
Lãnh Phong bỗng cảm thấy phấn chấn, lớn tiếng nói:
- Tuy nói chúng ta cũng mang theo hộ vệ, nhưng vừa đến bãi săn thì đều để bọn họ nghỉ ngơi, có những tinh binh này canh gác, cũng không cần dùng tới những hộ vệ này. Sở Đại tổng quản theo sát Vương Phi, như không yên lòng, chẳng lẽ sợ có thích khách xông tới nơi này hay sao?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Các thanh niên bên cạnh hắn mồm năm miệng mười phụ họa.
Khi bọn họ nói chuyện lại có chút mất tập trung, ánh mắt đều không tự chủ được liếc nhìn về phía Tiêu Thi, bị khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Thi hấp dẫn, làm cho không có cách nào tự kiềm chế được.
Sở Ly cười cợt:
- Phong Thế tử đã hiểu lầm rồi, thứ ta đề phòng không phải là thích khách, tiểu thư bị thương chưa lành, bây giờ có bệnh quấn thân, lần này vì có cơ hội làm quen với các Vương phi cho nên mới cố mang theo thương thế đi ra ngoài.
- Đã có nha hoàn ở đây, không cần một đại nam nhân như ngươi chứ?
Lãnh Phong cười ha hả, nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Phong Thế tử, đây là chỗ luyện binh, là cơ hội khó có được để tích lũy kinh nghiệm chiến trận của chư vị Thế tử, không phải chỗ tranh đấu cá nhân. Những thị vệ như chúng ta làm trái với ý định ban đầu của thái tổ, Phong Thế tử thứ lỗi cho ta không thể vâng lời.
Sắc mặt của Lãnh Phong trở nên âm trầm lại.
Họ Sở này quá giả dối, mấy câu nói đã chuyển đề tài, trong lúc bất tri bất giác đánh bay chỉ trích của mình, thuận tiện còn đá mình một câu, giáo huấn mình một phen, thực sự là đáng trách!
Bỗng nhiên trong đám người có một đạo thanh âm quái gở truyền ra:
- Ngươi sợ sao?
Sở Ly híp mắt cười, liếc mắt nhìn Lãnh Đào, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Thi:
- Tiểu thư, hay là chúng ta tránh một chút đi.
Tinh thần của mọi người không tự chủ được bị Tiêu Thi hấp dẫn, nghe Lãnh Phong và Sở Ly nói cũng không tập trung được, khi nhìn thấy Sở Ly nói chuyện cùng Tiêu Thi thì mới bỗng cảm thấy phấn chấn.
Tiêu Thi lạnh nhạt liếc nhìn mọi người một chút, lại nhìn về phía Lãnh Phong:
- Phong Thế tử, là nữ nhân chúng ta quấy rầy hứng thú của các ngươi sao? Ở giữa nữ nhân không có tiền đồ, vậy các ngươi nên cách xa nữ nhân như chúng ta đi!
Mọi người tức thì nhìn về phía Lãnh Phong, không khỏi oán giận hắn đắc tội với giai nhân.
Lãnh Phong ôm quyền một cái, nghiêm mặt nói:
- Tam bá mẫu hiểu lầm rồi.
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc, không để ý tới lời giải thích của hắn:
- Ta mệt mỏi rồi, không có khí lực nói chuyện với người khác, xin mời!
Lãnh Phong hơi run lên, không nghĩ tới Tiêu Thi không khách khí như vậy.
Hắn thân là Thế tử của Cảnh Vương, được dính ánh sáng của Cảnh Vương, đi tới chỗ nào cũng được tươi cười chào đón, cho dù có chút người không nịnh nọt thì cũng sẽ không dùng mặt lạnh đối lập, một vị mỹ nhân tuyệt sắc như vậy lại lạnh lùng như thế lại càng làm cho hắn khó chịu.
Tiêu Thi xoay người nói:
- Tống tỷ tỷ, Tiết tỷ tỷ, các ngươi đi tìm Lục vương phi nói chuyện đi, ta đi vào trong đình ngồi một chút.
Sắc mặt của Lãnh Phong lại càng khó coi.
Lời này hiển nhiên Tiêu Thi đã nói, mình đồng lứa với bọn họ, cho nên không muốn nói chuyện với hắn.
Sở Ly cười nói:
- Lục vương phi rất bận rộn, chúng ta nên tìm nơi khác để nghỉ ngơi thì hơn.
- Hừm, rất tốt.
Tiêu Thi lười biếng khẽ gật đầu.
Mọi người lập tức có chút cảm xúc quái dị, hận người đỡ nàng không phải là mình, mà lại là Liễu Nhứ và Tuyết Lăng.
Sở Ly ôm quyền một cái, cười nói:
- Phong Thế tử, chư vị, ta cáo từ trước!
Lãnh Đào đứng ở trong đám người cười lạnh một tiếng, tiếp tục quái gở nói:
- Nói không lại thì lại muốn trốn, thực sự là lợi hại!
Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn, cùng với năm người Tiêu Thi đi tới một lương đình.
Lãnh Đào nói:
- Phong ca, tên này quá ngông cuồng!
- Im miệng!
Lãnh Phong nguýt hắn một cái.
Hắn có giận dữ tới mấy thì cũng nhìn thấu được Lãnh Đào không có ý tốt, gây xích mích, muốn để cho mình và Sở Ly đấu một trận.
Hắn không ngại đấu một trận cùng với Sở Ly, nhưng không muốn bị người khác lợi dụng, cho nên trong lòng cực kỳ căm ghét Lãnh Đào.
Lãnh Đào ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười hai tiếng khà khà không tiếp tục nói nữa.
- Lãnh Đào, không phải ngươi bị đập một bạt tai sao, tiến lên đòi lại đi!
Có người cười nói.
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Nếu ta đánh thắng được hắn thì đã sớm đánh hắn chết rồi!
- Có điều quả thực tên này quá hung hăng, nên diệt niềm kiêu ngạo của hắn.