Pháp Viên mỉm cười nói:
- Ân oán của An vương và phủ Dật Quốc Công, tiểu tăng cũng có nghe thấy.
Sở Ly chỉ chỉ vào hắn:
- Đại Lôi Âm tự các ngươi có thể nói là ở khắp mọi nơi... Lẽ nào A Tu La thần công không có nhược điểm gì hay sao?
Pháp Viên suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài:
- A Tu La thần công chính là công pháp được truyền thừa từ A Tu La bộ tộc, vì giết chóc mà sinh ra, muốn hàng phục bọn họ phải cần phật pháp tinh thâm, đáng tiếc tu vi giả có phật pháp như thế đều không ở trong thế giới này.
Sở Ly nói:
- Chẳng lẽ vô địch thiên hạ?
- Sở thí chủ không cần phải lo lắng, không có võ công nào vô địch thiên hạ cả.
Pháp Viên chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngăn lại đúng lúc, không cho hắn triệt để hóa thân làm A Tu La thì sẽ không đáng để lo.
- Chỉ sợ quý tự cũng không thể làm gì được.
Sở Ly hừ một tiếng:
- Nếu là người bên ngoài, sợ rằng Đại Lôi Âm tự đã sớm ra tay rồi. Thế nhưng đó là hoàng tử, nhi tử trưởng của hoàng thượng, hộ vệ cấm cung cũng không phải là ăn chay, tuyệt sẽ không đứng nhìn, huống hồ, còn có hoàng thượng ở một bên đứng nhìn.
Mỗi khi hắn nói một câu, mày kiếm của Pháp Viên nhíu chặt thêm một phần, chờ Sở Ly nói xong, lông mày của Pháp Viên đã triệt để nhíu lại thành một đoàn, trầm ngâm không nói.
Sở Ly cười nói:
- Nếu như Đại Lôi Âm tự các ngươi có biện pháp gì khắc chế A Tu La thần công thì không ngại nói cho ta biết. Thân phận ta siêu nhiên, trái lại có thể đối phó được với hắn.
- Sợ rằng đã để cho Sở thí chủ thất vọng rồi.
Pháp Viên suy nghĩ một chút, nói:
- Đáng tiếc hắn không có A Tu La Chi Tâm, bằng không cũng không đến nỗi này.
- Dùng A Tu La Chi Tâm thì sẽ ra sao?
Sở Ly nói.
Pháp Viên nói:
- Nếu như hắn có A Tu La Chi Tâm thì tất cả tu vi đều ở trong A Tu La Chi Tâm, thân thể không cần phải chuyển hóa. Ảnh hưởng của A Tu La thần công đối người cũng sẽ không lớn như vậy... Nuốt A Tu La Chi Tâm vào thì hắn có thể một bước lên trời, trong một đêm trở thành cao thủ hàng đầu, nhưng tu vi sẽ dừng lại, tu luyện ra sao cũng không đột phá được hạn chế... Không dùng A Tu La Chi Tâm, tiến cảnh sẽ chậm hơn một chút, khi tu luyện sẽ phải chịu đựng thống khổ càng lớn, nhưng tiềm lực tương lai lại rất vô cùng, thậm chí có thể uy hiếp được đến cao thủ Thiên Thần!
- A Tu La Chi Tâm...
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Người hắn bây giờ có đầy bướu thịt, có lẽ hắn không dùng A Tu La Chi Tâm.
- Sở thí chủ, việc này không phải là chuyện nhỏ, ta sẽ báo cáo trong tự.
Pháp Viên cau mày nói:
- Cho dù hắn là hoàng tử thì cũng phải nghĩ cách phá vỡ tu vi của hắn, chuyện này không chỉ vì tệ tự mà càng là vì muôn dân thiên hạ!
Sở Ly thở dài, chậm rãi gật đầu.
Ân ân oán oán, biến hoá thất thường, ai nghĩ tới trước đó bọn họ là kẻ thù, ngày hôm nay lại có thể liên thủ đối phó với một người cơ chứ.
Cũng không phải hắn sợ An vương uy hiếp, Thiên Ma công của mình còn hơn một bậc. Hắn làm vậy là không muốn tự mình đối phó với An vương, vị cao thủ Thiên Thần như hoàng thượng là một thanh bảo kiếm treo ở trên đỉnh đầu của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Các loại thủ đoạn của hắn đều là mượn đao giết người, nếu có thể mượn cây đao Đại Lôi Âm tự này, như vậy không thể tốt hơn.
Hiện giờ hắn rất vui mừng vì lúc trước đã đoạt A Tu La Chi Tâm, nếu như không đoạt A Tu La Chi Tâm, Thiên Ma công của mình sẽ không đạt tới tầng thứ ba, mà sau khi An vương nuốt vào A Tu La Chi Tâm, tu vi sẽ một bước lên trời, đó chính là ngày tận thế của mình!
- Được rồi, chính sự nói tới đây thôi, chúng ta thuận tiện xử lý vị Pháp Hằng sư huynh kia của ngươi đi.
Sở Ly cười nói.
Pháp Viên thở dài, tay hợp thành hình chữ thập, miệng tuyên một tràng phật hiệu.
Sở Ly nói:
- Hắn đã không còn nhân tính, Pháp Viên ngươi hà tất phải khuyên bảo cơ chứ?
- Vốn Pháp Hằng sư huynh không tàn bạo như vậy, tất cả đều là Thiên Ưng thần công gây hại.
Pháp Viên lắc đầu nói:
- Ta đang đáng tiếc thay cho Pháp Hằng sư huynh.
- Nếu như trong lòng không có hạt giống tàn bạo như vậy thì cũng sẽ không thay đổi thành như vậy.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Công pháp chỉ là phóng to sự tàn bạo của hắn mà thôi, không có gì là đáng tiếc cả!
Hắn đột nhiên biến mất ở trước mặt Pháp Viên, sau đó xuất hiện ở bên bờ sông.
Phía sau Pháp Hằng là nước sông cuồn cuộn, trước người có ba lão giả đứng đó, chặn đứng đường đi của hắn.
Ba lão giả này đều có vẻ mặt âm trầm, nhìn chòng chọc vào hắn, cả người căng thẳng.
Sở Ly quét mắt nhìn một chút, là người quen, cung phụng của phủ Quốc Công.
- Quế lão.
Sở Ly ôm quyền một cái.
Ba lão giả này quay đầu nhìn về phía Sở Ly, miệng nở nụ cười, ôm quyền nói:
- Sở tổng quản!
Sở Ly cười nói:
- Quế lão, Lý lão, Mạnh lão, sao ba người lại ở đây?
- Chúng ta vẫn đang truy tung tên ác tặc này!
Quế lão thân thể cao to, tóc trắng như tuyết nhưng sắc mặt lại hồng hào như trẻ con, thanh âm như tiếng chuông, miệng hừ lạnh nói:
- Ác tặc như vậy, thiên lý khó dung. Nếu phủ Quốc Công không thể bắt được, quả thực sẽ làm trò cười cho thế nhân!
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Quế lão, Lý lão, Mạnh lão, ba vị cứ ngồi nhìn đi, tất cả giao cho ta đi!
- Tổng quản cẩn thận tên này, thân pháp của hắn rất nhanh.
Quế lão trầm giọng nói:
- Ba người lão phu đã đuổi theo hắn mấy ngày, nhưng vẫn để hắn chạy trốn!
Sở Ly cười nói:
- Ta sẽ cẩn thận.
Pháp Hằng lẳng lặng nhìn Sở Ly, cau mày nói:
- Ngươi là ai?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Sở Ly Phủ Dật Quốc Công, chuẩn bị tạ thế đầu thai đi!
Hắn lóe lên rồi xuất hiện ở bên người Pháp Hằng, không để cho Pháp Hằng nói nhiều, tránh cho bại lộ thân phận của hắn.
Thân thể của Pháp Hằng biến mất, giống như đã biến thành một cái bóng vậy.
Trường kiếm bên hông Sở Ly đột nhiên sáng ngời, sau đó ngưng tụ thành một điểm tinh mang, như có như không, như nhanh như chậm, phập phù khó lường.
- Ây...
Thân thể của Pháp Hằng đột nhiên xuất hiện ở trước mũi kiếm.
Sở Ly tra lại kiếm vào bao.
Trong ngực của Pháp Hằng tức thì có máu trào ra, hắn ôm ngực, trợn mắt lên khó có thể tin, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Nếu như đối phương dùng võ công khác thì còn tốt, thế nhưng dựa vào loại thân pháp hư thực, thay đổi khó lường này thì lại vô dụng đối với hắn.
Dưới Đại Viên Kính Trí, tất cả đều trở nên rõ ràng, thậm chí so với tốc độ đơn thuần còn dễ dàng thu thập hơn nhiều, người này đụng phải hắn cũng coi như là đụng phải khắc tinh.
Ba người Quế lão cũng trợn mắt lên.
Bọn họ cảm thấy khó có thể tin được.
Lần theo mấy ngày mấy đêm, mười mấy lần giao thủ đều bị chạy trốn, cao thủ hàng đầu như vậy ở trước mặt Sở Ly ngay một chiêu đã bị mất mạng. Quả thật là không thể tưởng tượng nổi, từ khi nào võ công của Sở tổng quản đã đến tình cảnh như thế rồi chứ?
Pháp Viên đứng ở trong bóng tối cũng híp mắt, rất đăm chiêu.
Sở Ly cười nói:
- Quế lão, mọi người không cần quản tên này nữa, cứ vứt ở bên này là được rồi, loại gia hỏa này không nên để cho hắn mồ yên mả đẹp.
- Sở tổng quản, làm phiền ngươi!
Quế lão thở dài, bất đắc dĩ cười khổ:
- Nếu như không có Sở tổng quản ngươi, chúng ta vẫn không làm gì được hắn!
Sở Ly vung vung tay cười nói:
- Sắp tới đại hôn của Đại công tử rồi, tên này làm loạn lúc này thuần túy là rước lấy cái chết, ta cáo từ trước một bước, đợi sau khi hồi phủ chúng ta lại nói chuyện!
- Được!
Ba người Quế lão ôm quyền.
Sở Ly mặc áo bào trắng phiêu nhiên mà đi.
Ba người Quế lão đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Một lát sau, bọn họ mới cúi đầu nhìn Pháp Hằng đã tuyệt khí mà chết, lắc đầu cười khổ.
- Thực sự là già rồi!
Quế lão thở dài:
- Hiện tại là thiên hạ của người trẻ rồi!
- Lão Quế, thôi đi, kỳ tài như Sở tổng quản trong thiên hạ có mấy người cơ chứ?
Lão giả bên cạnh hắn cười nói:
- Khi còn trẻ chúng ta cũng là thiên tài, tuy rằng chênh lệch với Sở tổng quản một tầng, nhưng cũng là nhân vật nổi tiếng!
Quế lão cười ha hả, nói:
- Đáng tiếc Sở tổng quản đã đi tới Vương phủ, phủ Quốc Công sẽ mất đi một phần lực chấn nhiếp.
- Chuyện lần trước đã làm cho đám người người kia sững sờ kinh ngạc, lần này sẽ làm cho bọn họ càng thành thật hơn nữa!
Một lão giả khác cười nói:
- Chỉ là chúng ta thực sự vứt hắn ở đây sao?
- Người chết đã hết tội, theo lý thuyết, nên chôn thì hơn.
Một lão giả than thở:
- Có điều nếu Sở tổng quản đã lên tiếng, chúng ta nên vâng lệnh mà làm.
- Đi thôi, cũng có thể trở về nghỉ ngơi một chút, tay chân yếu rồi, hoạt động một chút đã không chịu nổi được nữa.
Quế lão cười nói.
Ba người liếc mắt nhìn Pháp Hằng, lắc đầu một cái rồi người nhẹ nhàng rời đi.