Tám giờ ba mươi phút tối hôm đó, còn ba tiếng nữa thì xuất phát.

Tôi quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vào mắt của Vương thủ lĩnh.

Không có gì phải dấu giếm ông ấy, tôi kể chi tiết cho thủ lĩnh nghe về hoàn cảnh khó khăn mà gia đình Lý Tĩnh đang gặp phải.

Bóng đèn trong phòng rất mờ, ánh đèn sáng vàng lờ mờ, Vương thủ lĩnh đang kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn vào tôi, bầu không khí giữa chúng tôi có chút nặng nề.

Tôi cắn răng liều một phen.

Tôi nặng nề dập đầu với Vương thủ lĩnh: “Thủ lĩnh, mẹ con nhà họ Lý kia đã cứu tôi một mạng, bọn họ hiện tại lâm vào khó khăn, tôi Hạng Vân Phong có ơn tất báo, tôi nay xuống huyệt không biết có hậu quả như thế nào, tôi rất muốn giúp cho hai mẹ con họ.

“Cầu xin thủ lĩnh cho tôi mượn năm vạn tệ!” nói xong tôi lại bái ông ấy.

Nghe lời tôi nói xong, Vương thủ lĩnh dập tắt điếu thuốc trong tay, ông ấy lắc đầu trầm giọng nói: “Vân Phong, năm vạn không phải một số tiền nhỏ, đây cũng có thể là người bình thường tích góp mười năm mới có, tôi có thể cho cậu mượn nhưng cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi.

“Mời thủ lĩnh nói.

” Đôi mắt tôi nghiêm túc.

“Điều kiện này à !.

.

cậu bây giờ chưa cần biết, cậu chỉ cần ghi nhớ rằng cậu thiếu một cái nợ, vậy là được rồi.

“Sau này, cậu sẽ trả Vương Hiển Sinh tôi khoản nợ này.

“Cậu đồng ý hay không?” Vương thủ lĩnh ánh mắt phát sáng nhìn tôi.

Tôi lúc đó cũng đã đồng ý, tôi là vì Lý Tĩnh.

Vương thủ lĩnh sau đó đi vào phòng của mình, khoảng hơn mười phút sau ông ấy cầm một chiếc túi ni lông dày căng phồng trở lại.

Vương thủ lĩnh nhẹ nhàng đặt túi ni lông lên trên bàn.

“Vân Phong, đây là năm vạn không thiếu một đồng, cầm lấy đi.

” Ông ấy đẩy chiếc túi qua đây.

Có hơi nặng, bên trong túi ni lông đen là tiền được bọc trong giấy báo, từng chồng từng chồng gói tận mấy lớp.

Cẩn thận mở ra một góc báo, lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền như vậy, lúc đó tôi có chút sợ hãi vội vàng bọc kín báo lại không dám xem.

Trước khi đi ra ngoài, thủ lĩnh chắp hai tay sau lưng ông ấy đứng đấy nói: “Vân Phong, nhớ kỹ thời gian, tối nay phải trở lại trước mười hai giờ.

“Mặt khác, nghề này của chúng ta lăn lộn trên giang hồ đều chú ý đến hai chữ công bằng, tôi cho cậu tiền, cậu nợ Vương Hiển Sinh tôi một món nợ, tương tự vậy cô bé được cậu giúp kia cũng nợ cậu.

“Lần xuống huyệt này tôi không thể đảm bảo các cậu được an toàn, chúng ta làm nghề này cần nghĩ thoải mái một chút, gan lớn một chút, phóng khoáng một chút.

Vân Phong, nếu cảm thấy bị thiệt thòi.

“Thì ngủ cô ta.

Ngữ khí của Vương thủ lĩnh lạnh nhạt, tôi nghe xong trong lòng mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

“Tôi !.

.

tôi có nên nghe theo thủ lĩnh hay không? Thế nhưng nếu như vậy, Hạng Vân Phong không phải đã trở thành tên côn đồ vô lại hay sao?”

Thủ lĩnh nói quy tắc trong ngành là có ra có vào, thế nhưng ! ! đây cũng được xem là quy tắc sao?

Tôi mang theo túi ni lông đen đựng đầy tiền, trên đường tâm sự nặng nề, có hưng phấn, có sợ hãi, có kích động, có lo lắng.

Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên Lý Tĩnh mặc áo ngủ hình vịt Donald cong eo, còn có những lời cô ấy nói với tôi lúc chiều! !.

.

“Phanh, phanh”, tôi trực tiếp đập cửa nhà cô ấy.

“Két! ! ” Cửa mở ra một khe nhỏ, tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt của Lý Tĩnh.

Tôi nâng lên túi ni lông trong tay, hưng phấn cười nói: “Lý Tĩnh, tôi đã mang tiền đến rồi! Hai người không cần sợ người ta đến đòi nợ nữa!”

“Nhanh qua đây, đi ra ngoài nói”, Lý Tĩnh sắc mặt vui vẻ, cô ấy kéo tôi chạy về phía chiếc cầu bên kia.

Nước sông chảy xuôi, mặt trăng cong cong, dưới cầu vượt Thuận Đức, hai người thiếu niên một nam một nữ đứng đó.

“Lý Tĩnh cậu mau xem đi, xem năm vạn tệ này, cậu đưa số tiền này cho những người kia thì cậu và mẹ cậu sẽ không sao nữa.

” Tôi giao lại chiếc túi ni lông.

Mượn ánh trăng, cô ấy mở tờ báo bên trong chiếc túi ra nhìn thoáng qua, nhìn rồi lại nhìn, mắt cô ấy liền đỏ lên.

Lý Tĩnh nâng chiếc túi rồi ôm lấy tôi.

“Hạng Vân Phong, cảm ơn cậu, cậu thật tốt.

” Cô ấy dùng sức ôm tôi.

***Được dịch và biên bởi iinatrans