Sở Ly cười cợt:

- Không vội.

Tuyết Lăng nhíu mày:

- Công tử, Vương gia cũng quá bắt nạt người khác, chức vị hữu danh vô thực như thế, lần này mọi người đều hiểu tâm ý của Vương gia, e rằng...

Nàng nói xong lại lắc đầu một cái.

Đối với tâm tư của đám hạ nhân, nàng hiểu rất rõ, rất giỏi xu nịnh và giẫm lên nhau, rất sợ rớt lại phía sau.

Một khi phát hiện ra Vương gia không coi trọng công tử, trái lại còn kiêng kỵ, mọi người tuyệt sẽ không thân thiết như trước nữa, sợ rằng mỗi người muốn tránh còn không kịp, thậm chí còn có chút người điếc không sợ súng làm ra một ít chuyện buồn nôn.

Sở Ly nói:

- Tuy nói chức vị Đại tổng quản này không có thực quyền gì, nhưng cũng đã đủ cao, không quản được người khác, người khác cũng không quản được ta, như vậy đã đủ rồi. Ta sợ nhất có người quản được ta, như vậy sẽ rất phiền phức.

- Như vậy cũng đã rất phiền phức rồi.

Tuyết Lăng than thở.

Sở Ly nói:

- Có mắt thì không sao, nếu không thì vừa vặn để cho bọn họ hiểu rõ cái gì là nhất phẩm!

- Vẫn để ta tới đi.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly lắc đầu một cái.

Hai người đang nói chuyện thì âm thanh của Tiêu Thi truyền đến:

- Ta muốn đi ra ngoài!

- Tiểu thư đi ra hóng mát một chút đi.

Sở Ly nói.

Liễu Nhứ vội hỏi:

- Tổng quản, thân thể của tiểu thư quá yếu, thực sự có thể đi ra ngoài hay sao?

Sở Ly nói:

- Không sao, hóng mát một chút cũng được, từ sáng đến tối ngây ngốc ở trong phòng, người sẽ mệt mỏi.

Tiêu Thi hừ một tiếng nói:

- Coi như ngươi có chút lương tâm!

Tuyết Lăng dọn giường, nàng với Liễu Nhứ đồng thời đỡ Tiêu Thi đi ra, cẩn thận từng li từng tí thả nàng xuống, để nàng nằm trên một cái giường nhỏ.

Ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành.

Tiêu Thi lười biếng nằm đó, trên thân thể uyển chuyển là một tầng chăn mỏng.

Nàng thoải mái thở dài, hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ mặt say sưa:

- Vẫn là bên ngoài tốt hơn!

Sở Ly cười nói:

- Vậy thì mỗi ngày đều đi ra sưởi nắng, tắm nắng đi.

- Như vậy còn tạm được.

Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút:

- An vương cho ngươi làm Đại tổng quản gì đó hay sao?

- Tâm tư của hắn rất nhanh.

Sở Ly cười nói:

- Ném hư chức ra cho ta.

Hắn biết An vương là bị bức ép tới mức bất đắc dĩ.

Thị vệ nhất phẩm tuyệt đối không thể tùy ý xử trí, cũng không phải tùy ý ném ra một chức vị là được, còn cần đưa ra chức vị cùng cấp bậc, tổng quản nội phủ còn tạm được.

Nhưng quyền lực của tổng quản nội phủ quá lớn, An vương tuyệt không cam lòng đưa cho hắn.

Cho nên mới nghĩ cái chức Đại tổng quản này, tuy nói không gạt được người mắt sáng, thế nhưng cũng có thể ngăn chặn miệng của người ta. Không có gì để nói.

- Đại tổng quản...

Tiêu Thi lắc đầu hừ lạnh nói:

- Không ngờ hắn lại nghĩ ra được chiêu này... Ngươi chuẩn bị đối phó với tổng quản hai phủ sao?

- Hiện tại ta không nhàn như vậy.

Sở Ly nói:

- Trước tiên cứ yên tĩnh một chút, chúng ta mới đến, hơi động không bằng yên tĩnh chút.

- Ngươi muốn yên tĩnh, chỉ sợ An vương không muốn để cho ngươi yên tĩnh!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Hắn đang hận không thể giết ngươi đó.

Tuyết Lăng nhẹ giọng nói:

- Công tử bảo vệ tiểu thư. Vương gia cũng không thể phái đi làm cái gì cả, cũng không có cách nào mượn đao giết người được.

Tiêu Thi liếc nhìn nàng một chút, hừ lạnh nói:

- Vậy ngươi cũng quá coi thường An vương rồi!

Tuyết Lăng le lưỡi không nói thêm nữa.

Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, cầm sách lật xem, Tiêu Thi nằm ở trên giường nhỏ híp mắt tắm nắng, hai người nói chuyện phiếm câu được câu không, Tuyết Lăng và Liễu Nhứ thì lại đứng ở một bên lắng nghe.

Rất nhanh Tiêu Thi đã lười biếng tới mức không còn tinh thần, bị ánh mặt trời chiều như vậy, cơn buồn ngủ nhanh chóng xuất hiện, Tuyết Lăng và Liễu Nhứ mang nàng vào phòng, rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi.

Sở Ly ở một bên bảo vệ, trong lòng nàng cảm thấy bình yên, rất dễ dàng ngủ.

Sở Ly ngồi một mình ở bên cạnh cái bàn đá đọc sách, rất là say sưa.

Tàng thư của Vương phủ so với phủ Quốc Công còn hơn một bậc. Rất nhiều sách quý bản đơn lẻ đều có, khiến cho hắn mở mang tầm mắt.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Lãnh Thu mặc một bộ la sam xanh nhạt và một nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào tiểu viện, nhìn thấy Sở Ly, ánh mắt tức thì sáng lên, nhanh chóng bước tới gần.

Lãnh Thu chừng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thanh thuần, thân thể cân xứng, tương lai tất sẽ là một đại mỹ nhân, so với mẫu Tiết Ngưng Ngọc lại còn đẹp hơn mấy phần.

Sở Ly ôm quyền mỉm cười:

- Thu tiểu thư tới tìm Vương phi sao? Nàng đã đi ngủ rồi.

Lãnh Thu vội vã lắc đầu một cái, đánh giá hắn:

- Không phải ta đến tìm Tiêu vương phi, ta tới đây là để tìm ngươi.

Sở Ly cười nói:

- Tìm ta?

Lãnh Thu ngồi vào phía đối diện hắn, đôi mắt sáng đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

- Rất nhiều người đều nói với ta. Bảo ta cách ngươi xa một chút, nói ngươi là một đại sát tinh.

Sở Ly bật cười nói:

- Như vậy sao Thu tiểu thư còn tới đây?

Lãnh Thu nói:

- Lý Quý nói, võ công của ngươi rất lợi hại, là đệ nhất cao thủ của vương phủ chúng ta.

- Cái này ta không dám nhận.

Sở Ly vội vàng khoát tay nói:

- Đệ nhất cao thủ Vương phủ, ta tuổi còn trẻ, sao có thể nhận danh tiếng như vậy chứ. Lý Quý đang hại ta rồi!

- Lý Quý sẽ không gạt ta.

Đôi mắt sáng của Lãnh Thu nhìn chằm chằm vào hắn:

- Nhất định võ công của ngươi sẽ rất lợi hại.

Sở Ly cười nói:

- Có khả năng hắn cũng bị lừa, ta tuổi còn trẻ, nào có thể so được với những tiền bối tu hành nhiều năm kia cơ chứ?

- Vậy cũng chưa chắc.

Lãnh Thu hừ lạnh nói:

- Giọng điệu này của ngươi như đang lừa trẻ con vậy. Ta cũng không còn nhỏ, hiểu rõ võ công không liên quan tới tuổi, có người khổ sở luyện mà vẫn chỉ là cao thủ Hậu thiên, mà ngươi chỉ luyện hai năm đã thành cao thủ Thiên Ngoại thiên!

Sở Ly nói:

- Võ công của Trịnh thống lĩnh rất mạnh, người lợi hại nhất chính là Vương gia.

- Lý Quý nói, võ công của ngươi so với Trịnh thống lĩnh còn lợi hại hơn.

Lãnh Thu nói.

Sở Ly lắc đầu cười.

Lãnh Thu nói:

- Tại sao ngươi lại được gọi là một đại sát tinh chứ?

Sở Ly cười nói:

- Có khả năng ta đã giết quá nhiều người đi.

- Người ngươi giết là ai? Là kẻ ác đúng không?

Sở Ly nói:

- Trên đường Vương gia đi đón tân nương đã gặp phải mười cao thủ Thiên Ngoại thiên ám sát, ta dùng cao thủ của phủ Quốc Công giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên này, vì lẽ đó mọi người đều cảm thấy tính cách của ta thích giết chóc.

- Như vậy sao...

Lãnh Thu nở một nụ cười:

- Như vậy cũng không tính là đại sát tinh, chỉ có mười người mà thôi.

Sở Ly nói:

- Mọi người nghe sai đồn bậy, có khả năng đã khuyếch đại lên, Thu tiểu thư muốn cao thủ làm gì?

- Tháng sau sẽ có hoạt động săn bắn.

Lãnh Thu bĩu môi nói:

- Ta muốn mang theo một cao thủ để bảo vệ ta, nhất định phải uy phong.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Săn bắn rất nguy hiểm sao?

- Săn bắn không có nguy hiểm gì, chính là có một số gia hỏa rất đáng ghét.

Lãnh Thu hừ lạnh nói:

- Nhất định muốn gây sự với ta, cao thủ ta mang mấy lần trước đều bị bọn họ đánh bại!

Sở Ly cười nói:

- Bên Vương phi có thích khách, ta không phân thân nổi, cho nên thứ cho ta cũng không giúp được gì!

Hắn bừng tỉnh, hóa ra là tranh phong.

- Có thể để cho Vương phi cùng đi.

Lãnh Thu nói:

- Tháng sau Vương phi đã có thể cưỡi ngựa được chứ?

- Sợ rằng không được.

- Vậy thì ngồi kiệu.

Lãnh Thu nói:

- Hoạt động săn bắn rất náo nhiệt, người của mỗi vương phủ đều tham dự.

Sở Ly suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu:

- Sợ rằng thân thể của Vương phi không được, không tham dự được trận náo nhiệt này.

- Vậy thì thật là đáng tiếc.

Trên khuôn mặt thanh thuần của Lãnh Thu lộ ra vẻ tiếc nuối:

- Chơi rất vui.

- Một năm có mấy lần săn bắn như vậy?

Sở Ly nói.

- Một tháng một lần.

Lãnh Thu nói.

- Như vậy thì không vội.

Sở Ly cười nói:

- Sau này còn thời gian dài dài.

Lãnh Thu nghiêng đầu nói:

- Sở tổng quản, sao ngươi lại có thể luyện thành võ công lợi hại như thế chứ?

Sở Ly vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đầu tường.

Một đạo bóng người vừa cao vừa mập bay đến, trực tiếp xẹt qua đầu tường, bay về phía bên này.

Thân thể vừa cao lại mập mềm mại như lông chim, làm cho người ta có cảm giác xung kích kỳ dị, vừa nhìn thấy đã khó quên.

Sở Ly đứng dậy che ở trước người của Lãnh Thu, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Đại hán cao mập mặc một thân trang phục màu xám, cái khăn đen che khuất mặt mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt to giống như chuông đồng, phun ra hàn mang, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.

Trường đao ở trên tay hắn trở nên đặc biệt khéo léo, mềm mại nhấc lên chém về phía Sở Ly, ánh đao như một dải lụa màu bạc, phá không phát ra tiếng kêu nhỏ xì xì.