Tuy Sở Ly không thấy rõ tâm tư của An vương, nhưng thông qua nét cười của hắn, hắn lại mơ hồ có thể đoán ra được.

Hắn âm thầm lắc đầu, tất cả đều đúng như dự tính, xem ai tính được ai đây!

Hắn mang theo sắc mặt nghiêm túc mang Tiêu Thi đi ra khỏi tầm mắt của bọn họ, sau đó lóe lên rồi biến mất, trở lại phủ Quốc Công, tiểu viện của hắn.

Tiêu Thi ngồi vào bên trong tiểu đình, mặt lạnh hừ lạnh nói:

- Liễu Nhứ và Tuyết Lăng không đi cùng sao?

- Các nàng sẽ tự mình rời đi, sẽ tự có người tiếp ứng các nàng.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi mặt lạnh, nhíu mày.

Sở Ly nói:

- Tiểu thư, nên ẩn nhẫn một quãng thời gian, hắn sẽ không vui vẻ được quá lâu!

- Ngươi dùng biện pháp gì vậy?

Tiêu Thi bỗng cảm thấy phấn chấn.

Sở Ly cười nói:

- Biện pháp rất tầm thường.

- Còn không mau mau nói!

Tiêu Thi tức giận.

Sở Ly nhìn nàng, nàng có Xá Lợi Phật châu ở trên người, thần thông không thể tới gần, không sợ Hư Ninh có thể thấy được tâm tư.

- Nói mau nói mau!

Tiêu Thi vội vã giục.

Sở Ly nói:

- Ở trong đình viện của An vương ta có trồng loại một loại dược thảo, có thể thúc giục người ta hưng phấn, không nguy hại đối với hắn. Thế nhưng một khi luyện công, sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma!

Vong tình thảo đã nảy mầm, có thể sinh ra diệu dụng.

Lúc bình thường, ảnh hưởng đối với An vương sẽ nhỏ bé không đáng kể, nhưng nếu An vương đi vào trong đỉnh tu luyện sẽ có khả năng rất lớn khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma!

Nếu như như vậy còn không được, vậy phải đốt thêm một cây đuốc, để hắn phẫn nộ, trong lòng không bình tĩnh được. Nếu như lại bước vào bên trong đỉnh tu luyện thì hai thứ chồng chất, nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma sẽ lại to lớn hơn mấy phần.

Đây đã là phương pháp giết An vương ổn thỏa nhất, có điều còn phải xem vận may của An vương ra sao. Nếu như vận may của hắn tốt, trong một chốc một lát sẽ không chết được. Vận may không tốt, có khả năng một hai lần đã xong đời.

Tiêu Thi nói:

- Như vậy cũng tốt...

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Sở Ly mang theo nàng đi tới Thập Vạn Đại Sơn một chuyến, tán ngẫu giải sầu.

Hai người đạp xuống tiến vào ngọn núi có linh hạc, hai đạo ánh sáng màu trắng phóng tới, tốc độ như điện. Cái miệng dài như kiếm.

Sở Ly bất đắc dĩ. Chỉ có thể mang theo Tiêu Thi rời đi, hiện tại không trêu chọc được vào bọn chúng, cũng không thích hợp giao lưu cảm tình, vẫn nên chờ linh hạc nhỏ ra đời rồi nói sau đi.

Hai đầu linh hạc này không dễ tiếp cận, nhưng linh hạc nhỏ lại không phải vậy, đơn thuần, nên rất dễ lừa gạt, nếu có thể thu một đầu linh hạc làm sủng vật, như vậy là tốt nhất!

Một đêm qua đi. Ngày thứ hai, lúc mọi người tỉnh lại rời đi thì Mạnh Chấp dựa theo thường lệ kiểm kê nhân số một lần, bỗng nhiên hắn kêu lên:

- Không đúng! Nhân số không đúng!

An vương nhíu nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Chấp.

Trịnh Lập Đức đi tới chỗ của Mạnh Chấp, nói:

- Mạnh phó Thống lĩnh, đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Mạnh Chấp rất âm trầm:

- Thống lĩnh, thiếu mất bốn người!

- Là bốn người nào?

Trịnh Lập Đức hừ lạnh nói:

- Sẽ không phải là người của phủ Quốc Công chứ?

Mạnh Chấp lắc đầu:

- Là người của phủ chúng ta... Là bốn tên hộ vệ, cao thủ Tiên Thiên!

- Không thể nào?

Trịnh Lập Đức cau mày nói:

- Tối hôm qua không có động tĩnh... Để bọn họ tìm một chút, bốn người một tổ, không cho phép phân tán!

- Vâng!

Mạnh Chấp ôm quyền.

Rất nhanh hắn đã tổ chức nhân thủ xong, khuếch tán ra, tìm chu vi chung quanh.

- Người ở chỗ này!

Có người kêu lên.

Mạnh Chấp vội vã thi triển khinh công chạy nhanh tới. Nhìn thấy tình hình trong đó, hắn hoàn toàn biến sắc.

Bốn tên hộ vệ nằm trên đất không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc, chết đã lâu.

Hắn ngồi chồm hổm xuống nhìn vết thương một chút, sắc mặt càng ngày càng khó coi, một kiếm đã mất mạng, kiếm pháp trác tuyệt. Thế nhưng người này hẳn là cao thủ Tiên Thiên, cũng không phải là cao thủ Thiên Ngoại thiên!

Bị một cao thủ Tiên Thiên ẩn núp tới gần, giết bốn tên hộ vệ mà mấy cao thủ Thiên Ngoại thiên ở đây lại không hề có một cảm giác gì. Quả thực là chuyện cười lớn!

- Xảy ra chuyện gì?

Trịnh Lập Đức cũng đi tới.

Nhìn thấy bốn tên hộ vệ bỏ mình, sắc mặt hắn tức thì trầm xuống, tra vết thương một chút, thế nhưng cũng chỉ là kết luận giống như của Mạnh Chấp.

Mạnh Chấp thấp giọng nói:

- Thống lĩnh, có thể là do hai người của phủ Quốc Công kia hay không?

Hắn quét mắt nhìn Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu đứng ở bên cạnh kiệu một chút, lạnh lùng nói:

- Cho dù không phải bọn họ thì nhất định cũng không khó thoát khỏi quan hệ được!

Trịnh Lập Đức lắc đầu:

- Tối hôm qua ta liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, không có gì mờ ám... Trong chốn võ lâm này, kiếm khách hàng đầu như vậy không nhiều, mọi người lấy lại tinh thần, sợ rằng người này sẽ tiếp tục đến nữa!

Mạnh Chấp cười gằn:

- Nếu như hắn trở lại, ta sẽ làm cho hắn đến mà không đi được!

- Đêm nay chúng ta tự mình canh gác!

Trịnh Lập Đức nói:

- Hiện tại là lúc không bình thường, chỉ cần qua hai ngày thì cũng không có gì nữa!

- Đúng vậy.

Mạnh Chấp gật đầu.

Bọn họ là đội ngũ đón dâu, không thể mang theo thi thể trở về, chỉ có thể chôn trước, sau đó lại lập bia, về tới nơi mới tế điện.

Buổi tối hôm đó, hai người tự mình bảo vệ, một bên trong một ở bên ngoài.

Trịnh Lập Đức ngồi ở bên người An vương, Mạnh Chấp thì lại đi tới phía xa nhất bên ngoài, ngồi trên một cái cây, nhìn xuống toàn bộ nơi đóng quân. Bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào hắn cũng có thể nhìn ra, không sót một cái gì.

Một đêm yên bình trôi qua.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai, lúc đếm người thì lại mất đi hai tên hộ vệ.

Đội ngũ tìm thấy thi thể hai người này ở trong rừng cây cách đó trăm thước, vẫn là một kiếm mất mạng.

Mạnh Chấp và Trịnh Lập Đức đã có thể kết luận, hai người mình không ngủ gà ngủ gật, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, tỉnh táo bảo vệ. Thế nhưng cũng không có phát hiện ra cái gì dị dạng, cũng không có cao thủ võ lâm xông tới, cũng không có chuyện gì làm cho bọn họ phân tán chú ý.

Hai người này đi ra ngoài khi nào, không ngờ bọn họ lại không phát hiện ra được.

Chuyện này làm cho hai người đều có chút không rét mà run, chẳng lẽ là quỷ quái gây nên?

Sau đó bọn họ phủ định ý nghĩ hoang đường này, chuyện này tất có nguyên nhân của nó.

Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là hai người hộ vệ này đi ra ngoài giải quyết, sau đó bị vô thanh vô tức giết chết.

Dù cẩn thận đề phòng như thế nào đi nữa, muốn giải quyết thì cũng không thể giải quyết ở trước mặt mọi người, vẫn phải đi ra ngoài để giải quyết.

Bởi vì một đoạn khoảng cách này bọn họ mới bị kiếm khách này vô thanh vô tức giết, một kiếm đã mất mạng.

Hai người đi tới trước mặt An vương, sắc mặt rất khó coi.

Sắc mặt của mọi người đều có chút nặng nề, không còn ung dung và vui mừng như lúc trước nữa, liên tục bị giết sáu người, bầu không khí của toàn bộ đội ngũ đón dâu trở nên nặng nề.

- Điện hạ, chúng ta tranh thủ đêm nay trở về Thần Đô đi.

Trịnh Lập Đức nói.

An Vương bình tĩnh nhìn bọn họ:

- Không tra ra được là người nào làm ra sao?

- Kiếm pháp của người này cực cao.

Mạnh Chấp bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa còn là một Tiên Thiên, rất vướng tay chân, không thích hợp dây dưa với hắn ở đây!

- Kiếm pháp rất cao...

An vương lạnh nhạt nói:

- Là Sở Ly sao?

- Không phải Sở tổng quản.

Trịnh Lập Đức cau mày nói:

- Hắn không cần giết những người này, phát tiết vì việc tư, rất có khả năng là nhân vật võ lâm.

Nếu Sở Ly có muốn giết thì cũng là giết cao thủ Thiên Ngoại thiên, những hộ vệ này còn không được hắn để vào trong mắt, sợ rằng hắn cũng lười đi giết bọn họ.

- Mấy Thiên Ngoại thiên chúng ta mà không làm gì được một Tiên Thiên sao?

An vương nói.

Trịnh Lập Đức than thở:

- Một kiếm đã mất mạng, không cần kiếm thứ hai, hơn nữa vô thanh vô tức. Tên này thuần túy là sát thủ, mối thù này phải báo, nhưng hiện tại là đại hôn, đừng dây dưa với hắn là được!

-... Ở lại đây một buổi chiều, để hai người của phủ Quốc Công cùng đi ra bảo vệ, có người đi ra ngoài, để bọn họ đi theo!

An vương hơi trầm ngâm, bình tĩnh dặn dò.

-... Vâng.

Trịnh Lập Đức ôm quyền.

Chiêu này là mượn đao giết người, vừa vặn mượn người của phủ Quốc Công giết thích khách, cũng mượn tay thích khách giết người phủ Quốc Công, xem ai lợi hại hơn, nhưng mặc kệ ai lợi hại thì đều là An vương được lợi, thủ đoạn như vậy quả thực khiến cho người ta khâm phục!

Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu nghe thấy Trịnh Lập Đức dặn dò như vậy cũng không nhiều lời mà thoải mái đồng ý.

Nếu như là cao thủ hàng đầu, bọn họ lùi về phía sau, không phải cao thủ hàng đầu thì lén lút thả là được.

Buổi tối hôm đó, có ba hộ vệ muốn đi ra ngoài giải quyết, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu theo sau, bọn họ đánh giá bốn phía, hai mắt phun ra tinh mang, vừa nhìn đã biết là cảnh tượng kì dị của cao thủ Thiên Ngoại thiên.