Hai người uống rượu ở bên trong Yêu Nguyệt lâu, thưởng thức ca múa trong Yêu Nguyệt lâu.

Tưởng Hòe thì lại thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ ra khỏi thành.

Vừa ra thành, hắn đã thoả thích thi triển khinh công, chẳng khác nào một vệt khói ở dưới ánh trăng, thỉnh thoảng ăn vào một viên Bồi Nguyên đan, một đường đi rất nhanh.

Lúc nửa đêm hắn đã đi tới một thành nhỏ, đến một khách điếm trong thành, hỏi thăm vài câu với chưởng quỹ của khách điếm này.

Cuối cùng hắn gõ cửa một tòa tiểu viện.

Trong tiểu viện rất yên tĩnh, hiển nhiên đã ngủ, tiếng gõ cửa trở nên đặc biệt vang dội.

Bên trong truyền tới âm thanh của một nữ nhân trẻ:

- Ai đó?

- Tại hạ là hộ vệ của phủ Quốc Công, phụng mệnh đến đây đưa một vật cho Mai cốc chủ.

Tưởng Hòe trầm giọng nói.

- Chờ đó.

Nữ tử trẻ tuổi này nói.

Một lát sau, cửa viện được mở ra, trong sân và trong đại sảnh cũng đã đèn đuốc sáng chưng.

Mai Ngạo Sương ngồi ở bên trên ghế Thái sư trong đại sảnh, mặt âm trầm như nước, ánh mắt sắc bén, tức giận khi bị lôi dậy.

Phụ nhân trung niên Tần Hiểu Phượng ngồi ở một bên, hai nữ tử trẻ tuổi thanh tú đứng phía sau Mai Ngạo Sương, nhìn chằm chằm vào cửa.

Tưởng Hòe sải bước đến đại sảnh, ngang nhiên ôm quyền hành lễ:

- Chào Mai cốc chủ, tại hạ phụng lệnh của Sở tổng quản, đến đây đưa một vật.

Hắn nói xong lại móc ra một phong thư ở trong lòng, dùng hai tay đưa lên.

Một người nữ tử trẻ tuổi tiến lên nhận lấy, chuyển cho Mai Ngạo Sương.

Mai Ngạo Sương cười lạnh nói:

- Họ Sở sao?

- Chính là Sở tổng quản.

Tưởng Hòe nói.

- Họ Sở cố ý tìm cớ, có đúng không?

Mai Ngạo Sương cầm tin tức, tức giận trừng mắt nhìn hắn:

- Đã là lúc nào rồi, có chuyện gì không thể để ngày mai tới hay sao? Buổi tối rồi, có gì mà khẩn cấp như vậy cơ chứ?

Tần Hiểu Phượng cười nói:

- Cốc chủ. Sở tổng quản cũng là người biết nặng nhẹ, cứ xem trước một chút xem là cái gì đi.

- Hừ!

Mai Ngạo Sương vẫn giận dữ, mở phong thư ra, nhìn vào bên trong một chút, sắc mặt tức thì biến đổi, vội vã đổ ra Phệ nguyệt thảo đã có chút khô héo.

- Ồ?

Tần Hiểu Phượng kinh ngạc. Quay đầu nhìn về phía Mai Ngạo Sương:

- Cốc chủ. Đây là?

Vẻ mặt Mai Ngạo Sương âm trầm nghiêm túc, nâng Phệ nguyệt thảo lên, nhìn kỹ mấy lần, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Hòe:

- Hắn nói thế nào?

- Sở tổng quản không hề nói gì cả, chỉ bảo ta mau chóng đưa tới cho Mai cốc chủ.

Tưởng Hòe nói.

- Không hề nói gì?

Mai Ngạo Sương lạnh lùng hừ lạnh nói.

Tần Hiểu Phượng nói:

- Cốc chủ, thực sự là Phệ nguyệt thảo sao?

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng hiểu rõ nhất Phệ nguyệt thảo này có ý vị như thế nào.

Thái Hoa Kim đan dùng một viên thiếu một viên, nguyên nhân căn bản chính là tìm không được Phệ nguyệt thảo, hầu như đã tuyệt tích.

Thái Hoa Kim đan có rất nhiều linh thảo bên trong, thứ duy nhất thiếu chính là Phệ nguyệt thảo. Mà lại không còn Phệ nguyệt thảo, cho nên sẽ không luyện được Thái Hoa Kim đan.

Thái Hoa Kim đan có ý nghĩa quyết định thành tựu cao thấp của đệ tử Thái Hoa Cốc, quyết định thực lực cao thấp của Thái Hoa cốc.

Vì tìm kiếm Phệ nguyệt thảo, Thái Hoa cốc đã tiêu hao quá nhiều nhân lực và vật lực. Đáng tiếc kết quả lại khiến cho người ta tuyệt vọng, tìm khắp thiên hạ, nhưng không tìm được Phệ nguyệt thảo.

Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay lại nhìn thấy Phệ nguyệt thảo ở đây!

- Hừ, trở lại nói cho Sở Ly một tiếng, ngày mai ta sẽ đến!

Mai Ngạo Sương cầm Phệ nguyệt thảo cẩn thận từng li từng tí một thả vào bên trong phong thư, thu vào trong lồng ngực. Tức giận nói:

- Để hắn yên tâm đi!

Nàng đã nhìn thấu chuyện Sở Ly để tâm, hắn hiềm mình chậm trễ, cho nên mới thúc mình mau chóng tới đây!

Tưởng Hòe ôm quyền thi lễ:

- Quấy rối rồi, tại hạ cáo từ!

Hắn xoay người nhẹ nhàng rời đi, biến mất ở trong màn đêm.

- Sở tổng quản có ý gì đây?

Tần Hiểu Phượng nói.

- Thúc chúng ta mau chóng tới đó.

Mai Ngạo Sương lạnh lùng nói:

- Gia hỏa giảo hoạt! Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, không phải dùng phương thức này, khôn vặt!

Tần Hiểu Phượng cười thầm.

Sở tổng quản rất muốn nói thẳng, nhưng không chỉ cốc chủ sẽ không nghe mà ngược lại còn làm thêm phiền, nhất định phải chờ Sở tổng quản rời khỏi phủ Quốc Công, đi tới An vương phủ thì các nàng mới đến Sùng Minh thành.

- Cốc chủ, ngươi nói xem trên tay của Sở tổng quản có bao nhiêu Phệ nguyệt thảo?

Tần Hiểu Phượng kích động hỏi.

Mai Ngạo Sương nhíu hàng lông mi đẹp đẽ lên, suy nghĩ một chút, hừ lạnh nói:

- Phỏng chừng không ít, bằng không hắn sẽ không đem ra khoe khoang! Tên đáng chết này!

Tần Hiểu Phượng nói:

- Phệ nguyệt thảo có quan hệ trọng đại đối với chúng ta, cốc chủ không thể tức giận. Nên nói với Sở tổng quản một chút, có bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu!

-... Tần trưởng lão!

Mai Ngạo Sương bất mãn trừng mắt nhìn nàng một chút:

- Chuyện quan trọng như thế, đương nhiên ta sẽ không làm xằng làm bậy!

- Ài...

Tần Hiểu Phượng rất không yên lòng.

Cốc chủ chán ghét nam nhân, nhưng bình thường nhìn thấy nam nhân nàng sẽ không thèm quan tâm, chẳng muốn nói nhiều thêm dù chỉ một câu. Thế nhưng gặp phải Sở Ly lại đặc biệt hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi, nhất định phải vượt lên trên Sở Ly mới được.

Quả thực như oan gia kiếp trước, nói mình yên tâm, mình có thể yên tâm mới là lạ.

Mai Ngạo Sương nói:

- Chỉ sợ tên này sẽ chào giá trên trời.

- Sở tổng quản sẽ không làm chuyện như vậy.

Tần Hiểu Phượng nói:

- Đừng quên đám người Trần Nhân, nói không chừng hắn sẽ lại tặng không cho chúng ta.

- Tặng không?

Mai Ngạo Sương cười gằn:

- Loại người như hắn sẽ làm loại mua buôn bán thâm hụt tiền này sao?

- Cốc chủ ấy...

Tần Hiểu Phượng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Mai Ngạo Sương cất giọng nói:

- Được rồi, mọi người đừng ngủ nữa, đi suốt đêm, nhất định ngày mai phải chạy tới Sùng Minh thành!

- Vâng!

Mọi người đáp.

Sở Ly và Hàn Phi uống rất thoải mái ở Yêu Nguyệt lâu, đêm khuya mới hồi phủ, không luyện công mà trực tiếp ngủ thiếp đi.

Chờ tới lúc hừng đông tỉnh lại, hắn thoải mái thở dài. Được Tuyết Lăng hầu hạ rửa mặt xong xuôi, lúc hắn đang muốn luyện công thì bên ngoài truyền đến tiếng báo.

Tuyết Lăng bay ra ngoài.

Rất nhanh nàng đã trở lại, cười nói:

- Công tử, đám người Mai cốc chủ đã đến!

Sở Ly cười ha hả lên:

- Quả nhiên hữu hiệu, cũng làm cho Tưởng huynh bị liên lụy rồi.

Hắn trực tiếp ra ngoài phủ Quốc Công, cùng Tuyết Lăng đi tới Bạch Vân lâu.

Bạch Vân lâu rất là náo nhiệt, đồ ăn sáng của Bạch Vân lâu cũng là nhất tuyệt, rất nhiều người buổi sáng đều trực tiếp tới dùng cơm, sau đó đi lại, tiêu cơm rồi mới về nhà.

Tại một cái bàn sát cửa sổ lầu ba, Mai Ngạo Sương ngồi ngay ngắn ở đó, lạnh lùng nhìn Sở Ly đang đi tới.

Sở Ly ôm quyền mỉm cười:

- Mai cốc chủ, không có tiếp đón từ xa.

Mai Ngạo Sương hơi có chút phong sương, nhưng lại tăng thêm mấy phần đẹp đẽ, giống như mỹ nhân tiều tụy vậy, càng thêm quyến rũ mê người.

Mặt ngọc của nàng căng thẳng, lạnh lùng nói:

- Sở đại tổng quản, lúc này đã vừa ý ngươi chưa?

Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng, mỉm cười gật đầu với Tần Hiểu Phượng.

Vốn Mai Ngạo Sương muốn một mình dự tiệc, Tần Hiểu Phượng cứng rắn đi theo, sợ Mai Ngạo Sương lại nổi tính khí, phá nát mọi chuyện.

Nếu như là bình thường, đập phá thì cứ đập phá, nàng là cốc chủ, Tần Hiểu Phượng không muốn nhọc lòng. Thế nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ, quan hệ tới hưng suy của Thái Hoa cốc.

Sở Ly cười nói:

- Mai cốc chủ không cần phải gấp gáp, ta chuẩn bị để các nàng xuất phát sau đại hôn của Nhị tiểu thư.

Vốn Mai Ngạo Sương đã quyết định, không chấp nhặt với hắn, vì Phệ nguyệt thảo, nhịn một chút.

Thế nhưng vừa nghe thấy lời ấy, nàng lập tức cảm thấy giận dữ:

- Không vội? Không vội sao ngươi...

Sở Ly đánh ngắt lời nàng, cười nói:

- Chỉ có điều ta nghĩ muốn sớm để Mai cốc chủ biết tin tức tốt này một chút. Vì lẽ đó ta mới sai người đưa tới từ sớm, xem có phải là các ngươi cần Phệ nguyệt thảo hay không.

Mai Ngạo Sương cắn chặt răng tới mức ken két, oán hận trừng mắt hắn:

- Hay, hay... Không sai, đúng là cần Phệ nguyệt thảo!

Nàng hít sâu một hơi, bộ ngực cao vót chập trùng kịch liệt, quyết định tạm thời nhịn xuống cơn giận này.

Sở Ly cười nói:

- Vậy thì tốt, ta đã tới được hơn một trăm gốc, đưa cho Mai cốc chủ hết!

- Đưa cho ta?

Lửa giận của Mai Ngạo Sương bị ngăn chặn.

Sở Ly nói:

- Ta lấy Phệ nguyệt thảo cũng vô dụng, vừa vặn Mai cốc chủ cần, hiện tại chúng ta cũng coi như người một nhà, Mai cốc chủ cứ cầm đi, không cần khách khí!

- Ai là người một nhà với ngươi!

Mai Ngạo Sương không nhịn được hừ lạnh nói.

Tần Hiểu Phượng vội vã cười nói:

- Sở tổng quản, thực sự là đa tạ. Chỉ có điều chúng ta cũng không tiện lấy không!

Sở Ly gật đầu:

- Nếu như thế, xin Mai cốc chủ giúp một chút việc nhỏ là được rồi.

- Giúp cái gì?

Mai Ngạo Sương rất đề phòng nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Ngày đại hôn, xin Mai cốc chủ làm thị vệ trong phủ một chút.