- Thần kỳ vậy sao?

Tưởng Hòe ngạc nhiên.

Hồ Chí Văn nói:

- Chỉ cần còn một hơi thở, Kỳ Nguyên đan sẽ có thể cứu sống!… Cũng may ta có Kỳ Nguyên đan, nếu không chúng ta rắc rối to!

Tưởng Hòe nhìn hai người nằm trên vũng máu:

- Bọn họ vẫn chưa chết sao?

- Uống Kỳ Nguyên đan rồi, muốn chết cũng khó!

Hồ Chí Văn cười nói:

- Cũng may ngươi bắt được hung thủ, nếu không hai viên Kỳ Nguyên đan của ta coi như mất không!

- Bây giờ có thể đòi lại sao?

- Không bắt được hung thủ, phủ sẽ trả lại ta một viên, bắt được hung thủ rồi sẽ trả ta bốn viên!

Hồ Chí Văn cười ha ha nói:

- Kỳ Nguyên đan mỗi năm chỉ phát một viên, mua cũng không mua được.

- Trong phủ phát sao?

Tưởng Hòe ngạc nhiên.

Đan dược cứu mạng như vậy được phủ Quốc Công phân phát, quả nhiên không hổ là phủ Quốc Công.

- Chỉ cần yên ổn hoàn thành nhiệm vụ, không để xảy ra sai sót, cuối năm sẽ được phát một viên.

- Không thể mua từ người khác sao?

- Dù thế nào đi nữa thì tiền cũng không quan trọng bằng tính mạng, hộ vệ chúng ta sống chung với đao kiếm, ai dám chắc mình không gặp nguy hiểm? Lúc quan trọng nó sẽ là một tính mạng, tiền quan trọng hay mạng quan trong?

- Nói cũng đúng!

Tưởng Hòe gật đầu, quan sát người áo đen trên mặt đất:

- Thẩm vấn hắn ta sao?

- Đừng!

Hồ Chí Văn vội xua tay:

- Đừng đụng vào hắn, giao lại cho phủ!

- Nhỡ kéo dài thời gian thì sao?

Tưởng Hòe nhíu mày nói:

- Nói không chừng bây giờ thẩm vấn có thể tìm được gã kia, kéo dài thêm sẽ không tìm được người nữa!

- Không tìm được người cũng không thể làm bừa.

Hồ Chí Văn lắc đầu nói:

- Chúng ta không phải người chuyên nghiệp, nhỡ làm chết gã này thì làm sao? Yên tâm đi, sẽ có người tới ngay bây giờ!

Hắn vừa dứt lời đã có hai bóng người bay tới.

- Hồ huynh, có chuyện gì vậy?

Hai người bước vào chắp tay chào hỏi.

Tưởng Hòe thấy hai người đều là thanh niên chừng hai mươi tuổi, hai mắt sáng lấp lánh, là cao thủ Tiên Thiên, xem ra cao thủ Tiên Thiên trong phủ không hề ít, nếu như đổi thành một tông phái võ lâm, có một vài cao thủ Tiên Thiên đã là thế lực đỉnh cấp rồi.

- Gã này là hung thủ, còn một gã nữa chạy trốn rồi, dẫn về phủ đi.

Hồ Chí Văn nghiêm túc nói:

- Người bị hại đã được cứu rồi, phủ hãy phái người tới chữa trị, ở đây hết việc của chúng ta rồi!

- Chúc mừng Hồ huynh nhé!

Hai hộ vệ trẻ tuổi chắp tay cười nói.

Không chết người, hơn nữa lại bắt được một hung thủ, không những không có tội ngược lại là có công, nhất định sẽ được trọng thưởng rất hậu hĩnh.

Lập công một lần bằng làm nhiệm vụ một năm, thật đáng ngưỡng mộ.

Hồ Chí Văn toét miệng cười ha ha, chắp tay đáp lễ.

Hai người xách người áo đen lên rời đi.

Họ vừa đi khỏi lại có một ông lão xách một chiếc hộp gỗ tím tới, Hồ Chí Văn vội vàng chắp tay:

- Thịnh lão!

Thịnh lão mặc áo bào lam, thân hình cao lớn vạm vỡ giống như một tháp sắt, tóc trắng như cước, da mặt hồng hạo giống như thần tiên.

Hắn ta xua tay, cúi đầu nhìn người trên mặt đất:

- Khiêng họ lên trên bàn.

- Vâng.

Hồ Chí Văn cung kính đáp một tiếng, sau đó cùng Tưởng Hòe nhẹ nhàng khiêng hai người đó lên, từ từ đặt trên bàn.

Thịnh lão mở hộp tím ra, lấy ra ngân châm và lọ thuốc, đầu tiên là bôi cao thuốc lên ngực họ, sau đó lại cắm mấy cây ngân châm lên.

- Thịnh lão, bọn họ không sao chứ?

Hồ Chí Văn nói.

- Cũng may có Kỳ Nguyên đan của ngươi.

Thịnh lão vuốt chòm râu trắng muốt của mình, gật đầu:

- Giữ được tính mạng, tuy nhiên muốn hồi phục như ban đầu rất khó, cơ thể sẽ yếu đi một chút.

- Có thể giữ được mạng là may mắn lắm rồi.

Hồ Chí Văn thở phào.

- Các ngươi đi làm việc của mình đi.

Thịnh lão xua tay:

- Nơi này giao cho ta.

- Vâng.

Hồ Chí Văn và Tưởng Hòe rời khỏi khu nhà, tiếp tục đi tuần thành.

Ngõ nhỏ vẫn rất yên tĩnh, những nhà dân xung quanh không hề phát giác ra điều gì bất thường, không biết cạnh mình xảy ra một vụ án diệt môn.

Truyện đư-ợc biên tập -tại iread.-vn-

Đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn lồng, Tưởng Hòe thở dài một hơi, than:

- Bọn họ thật lớn mạng!

Hắn cũng thầm khen ngợi sự lợi hại của phủ Quốc Công, làm việc như vậy, cư dân trong thành há lại không quy thuận?

- Đúng là lớn mạng!

Hồ Chỉ Văn không mấy lưu tâm:

- Nếu chúng ta tới chậm một bước bọn họ chết chắc, nếu là vậy chúng ta sẽ gặp rắc rối to, sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chưa nói Kỳ Nguyên đan không có, còn tổn thất rất nhiều bạc nữa.

- Trước đây từng xảy ra chuyện như vậy chưa?

- Đương nhiên.

Hồ Chí Văn than thở:

- Tuy nhiên có người xui xẻo, cuối năm không được Kỳ Nguyên đan, thù lao cũng không có, lại còn bị phạt một vạn lạng.

- Phạt nặng vậy sao?

Tưởng Hòe kinh ngạc.

Một vạn lạng không phải con số nhỏ, Kỳ Nguyên đan cũng vô giá.

Hồ Chí Văn nói:

- Đây là luật lệ, thù lao nhiệm vụ nhiều thế nào thì không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt nhiều như vậy, ngươi tưởng rằng không hoàn thành nhiệm vụ cũng không vấn đề gì sao?

Tưởng Hòe lắc đầu, hắn thực sự không biết sẽ phạt nặng tới vậy.

- Tuy nhiên khinh công của Tiểu Tưởng ngươi đúng là lợi hại.

Hồ Chí Văn khen ngợi nói:

- Chả trách ngươi có thể vào phủ giữa chừng, cũng không hoàn toàn là nhờ quan hệ!

Tưởng Hòe ngại ngùng mỉm cười.

- Lần này cũng nhờ vào khinh công của ngươi.

Hồ Chí Văn vỗ vai Tưởng Hòe:

- Nếu không bắt được hung thủ, Kỳ Nguyên đan của chúng ta coi như xong!

- Ta cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.

Tưởng Hòe xấu hổ cười nói.

- Khiêm tốn quá!

Hồ Chí Văn bật cười lắc đầu.

Buổi trưa, Sở Ly ăn xong cơm thì đi dạo một vòng sau đó luyện một lượt Kim Cang Độ Ách Thần Công, tiếp theo đó như thường lệ lại bước vào tiểu đình, cầm xương hổ tới, ngồi trước xương hổ mường tượng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

Hắn phát hiện khi luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, ngồi gần xương hổ hiệu quả sẽ mạnh hơn, sức mạnh kì lạ trong hư không sẽ đổ ập tới như thủy triều, nhấn chìm, đè nén hắn, tranh giành nhau truyền vào trong người hắn, gột rửa cơ thể hắn, cải thiện máu thịt, xương cốt và kinh mạch.

Tuyết Lăng thấy hắn luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, biết mình ở lại cũng chỉ gây cản trở nên rời khỏi tiểu viện tới Diễn Võ điện đọc sách, nàng không có bản lĩnh đọc là nhớ, một cuốn bí kíp hoặc ghi chép luyện công thu hút nàng, nàng xem một lần không nhớ, phải xem nhiều lần.

Sở Ly vừa mường tượng không bao lâu liền mở mắt, Tuyết Lăng đang vội đẩy cửa tiến vào.

Hắn nhìn Tuyết Lăng đi tới tiểu đình, tỏa mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng:

- Có chuyện gì vậy?

Tuyết Lăng vội nói:

- Công tử, Tưởng Hòe tối qua nhận nhiệm vụ tuần thành, kết quả xảy ra một thảm án diệt môn!

- Diệt môn?

- Cũng may hắn và một hộ vệ nữa kịp thời tới, làm hung thủ khiếp sợ bỏ chạy, kịp thời dùng Kỳ Nguyên đan cứu sống hai người, Tưởng Hòe đuổi theo bắt được một hung thủ, kẻ còn lại trốn thoát.

Sở Ly đóng hộp đựng xương hổ lại, chậm rãi nói:

- Người không chết là may mắn, việc bắt hung thủ đã có phủ giải quyết, không tới lượt chúng ta xen vào.

Tuyết Lăng nói:

- Lần này Tưởng Hòe lập được đại công, có thể đứng vững rồi!

Sở Ly gật đầu.

Tuyết Lăng mỉm cười:

- Tưởng Hòe là người công tử tiến cử vào phủ, hắn lập công cũng là công tử lập công!

Sở Ly gật đầu:

- Ừm, cũng coi là vậy, tuy nhiên đây không phải việc lớn gì, ngươi đi làm việc của mình đi!

Tuyết Lăng liếc nhìn hắn nói:

- Còn có kẻ không sợ chết dám giết người trong thành, thật to gan lớn mật!

Sùng Minh thành là hậu hoa viên của phủ Quốc Công, giết người ở Sùng Minh thành chẳng khác nào khiêu khích phủ Quốc Công, phủ Quốc Công tuyệt đối không buông tha, sẽ truy cứu tới cùng, đây là kiến thức mà mọi người đều biết, vậy mà vẫn có kẻ ôm tâm lý ăn may, dám cố tình vi phạm, khiến nàng vừa tức giận vừa không hiểu.

- Điều tra ra ai làm chưa?

Sở Ly hỏi.

Tuyết Lăng đáp:

- Hình như là Tê Ngô phái!