Tông Hàng thức dậy sớm, sửa soạn xong xuôi rồi chuẩn bị xuống tầng ăn sáng, đang định mở cửa bỗng trông thấy cạnh cửa có tờ giấy.

Chắc là ai đó nhét vào qua khe cửa.

Nhặt lên xem, nội dung chỉ vẻn vẹn hai chữ.

“Đi đây”.

Mặt sau là một dãy số điện thoại, ký tên Tỉnh Tụ.

Đi rồi à?

Trong lòng Tông Hàng hụt hẫng, vô thức ngoảnh đầu, mặc dù từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy ban công phòng mình.

Hôm trước cô từng bảo là sắp đi, còn tặng hắn một quyển sách, khi hắn đang nghiền ngẫm xem nên tặng lại quà gì thì khách của cô nàng lại quay về, làm hắn tưởng còn nhiều thời gian, chuyện tặng quà đáp lễ chưa phải vội.

Vậy mà lại đột ngột thế này.

Hắn nhìn chằm chằm dãy số.

Đây là số điện thoại di động: Việc sử dụng di động vẫn chưa phổ biến ở Campuchia, hầu hết đều chỉ có chín chữ số, hơn nữa ba chữ số đầu tiên là của công ty, rất dễ nhớ.

Huống cho số của Tỉnh Tụ vô cùng dễ đọc dễ thuộc.

Để lại giấy nhắn thế này, hẳn là có ý về sau thường xuyên liên lạc.

Theo lý mà nói, hắn không nên giữ mối liên hệ này, nhưng ai bảo hắn còn chưa tặng quà lại cho người ta chứ? Hắn không thích nợ người khác thứ gì, cứ cảm thấy như thể mình đang chiếm lợi của họ, cứ lấn cấn trong lòng.

Lấy di động ra, Tông Hàng định gọi cho Tỉnh Tụ hỏi han đôi câu, nhưng nhấn được mấy số đầu rồi lại đổi ý.

Hai ngày nữa đi, vội vàng gọi điện thế này dễ khiến cô hiểu lầm lắm, lại tưởng hắn có ý gì với cô.

***

Thực tập ở bộ phận hành chính cũng giống trước chỉ là làm cho có, Tông Hàng phụ trách thống kê du khách ở trọ dùng xe ra ngoài du ngoạn – danh sách đều do người khác giao tới, hắn làm Excel lập bảng tổng hợp lại là được.

Việc lặt vặt thế này, học sinh cấp hai cũng làm được. Tông Hàng cảm thấy uổng phí cho tài năng của mình, bèn làm bảng tổng hợp thêm phần văn vẻ, kiểu cách và màu mè, biến một bảng biểu điện tử thông thường thành ra chẳng khác gì tranh Tết sặc sỡ của Dương Liễu Thanh, vừa xấu vừa nhức mắt.

Cảnh này lại được chụp lại thành một tấm ảnh, thông qua điện thoại của Long Tống phát đi, gần như “truyền hình trực tiếp” xuất hiện trong thông báo WeChat của Tông Tất Thắng.

Tiêu đề là: Tông Hàng giúp phòng hành chính thiết kế bảng biểu điện tử, nâng cao hiệu quả làm việc hằng ngày của nhân viên.

Tông Tất Thắng mừng húm: Thằng này lúc ở trước mắt thì khiến mình phiền lòng đủ kiểu, quẳng ra nước ngoài quả nhiên có tác dụng, ấy thế mà càng nhìn càng vừa mắt.

Vì vậy ông bấm điện thoại cho Tông Hàng, cuộc gọi này cũng giống như làm báo cáo đại hội.

Thoạt tiên, ông khẳng định những nỗ lực và thành tích của hắn trong hơn một tháng qua.

Tông Hàng khúm núm vâng dạ, hơn một tháng nay căn bản chỉ toàn dưỡng thương, hao tiền tốn của, hắn vẫn cần thể diện nên chẳng dám khoác lác về thành tích.

Thứ hai liên quan đến thực tập, ông bảo Tông Hàng chí ít cũng phải kiên trì ba tháng, tương lai trở về, trên lý lịch có dòng “Từng trao đổi kinh nghiệm công tác tại nước ngoài”, nói ra vẫn oai hơn.

Tông Hàng chẳng biết có oai thật hay không, nhưng cuộc trao đổi kinh nghiệm này chắc chắn là rất độc đáo: Dù sao trong nước người sang Âu sang Mĩ mạ vàng cũng vô số kể, mà người sang Campuchia mạ đồng như hắn thì lại không nhiều.

Cuối cùng là những lời thấm thía cho triển vọng mấy mươi năm sau này của cuộc đời Tông Hàng.

Đại ý là: Đợi con về thì làm việc từ cấp cơ sở ở công ty, làm ba năm cho quen với các phòng ban rồi trực tiếp thăng chức lên làm giám đốc, nhân tiện kết hôn luôn. Sinh còn càng sớm càng tốt, sinh sớm càng nhẹ nhàng. Đến lúc con ba lăm hẳn cũng đã ổn định rồi, ba có thể trao quyền lại cho con. Con cũng không cần phải liều mạng quá, sáu mươi tuổi về hưu, tìm chỗ non xanh nước biếc mà mua miếng đất, trồng rau, trồng hoa, trồng hành là tốt nhất, cái món này dễ chăm…

Gác máy, Tông Hàng thẫn thờ hồi lâu, nhìn mọi người chung quanh bận rộn, hắn chợt thấy chuyện “phấn đấu” này đối với mình mà nói, thật lòng hơi nực cười.

Một thư ký đi tới đưa cho hắn bản danh sách viết tay mới để hắn chỉnh sửa.

Tông Hàng máy móc thêm một trang sheet nữa vào bảng biểu, gõ địa điểm đi tới.

Sau đó nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy.

Khách trên trang này đều là đi xóm nổi.

Hôm đó, hắn gặp được Dịch Táp ở xóm nổi, không biết giờ cô đã đi đâu, sau này sẽ ở đâu.

Nhưng hắn đã biết chính xác sau này của mình, còn biết đến khi hắn sáu mươi tuổi, vườn rau của hắn có lẽ sẽ trồng đầy hành lá.

Hắn không hề thích cuộc sống như thế, nhưng chắc là cuối cùng hắn sẽ sống cuộc sống như vậy.

Bởi thế giới này chỉ được chia sẻ bởi hai loại người, loại tâm trí kiên cường và loại có sức hành động.

Hắn chẳng thuộc loại nào hết.

Tông Hàng cụng đầu xuống bàn, tay quờ quạng trên mặt bàn, cuối cùng mò tới điện thoại.

Tiếp đó, hắn bấm số gọi cho Tỉnh Tụ.

Tâm trạng Tỉnh Tụ hình như cũng không tốt lắm: “Hello?”

Tông Hàng đáp: “Tôi đây.”

Rồi uể oải hẹn Tỉnh Tụ buổi chiều đi uống trà.

Hắn cần phải dốc bầu tâm sự với ai đó, hắn cảm thấy trò chuyện với Tỉnh Tụ không bị áp lực, mình có suy sụp nữa, cô cũng sẽ không cười nhạo.

Tỉnh Tụ nói: “Gì mà uống trà chiều chứ, uống rượu luôn đi. Tối qua tôi ngủ không ngon, ban ngày phải ngủ bù, hay là hẹn tối đến chợ đêm nhé!”

***

Buổi trưa, đáng lý nên tới nhà ăn cho nhân viên ăn cơm nhưng trước bữa cơm, Long Tống lại gọi Tông Hàng lại, bảo là dẫn hắn ra ngoài ăn.

Tông Hàng lấy làm khó hiểu đi theo Long Tống ra khỏi khách sạn, đi qua một con phố, lại ngoặt một cái, rẽ vào một nhà hàng Trung Quốc, vừa vào cửa đã thấy ngay bàn thờ Quan Công, đầu cầu thang tầng hai dựng một bức tượng mô phỏng binh mã bằng đất nung, trên cửa phòng bao còn dán hình cừu vui vẻ.

Hắn tưởng Long Tống sợ hắn nhớ nhà nên mang hắn đến cảm nhận chút hương vị quê hương, ai dè đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có người đang đợi.

Hai người, đều là dân Campuchia, cao lớn vạm vỡ, dẫu trên mặt họ treo nụ cười áy náy nhưng vẫn chẳng thể coi là hiền hòa.

Trong đầu Tông Hàng nổ bép một cái, bỗng chốc phản ứng lại được.

Hắn nhìn sang Long Tống, nói năng có phần lắp bắp: “Họ… Họ…”

Long Tống gật đầu: “Tôi tìm được ông chủ của họ, nói chuyện vài lần cuối cùng cũng có kết quả.”

Kết quả này sờ sờ ngay trước mắt: Trên bàn tròn đặt không ít quà tặng, những giỏ hoa quả bánh ngọt bánh quy mặc dù không phải loại cao cấp, nhưng đã thành công tô đậm nên bầu không khí ngập tràn thành ý, còn cả xấp nhân dân tệ dùng băng giấy màu hồng cột cẩn thận bày ở chỗ bắt mắt nữa, liếc qua cũng phải gần vạn tệ.

Long Tống nháy mắt, hai kẻ kia vội tiến lên đón tiếp, luôn miệng “Sorry”, “Xin lỗi” với Tông Hàng. Tiếng Trung và tiếng Anh của hai tên này đều không lưu loát nên nói một lát liền biến thành xì xà xì xồ tiếng Khmer, vẻ mặt tràn đầy vẻ sám hối, trong mắt tràn ngập vẻ thành khẩn.

Tông Hàng có phần không đỡ được.

Long Tống nói: “Thương lượng xong xuôi rồi, họ bày tiệc rượu tạ lỗi, trực tiếp xin lỗi cậu, mua quà, bồi thường tám nghìn tệ tiền thuốc men. Cậu đừng chê ít, ở đây mức lương của chúng tôi không cao… Cậu vừa ý không?”

Tông Hàng luống cuống tay chân, hắn còn nói được gì chứ: Chuyện đã qua rồi, vết thương đã gần khỏi hẳn rồi, người ta đến tặng quà xin lỗi rồi, mua bao nhiêu đồ thế này, mặt mũi tươi cười, cúi người mấy lần đều là chín mươi độ…

Hắn lại chẳng thể đánh họ một trận cho hả giận, từ nhỏ hắn đã không biết đánh người.

Hơn nữa, một trong số họ tay vẫn còn đang quấn gạc trắng.

Cho nên, cũng chỉ có thể là kết quả này thôi.

Tuy nhiên ít nhiều vẫn hơi ấm ức, không nhịn nổi mà oán trách đôi câu: “Về sau các anh cũng chú ý chút, có chuyện gì thì hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói, đừng động một tí là đánh người, lỡ tôi bị đánh có mệnh hệ gì thì các anh phải ngồi tù đấy…”

Long Tống cứ cười suốt, hẳn là đang một năm một mười, từng câu từng chữ dịch lời hắn cho họ nghe.

***

Tối đến, Tông Hàng và Tỉnh Tụ uống rượu bên ngoài quán rượu tuk tuk.

Không tìm thấy xe tuk tuk của Dịch Táp nên chọn bừa quán này, quy mô nhỏ hơn, không thể vào trong ngồi, chỉ có thể ngồi ghế chân cao bên ngoài.

Tỉnh Tụ lấy chuyện Tông Hàng bị đánh làm món nhậu, uống hết ly này đến ly khác, cười ngặt nghẽo nghiêng ngả.

A Phạ như thường lệ đi theo, nhưng hai người này tán gẫu quá nhiệt tình, còn có vẻ ghét bỏ cậu ta ở đây chẳng thể buôn chuyện thoải mái – cậu ta cũng biết ý, lấy quán rượu tuk tuk làm trung tâm, đi dạo trong phạm vi bán kính không rộng, vừa giữ khoảng cách vừa làm tròn chức trách.

Đại để luôn phải trải qua mấy giai đoạn trong mỗi cuộc rượu: Ban đầu vừa cười vừa nói, tiếp đó vừa khóc vừa ầm ĩ.

Tông Hàng và Tỉnh Tụ cũng thế, lúc lưỡi trướng lên, nói năng không còn lưu loát nữa, dù trong lòng không có tâm sự thì tâm sự cũng theo rượu mà chui xuống lòng.

Hai người đều lải nhải, cả người ủ rũ, anh an ủi tôi, tôi an ủi anh.

Tỉnh Tụ buồn phiền: “Tôi thầm nhủ hắn ta khác với những người khác, đi rồi lại về, tôi còn tưởng là bọn tôi có duyên, trời ban cho cơ hội…”

Tông Hàng nâng cốc rượu, tay cứ run lẩy bẩy như mắc bệnh Parkinson: “Tri kỷ ấy à, tri kỷ vốn khó tìm, đi khắp thế giới cũng chẳng dễ gì tìm được, cô còn muốn tìm trong đám ấy, tất nhiên là càng khó hơn rồi…”

Lại lầm bầm: “Tôi thật sự vô dụng lắm đúng không? Ba tôi không muốn thấy tôi, bảo tôi ngay cả dũng khí tranh cãi cũng chẳng có…”

Tỉnh Tụ an ủi hắn: “Vậy cậu lấy dũng khí ra đi! Lần tới cãi lại ông ta, không nhường một bước, chết cũng không nhận thua.”

Tông Hàng nghĩ hồi lâu rồi rầu rĩ lắc đầu: “Ông ấy tên là Tông Tất Thắng đấy. Từ bé đến lớn, ông ấy chưa từng nhường tôi bữa nào, nhất định phải giành chiến thắng. Nếu tôi không nhận thua, ông ấy sẽ nổi điên suốt, tức giận suốt, sức khỏe ông ấy lại không tốt, thôi…để ông ấy thắng đi.”

Tỉnh Tụ nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm, đang định nói gì đó thì đánh một cái ợ rượu, quên sạch mất.

Chỉ thấy trong bóng tối cách đó không xa như nhoáng qua bóng người.

Cô thắc mắc nhìn chòng chọc về phía đó.

Tông Hàng huơ huơ tay trước mắt Tỉnh Tụ, Tỉnh Tụ gạt tay hắn ra: “Tông Hàng, hình như có người đang nhìn chúng ta!”

“Ai?” Tông Hàng nheo mắt, không biết nên nhìn về đâu, “Ai? Ai nhìn tôi?”

“Không biết, nhoáng một cái đã biến mất rồi.”

Tông Hàng tự rót rượu cho mình: “Có lẽ là ngắm tôi đấy, tôi đẹp trai thế này cơ mà…”

Tỉnh Tụ cười khúc khích.

Tông Hàng bảo: “Thật đấy, tôi nói với cô nhé, chợ đêm này nhiều kẻ biến thái lắm, lần trước có một tên cứ nhìn chằm chằm vào Isa suốt…”

Tỉnh Tụ ngắt lời hắn với giọng lè nhè: “Tôi biết, thời buổi bây giờ nhiều kẻ biến thái lắm, chuyên nhắm vào đàn ông. Tông Hàng, cậu phải cẩn thận đấy…”

Cô lại ợ rượu cái nữa, sau vài giây mờ mịt thì chỉ còn nhớ được mỗi uống rượu: “Nào! Cạn chai!”

***

A Phạ chật vật dìu Tông Hàng đi về phía bên cạnh xe tuk tuk.

Đi hết con đường này rõ thật là tốn sức.

Mặt Tông Hàng đỏ bừng như gan heo, thỉnh thoảng còn giật bắn: Đột nhiên nắm chặt lấy thắt lưng hét ầm lên “Biến thái, tụt quần tôi!”, giây tiếp theo lại ngó quanh ngó quất, giục A Phạ đi tìm Tỉnh Tụ…

“Lady first, phải đưa phụ nữ về nhà trước, kẻo không an toàn…”

Chẳng phải A Phạ chưa từng gặp kẻ say làm trò hề, nhưng ngày thường cậu chủ rất có văn hóa, say rồi vậy mà cũng thế này, thật khiến cậu được mở mang tầm mắt.

Cậu bực bội: “Không uống được thì đừng có uống, chị Tỉnh được chị em của chị ấy đón đi rồi…”

Tông Hàng giậm gót chân đánh “cộp” một tiếng, giơ tay lên chào A Phạ theo kiểu nhà binh: “Thank you!”

A Phạ phát sầu, Tông Hàng giờ thế này có lên xe cũng chẳng ngồi yên, chưa biết chừng nửa đường còn ngã lăn xuống mất ấy chứ… Phải giúp hắn nôn ra hoặc uống cái gì đó cho dã rượu mới được.

Cậu nhìn chung quanh, trông thấy có một quầy bán nước ép trái cây ở bên kia đường, bèn bảo: “Cậu ở yên đây, tôi đi mua cho cậu cốc nước dưa hấu.”

Tông Hàng đưa mắt nhìn A Phạ chạy sang đường, tinh thần chợt phấn khởi: “Ít đường! Không thêm đá!”

Đúng lúc này, có chiếc xe van màu trắng lẳng lặng chạy tới gần, chắn mất tầm nhìn của hắn.

Tông Hàng cảm thấy khó chịu, cố gắng dịch sang bên cạnh: “Tôi nói ít đường, không thêm…”

Roạt một tiếng, cửa chiếc xe van đột nhiên mở ra.

Bóng người lắc lư trong tầm mắt, chữ “đá” còn chưa thốt ra, Tông Hàng đã bị không biết bao nhiêu bàn tay thô to mạnh mẽ cùng tóm lấy, cơ thể chẳng khác nào bao xi măng bị ném vào thùng xe trong tích tắc.