Bá Y Thiên Hạ

Chương 92: Linh khí bức nhân bích hồ bạn

- Lão Đại, ngươi tại sao không để Long Tộc phái một hai đầu long chở chúng ta về?

Tiểu Phi Hiệp chở Đoạn Vân và Diệp Cô Thành bay trên trời, ấm ức hỏi Đoạn Vân. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull.vn

Đoạn Vân cười quỷ dị nói:

- Nếu không để cho bọn họ biết ngươi là Phi long, vậy thì mấy đầu Long vệ phỏng chừng sẽ không để ý, nếu bọn họ không để ý, ngươi ngại gì mà không bò lên trên lưng của chúng một lần nữa? Ta phỏng chừng bây giờ trong lòng mấy con rồng ngu ngốc đó hẳn là đang rất khó tiêu đấy!

Lúc chuẩn bị khởi hành, Tạp Lỗ vốn đã kêu hai con rồng cấp tám chuẩn bị để đưa bọn Đoạn Vân về, thế nhưng Đoạn Vân lại bảo Tiểu Phi Hiệp biến thân tại chỗ! Đến đây thì Tạp Lỗ giật nảy người, hắn rốt cục cũng hiểu được vì sao mấy tên Đại long vệ lúc chở bọn Đoạn Vân đi tới đây đã liên tục phải nghỉ tạm. Gặp phải ma thú cấp chín, không mệt chết người mới là lạ!

Biết Đoạn Vân chơi mình, Tạp Lỗ thật ra lại không nói gì, nhưng vài tên Đại long vệ thì vô cùng phẫn nộ, bao nhiêu danh dự của bọn họ lại bị một đầu ngụy Phi long ti tiện dẫm nát dưới chân, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục lớn nhất với bọn họ! Nếu không ngại thân phận của Đoạn Vân hôm nay, mấy vị Long vệ đó đã sớm đem Đoạn Vân ra xé tan mà làm gỏi sống rồi!

Đoạn Vân đi rồi, Long Hoàng triệu tập mười Đại trưởng lão Long Tộc mở Hội nghị Trưởng lão, đối tượng thảo luận tất nhiên là Đoạn Vân!

- Các vị Đại trưởng lão có ý kiến gì về Đoạn Vân không? - Long Hoàng mở đầu.

Chín trưởng lão ngẫm nghĩ, cau mày rồi nói:

- Không có! Năng lực Tế tự của hắn rất cường hãn, cả bệnh của Long Hoàng mà cũng trị được. Hơn nữa mấy thứ đồ của hắn trông quả là ngon lành. Hơn nữa …

Bất quá khi các lão thấy sắc mặt Long Hoàng có chút khác thường thì lập tức thức thời ngừng lại.

Long Hoàng nhìn bốn phía, rồi hỏi Trưởng lão thứ mười:

- Tạp Lỗ, ngươi thấy Đoạn Vân là người như thế nào?

Tạp Lỗ vừa nghe Long Hoàng hỏi mình thì cảm thấy hơi khó xử, nói thật, hắn đã nhận được khá nhiều món quà của Đoạn Vân, bây giờ ở sau lưng nói xấu Đoạn Vân thì mình đúng là không có nghĩa khí, nếu không nói thật ra thì lại không trung thành với Long Tộc. Cân nhắc một chút, Tạp Lỗ quyết định nói một nửa, dù sao như vậy cũng chẳng có hại ai cả!

- Bệ Hạ, thông qua những gì thần hiểu về Đoạn Vân Tế tự, ta cảm thấy người này có năng lực kỳ lạ, rất không đơn giản!

- Ồ? Ngươi nói Đoạn Vân này làm sao không đơn giản được? - Long Hoàng cười hỏi.

Tạp Lỗ ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc nói:

- Bệ Hạ, Đoạn Vân không phải là Tế tự bình thường đâu, theo ta được biết Tế tự thuật của hắn chính là tế tự thuật thượng cổ, có thể trị được các loại bệnh chứng và thương tổn đủ mọi loại cấp bậc! Đây là thứ nhất. Thứ hai là tác phong xử sự của Đoạn Vân Tế tự cũng rất đặc biệt. Ngài biết hắn làm sao mà bị Thiên Long Đế Quốc phán cho cái tội phản quốc không? Hắn vì một, không, chuẩn xác là hai người đàn bà, hơn nữa hai người đàn bà này lại chính là con gái của Thiên Long quốc chủ. Vì hai người đàn bà này, Đoạn Vân dám đối địch với một đế quốc, điều này nói lên Đoạn Vân là một người rất có nghĩa khí. Thứ ba, Đoạn Vân rất thông minh! Việc này ta nghĩ các ngươi không có ai nghi ngờ! Còn nữa ….

- Ngoài ra thủ hạ của Đoạn Vân cũng không hề đơn giản! Hắn cùng tới đây với hai thủ hạ, một trong đó là một Phi long, hơn nữa đã là cửu cấp Phi long đỉnh phong! Bất quá tên này lại chỉ biểu lộ ra thực lực có bát cấp. Còn nữa, hộ vệ kia của hắn, mặc dù thực lực biểu lộ ra cũng chỉ là bát giai, nhưng đến cả bổn Hoàng cũng nhìn không ra thực lực của hắn, phỏng chừng đã vượt qua cửu cấp! Bọn họ đều có năng lực kỳ lạ làm nội liễm thực lực! - Long Hoàng tiếp lời Tạp Lỗ.

Tạp Lỗ há mồm định đem sự tình về Đạt Nhĩ huynh đệ nói ra, bất quá vừa nghĩ đến hai hộp bảo bối của Đoạn Vân thì lập tức nuốt ực vào bụng.

Long Hoàng nhìn quét một vòng, một lần nữa nói:

- Các vị Trưởng lão, có một việc ta nghĩ ta phải nói cho các ngươi, khi lần đầu tiên gặp mặt Đoạn Vân, ta từng thử Đoạn Vân rồi!

- Bệ Hạ có phát hiện gì không? - Đại trưởng lão hỏi.

Long Hoàng nhìn mấy Trưởng lão nói lạnh lùng:

- Ta phát hiện Đoạn Vân có thể không sợ long uy và "thần phục lĩnh vực" của bổn Hoàng!

- Cái gì?

Lời Long Hoàng nói như một viên tạc đạn nổ tung giữa đám rồng già! Các Trưởng lão giật mình nhìn nhau trao đổi, vẻ mặt vô cùng khó tin!

- Bệ Hạ, xin hỏi việc này có thật không? - Đại trưởng lão hồ nghi kinh ngạc hỏi lại.

Long Hoàng khẽ gật đầu, ngữ khí rất khẳng định:

- Chính ra ta không muốn đem chuyện này nói ra đâu, chỉ có điều Đoạn Vân quá mức thần bí, ta cân nhắc mãi, do đó quyết định nói cho các ngươi biết! Hơn nữa, các ngươi có phát hiện hay không việc Đoạn Vân cơ hồ không có tôn ti trật tự gì cả. Trong mắt hắn, ta Long Hoàng cao cao tại thượng này dường như cũng chỉ là một người thường mà thôi. Mặc dù hắn cũng biểu lộ ra vài động tác giống như rất kính nể chúng ta, nhưng từ việc hắn dám cùng Long Tộc chúng ta đàm phán giá cả, ta dám nói, Đoạn Vân tuyệt đối không phải đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài đâu!

Đại trưởng lão giật mình, hắn nói nhỏ:

- "Lĩnh vực" của Bệ Hạ là "lĩnh vực" thần kỳ đặc hữu của riêng Thánh Long, Đoạn Vân nếu không bị ảnh hưởng của "lĩnh vực" đó, ta chỉ có thể có một giải thích: trong huyết mạch của hắn có thể so được với Long Hoàng Ngài! Bất quá, ta vẫn khó hiểu tại vì Đoạn Vân căn bản không phải là Long Tộc, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối là một nhân loại! Điều này khiến cho chúng ta rất đau đầu nhức óc!

Long Hoàng ngồi thẳng người lên, cảm thán nói:

- Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân, cho đến tột cùng thì ngươi là cái ẩn số gì đây?

- Long Hoàng bệ hạ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây? - Lúc này có một vị Trưởng lão khác đứng ra hỏi.

Long Hoàng trợn mắt, nói giọng uy nghiêm:

- Làm sao bây giờ? Đoạn Vân đúng là một ẩn số, chúng ta hiểu về hắn quá ít! Bất quá, Đoạn Vân mặc dù thần kỳ, nhưng dù sao cũng không đạt tới trình độ có thể uy hiếp được Long Tộc chúng ta, năng lực của hắn không thể so với Long Tộc cao quý của chúng ta được. Dù sao loài người sống lâu lắm cũng chỉ có vài chục năm. Tối đa thì cũng trăm năm là cùng. Hơn nữa, tất cả đều là suy đoán của chúng ta, Đoạn Vân cũng chưa làm chuyện gì xấu, chúng ta không cần phải gia hại hắn? Hơn nữa, chúng ta bây giờ đang coi hắn là đối tác làm ăn, mớ thuốc trong tay Đoạn Vân là một thứ rất trọng yếu đối với sự sinh tồn của chủng tộc Long Tộc chúng ta! Cứ như vậy đi! Tạp Lỗ, ngươi sau này có thời gian phải tìm hiểu thêm về Đoạn Vân cho ta!

- Tuân lệnh!

Tạp Lỗ đồng ý ngay. Kỳ thật việc làm như vậy mà vào tay Tạp Lỗ thì hắn khoái quá đi còn gì nữa, hắn cũng rất muốn gặp Đoạn Vân - Mà cụ thể là bảo bối của Đoạn Vân. Chỉ cần sau này mình xì ra vài tin tức về Long Tộc cho Đoạn Vân, vậy thì biết đâu chẳng kiếm được thêm mấy món bảo bối nữa? Về phần những lo lắng của Long Hoàng thì thật ra hắn chẳng thèm quan tâm, theo hắn thì mấy con tiểu côn trùng vô luận có dài đến đâu đi nữa cũng không thể thành Cự long được, con kiến sẽ vĩnh viễn không thể so được với con voi!

Còn Đoạn Vân lúc này không biết có người ở sau lưng đang bàn tán về mình, hắn hôm nay đang tiêu dao liệng vòng vòng trên bầu trời ma thú rừng rậm!

- Tiểu Phi Hiệp, chúng ta bay một vòng quanh bầu trời "Ma thú sâm lâm" xem, ta phát hiện có một loại cảm giác gì đó!

Từ khi thực lực đi vào mức bát cấp, thần thức của Đoạn Vân có thể " thấy' được tất cả trong phạm vi mười thước, còn năng lực cảm giác càng biến thái hơn, bên trong một dặm mà có dị động là Đoạn Vân đã có thể cảm giác ra được. Hơn nữa vì có chân khí hộ thể, rốt cuộc không thấy cảm giác rét lạnh và gió quất buốt rát như lúc trước. Đoạn Vân đang suy nghĩ: cảm giác đấy thực là sảng khoái khi nhìn bao quát cả lục địa!

- Rõ, lão Đại!

Tiểu Phi Hiệp nghiêng người bay về phía phương hướng đó!

Đoạn Vân không ngừng đánh giá các loại địa hình ở ma thú rừng rậm, có khi còn lấy cả ống nhòm tiến hành quan trắc. Thông qua sự phóng đại của ống nhòm, Đoạn Vân có thể ở trong không trung thấy rất nhiều sự vật ở trong ma thú rừng rậm. Các loại động vật, thực vật, thậm chí cả dược tài, đều thu hết vào mắt! Trong quá trình quan sát, Đoạn Vân còn phát hiện không ít cực phẩm dược tài được xếp đầy một mảng lớn trên mặt đất. Kết quả là, Đoạn Vân sau khi thấy ở đây toàn là cực phẩm nhân sâm, linh chi, vân vân bèn nhảy xuống thu hoạch bằng sạch mới thôi! Sau vài lần hạ cánh, Đoạn Vân đã thu hoạch vô số hàng tốt, có lẽ phải tới mấy trăm cân cực phẩm dược tài. Phỏng chừng có thể luyện ra được mấy ngàn viên Tẩy Tủy Đan chứ ít gì!

- Tiểu Phi Hiệp, dừng lại, ta cảm giác được linh khí nơi này rất sung túc, có thể sẽ có đồ xịn đó! Bên kia đi!

Đi ngang qua một hồ nước thì Đoạn Vân đột nhiên cảm giác được linh khí nơi này quá là đậm đặc, linh khí còn muốn nồng đậm hơn một mảng linh chi rất lớn. Vì vậy Đoạn Vân quay sang ra lệnh cho Tiểu Phi Hiệp bay tới đó.

Sau khi Tiểu Phi Hiệp dừng lại, Đoạn Vân dùng thần thức và năng lực cảm giác nhạy cảm của hắn tỏa ra dò xét. Rốt cục, trên một cái cây ở bên cạnh hồ nước, Đoạn Vân phát hiện ra mười mấy quả màu đỏ.

- Chẳng lẽ đây là Chu quả trong truyền thuyết? Làm sao mà có linh khí kinh người như thế?

Nhìn hơn mười quả cây màu đỏ ở đó, giống như quả quất, Đoạn Vân mừng rỡ như điên, xem ra vận khí mình hôm nay khá quá! Đồ tốt nghe!

- Thiếu gia, ta có một loại cảm giác không tốt, dường như có một cái gì đó không ngừng cảnh cáo chúng ta! - Diệp Cô Thành cau mày nói với Đoạn Vân.

Đoạn Vân hơi nghi hoặc, Diệp Cô Thành đã là một Kiếm Thần rồi. Hơn nữa thực lực của hắn nhờ Đoạn Vân cung cấp các loại dược vật cộng thêm với giải thích về Thái Cực, có thể đã là cấp Kiếm Thần kinh khủng nhất của loài người trên đại lục. Nhưng cái gì mà có khả năng làm cho một cao thủ tuyệt đỉnh như thế có vẻ bất an đây?