Đôi mắt sáng của Tiêu Thi trừng lên, nói:
- Ngươi còn có tâm tình để cười sao?
Sở Ly chỉ vào mái tóc của nàng, cười ha hả nói:
- Chuyện này quá thú vị!
Tiêu Thi sửa lại mái tóc đã loạn tung lên một chút, nàng tức giận nói:
- Còn không phải là do ngươi hay sao?
Sở Ly đưa tay qua kéo cổ tay của nàng, một đạo nội lực tinh tế truyền vào bên trong. Đảo mắt một cái, tóc đã xẹp lại như cũ, khôi phục lại vẻ đen bóng dày đặc, chạm vào đầu vai.
Tiêu Thi than thở:
- Sở Ly, ngươi lại cứu sống ta một lần!
Sở Ly gật gù:
- Tiểu thư không dễ chết như vậy.
- Trước sau ba lần.
Tiêu Thi nói:
- Ta nợ ngươi ba cái mạng.
Sở Ly cười nói:
- Coi là hai lần đi.
Tiêu Thi lườm hắn một cái nói:
- Hay là, để ta lấy thân báo đáp đi.
Sở Ly cười lên ha hả.
Tiêu Thi nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly vội vã ngưng cười, nghiêm chỉnh nhìn về phía nàng.
- Ta không được ngươi để vào mắt như thế sao?
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Nói lấy thân báo đáp, ngay cả một chút cũng không động tâm như vậy sao?
Sở Ly nói:
- Ta biết tiểu thư thích trêu chọc người khác.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Ngươi thì lại không giống, ngươi đã cứu ta ba lần, ta lấy thân báo đáp cũng không có gì cả... Nếu ta nói, hai chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh để sinh sống, ngươi không được nghĩ tới tiểu muội nữa. Khi đó ta sẽ mặc kệ phủ Quốc Công, cứ coi như lần này chúng ta bị giết đi!
- Thiên hạ rộng lớn, nơi nào là nơi để chúng ta dung thân cơ chứ?
Sở Ly lắc đầu nói.
Hắn cực kì lý trí, An vương không chết, bọn họ sẽ không yên được một ngày.
- Ngươi, thật là đầu gỗ!
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Không trách tiểu muội lại thích ngươi, hai người các ngươi vốn rất giống nhau!
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, hay là chúng ta về trong trận trước đi.
- Lão hòa thượng kia có theo không?
Tiêu Thi nhíu mày.
Nghĩ đến tình cảnh trước đó, trong lòng nàng vẫn sợ hãi.
Lão hòa thượng kia cười rất giống Phật tổ, nhưng lại không chút do dự giết mình, tâm tính kỳ dị quái lạ, làm cho người ta kinh hãi run rẩy.
- Hắn đã trở về tự rồi.
Sở Ly thở dài.
Không Hải lão tăng trở về Phật tự, ở trước mặt hắn mình không đỡ nổi một đòn, cao thủ Thiên Thần cũng chỉ đến như thế mà thôi, ngẫm lại cũng đã cảm thấy đau lòng.
- Vậy sao ngươi có thể chạy thoát được chứ?
Tiêu Thi hỏi:
- Thứ hắn dùng chính hẳn là Kim Cương Xá Lợi pháp của Kim Cương tự. Mượn Phật lực của chủ nhân Xá Lợi ở Thiên Ngoại thiên, gần như vô địch ở trên thế gian này.
- Chủ nhân của Xá Lợi?
Sở Ly cau mày:
- Chẳng lẽ. Chủ nhân của những Xá Lợi này không chết sao?
- Có thể nói đã chết rồi, cũng có thể nói là không chết.
Tiêu Thi suy nghĩ một chút, lại nói:
- Những Xá Lợi này đều là do các cao tăng đại đức viên tịch để lại. Mà những cao tăng đại đức này thường thường là thừa nguyện mà tới đây, nguyện thành thì lại viên tịch rời đi, dứt bỏ túi da, trở về Thiên Ngoại thiên tiếp tục tu hành... Mà thứ Kim Cương tự tu chính là phương pháp mười đời thành Phật.
- Bọn họ còn có thể trở về sao?
Sở Ly kinh ngạc.
Chẳng lẽ chuyện mình chuyển thế mà tới đây cũng không phải là trường hợp đặc biệt, còn có những người khác hay sao?
Tiêu Thi nói:
- Đương nhiên có thể trở về, phương pháp tu hành mười đời thành Phật chỉ qua lại ở một giới này và Thiên Ngoại thiên, không rơi vào Địa phủ Luân Hồi... Tu luyện mười đời, cuối cùng rồi cũng sẽ viên mãn, bước vào Tây thiên cực lạc.
Sở Ly cau mày.
Tiêu Thi nói:
- Chỉ có điều sau khi trở lại, đã không phải là chính mình trước đây nữa. Bí ẩn bên trong không có cách nào phá vỡ được, chuyện cũ trước kia đều quên mất, chỉ có thời khắc trước khi thành Phật. Khi đó ký ức mười đời mới sẽ thức tỉnh, có thể buông xuống thì có thể thu được Đại viên mãn, đạt thành Phật quả, tiến vào Tây Thiên cực lạc.
- Đại Lôi Âm Tự thì sao chứ?
Sở Ly nói.
Tiêu Thi cười nói:
- Những chuyện này mà ngươi cũng không biết sao? Không phải ngươi đi ra từ Thu Diệp tự hay sao?
- Sư phụ chưa từng nói với ta những chuyện này.
Sở Ly lắc đầu.
Tiêu Thi nói:
- Cũng đúng, đồ tăng buồn phiền, trên thế gian bây giờ, người có thể thành Phật chỉ có Đại Lôi Âm Tự và Kim Cương tự, Thu Diệp tự không có cách nào làm được.
Sở Ly cau mày nói:
- Đại Lôi Âm Tự làm thế nào để thành Phật?
- Thứ bọn họ tu chính là tức thân thành Phật.
Tiêu Thi nói:
- Không tu thần thông tu bảo phiệt. Thân thể là bảo phiệt độ khổ hải, nhếu như có thể tu luyện võ công đến Thiên Thần cảnh là có thể độ hóa mà đi, tức thân đạt thành Phật quả.... Chỉ có điều hiện tại Đại Lôi Âm Tự cũng thu nạp một ít tu pháp từ Kim Cương tự, cũng có hòa thượng kiêm tu thần thông, Kim Cương tự cũng thu nạp một ít Đại Lôi Âm Tự để luyện võ công.
- Tức thân thành Phật...
Sở Ly trầm ngâm.
Tiêu Thi nói:
- Chính là đời này đã thành Phật, không thành Phật thì tất cả nước chảy sẽ về biển đông, không có cái gì gọi là chuyển thế tu hành nữa. Bản thân sẽ đạp vào Địa phủ Luân Hồi, không khác gì phàm phu tục tử.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Thế giới này huyền diệu vượt xa tưởng tượng của mình, cũng không chỉ có võ học mà thôi.
Hắn bỗng nhiên vỗ trán một cái:
- Trước tiên đi vào trong trận rồi lại nói!
Hắn nắm ống tay áo của Tiêu Thi, giống như một làn khói tiến vào trong trận ở ngoài thành.
Tiêu Thi ngồi lên trên một tảng đá, đưa tay che ánh mặt trời, ánh mặt trời vào lúc giữa trưa rất là nóng rực khó nhịn, đây chính là điển hình khí hậu quái dị của Phi Mã thành.
- Sợ lão hòa thượng lại trở lại sao?
- Có lẽ hắn sẽ không trở lại.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nhưng không thể không đề phòng, lão hòa thượng không trở lại, nhưng rất có khả năng người của An vương còn có thể trở lại.
- Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tiêu Thi mở miệng cười nói.
Sở Ly liếc nhìn nàng một chút.
Tiêu Thi khẽ cười nói:
- Trốn ở chỗ này có tác dụng sao?
- Chỉ cần hòa thượng Kim Cương tự không phát rồ, lại dùng Kim Cương Xá Lợi thuật kia là được!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Xá Lợi như vậy dùng một viên thiếu một viên?
- Đó là đương nhiên!
Tiêu Thi nói:
- Ngươi cho rằng nó có bao nhiêu cơ chứ?
Sở Ly thở phào:
- Như vậy thì còn tốt.
Nếu như Kim Cương tự có rất nhiều Xá Lợi, như vậy mình sẽ gặp phải khó khăn, đụng phải đối phương thì trực tiếp chạy, đánh cũng không lại được.
Hắn dạy Tiêu Thi phương pháp rời trận, để cho nàng chờ ở trong trận, hắn thì phụ trách mua một chút đồ dùng và đồ ăn sinh hoạt hàng ngày ở trong thành.
Hắn quyết định muốn ở lâu thêm một chút ở trong trận, vừa vặn mượn cái chết lần này khiến cho An vương bên kia dừng lại, chờ trước khi đại hôn diễn ra, hắn sẽ xuất hiện ở Thần Đô, không cho đối phương cơ hội ra tay.
Tiêu Thi nhìn đồ vật mà hắn mua, cười nói:
- Chúng ta thực sự phải sống ở chỗ này sao?
Sở Ly nghiêm nghị gật đầu.
-... Được rồi.
Tiêu Thi nhìn thấy vẻ mặt của hắn trịnh trọng, nàng bất đắc dĩ đồng ý.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Thi vẫn ở trong trận, Sở Ly thì lại bố trí trận pháp ở bốn phía, muốn tạo ra một đại trận càng lớn hơn nữa.
Đại trận này là do mấy trận nhỏ tạo thành, từng trận pháp tạo thành một đại trận, cũng coi như là phương pháp thủ xảo, uy lực sẽ mạnh hơn được mấy phần, có thể đỡ được Kim Cương Xá Lợi thuật của Không Hải lão hòa thượng.
Chạng vạng một ngày nọ, mặt trời chiều ngả về phía tây.
Tiêu Thi khoác ánh trời chiều nằm đọc sách ở trên một cái ghế, vẻ mặt thản nhiên tự tại, ánh mắt thỉnh thoảng rời khỏi sách, rơi xuống trên người Sở Ly cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười.
Sở Ly bỗng nhiên dừng lại, lóe lên trở lại bên người của Tiêu Thi.
Tiêu Thi cười nói:
- Lại làm sao thế?
Sở Ly chỉ chỉ về phía đông:
- Có người đến.
- Chẳng lẽ lại là người của An vương phủ?
Khuôn mặt ngọc của nàng mang theo nụ cười mê người.
Sở Ly lại không hiểu phong tình, vẻ mặt nghiêm nghị, gật gù.
Tiêu Thi nhíu mày, nụ cười đọng lại trên khóe miệng:
- Thực sự là người của An vương phủ sao?
Sở Ly nói:
- Lại là bằng hữu cũ!
Thân thể cao to khôi ngô, sắc mặt trắng, Cổ Nguyệt mặc y phục trắng như tuyết cùng một lão giả mặc y phục màu đen gầy gò đi tới dưới chân núi.
Cổ Nguyệt chỉ chỉ vào giữa núi, lại nói với lão giả gầy gò:
- Đinh huynh, người ở trên đó, ta tự mình chôn.
- Hừ, vậy thì đi xem xem.
Lão giả gầy gò kia mở miệng nở một nụ cười.
Cổ Nguyệt không phản đối mà lắc đầu một cái:
- Vương gia cũng quá cẩn thận, Không Hải tôn giả tự mình ra tay, ta tận mắt nhìn thấy, tự tay sờ qua, đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa!
- Vẫn nên kiểm nghiệm thì tốt hơn.
Lão giả gầy gò nói:
- Lần này cần phải cắt rời đầu bọn họ.
- Ài...
Cổ Nguyệt lắc đầu, có chút không đành lòng:
- Lúc đó ta cũng nghĩ tới cắt đầu của bọn họ, thế nhưng khi nhìn thấy phong thái khuynh thành của Tiêu Nhị tiểu thư, thực sự ta không làm được!