"Huynh đệ, phát hỏa lớn như vậy làm gì." Chu Đào kéo Hác Mãnh xuống, nháy mắt ra hiệu cho em họ Chu Minh. Đối phương hiểu ý, lặng lẽ kéo Tôn Nhiêu lên, đi ra ngoài!
Sau khi hai người rời khỏi, Chu Đào cười gượng nói: "Vốn định giới thiệu cho ngươi nhận thức một mỹ nữ, thật không ngờ, chưa kịp mở miệng, đã bị ngươi mắng cho chạy!"
Hác Mãnh lườm một cái, tức giận nói: "Nữ nhân như vậy, đừng nói là mỹ nữ, cho dù là tiên nữ, ta cũng lười để ý!"
"Được rồi, chút việc cỏn con, ngươi cũng không có chuyện gì, bỏ qua đi, cần gì so đo cùng nữ nhân!" Chu Đào vỗ vỗ vai Hác Mãnh, đưa chai bia cho hắn.
Hác Mãnh nhận lấy, ngửa đầu nốc một hơi, cười khổ nói: "Ta là loại người như vậy sao, hôm qua ta đã định cho qua chuyện, nhưng ả đê tiện kia không nói lý, yêu cầu ta bồi thường. Ngươi nghĩ xem, là ả va ta, còn bắt ta sửa xe, trời ạ, trên đời nào có sự tình tốt như vậy?"
Chu Đào khoác tay lên cổ Lý Lạc, hạ thấp giọng nói: "Nàng va ngươi, vậy buổi tối ngươi 'Va' nàng a? Bù đắp lại tổn thất không phải là xong sao?". Vừa nói vừa làm động tác ưỡn người.
"..." Hác Mãnh cứng họng, chính mình vẫn còn chênh lệch với tên Đại thiếu gia này. Ít nhất mình còn dùng đầu để suy nghĩ, còn nhân gia trực tiếp dùng phần thân dưới, nói trắng ra, chỉ dùng eo nói chuyện.
Từ phòng khách đi ra, Chu Minh và Tôn Nhiêu thở phào một hơi, loại cảm giác vừa nãy thật đáng sợ.
"Tôn Nhiêu tỷ, lần này ngươi thảm rồi!" Chu Minh chớp chớp mắt, nhẹ giọng doạ.
"Ta làm sao?" Tôn nhiêu sửng sốt một chút, không hiểu ý của Chu Minh lắm.
"Ngươi cảm thấy bằng hữu của Nhị ca, sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?" Chu Minh nhìn nàng hỏi.
Tôn nhiêu trầm mặc, nàng thấy hẳn là không phải việc gì lớn, cùng lắm thì đem xe đạp của hắn sửa lại cho tốt, sau đó nói lời xin lỗi thì mọi việc sẽ ổn thỏa, chỉ là sửa chiếc xe đạp tốn mấy vạn, làm cho nàng tiếc đứt ruột, còn không được, hắn định đối với mình làm gì chứ?
"Ông chủ tập đoàn Đại Chu, chính là cha của Nhị ca ta, ngươi nói hắn quen bằng hữu, có thể đơn giản sao? Ngươi xem, tối nay nếu ngươi không đem hắn hầu hạ thoải mái, giúp hắn hết giận, nói không chừng ngày mai..." Chu Minh thêm muối dặm mắm, đương nhiên, nàng chỉ là đang hù người thôi!
Lúc nãy trong phòng, Chu Minh cũng hiểu được, hóa ra người Tôn Nhiêu tỷ tỷ mới quen biết này, không phải kẻ tốt lành gì, suýt nữa đã bị nàng ta lừa. Đã như vậy, phải cho nàng chút cảnh cáo mới được, hừ.
Tôn nhiêu bị dọa đến nỗi mặt tái mét, run cầm cập nói: "Không đến nỗi như vậy đi!"
"Ngươi không tin, vậy ta cũng hết cách rồi, có đến nỗi hay không, người từ từ mà biết!" Chu Minh cố ý nghiêm mặt hừ lạnh nói.
"Đừng, em gái ngoan của ta, ngươi nhất định phải giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ cầu ngươi mà!" Tôn nhiêu bị Chu Minh hăm dọa đâm ra hoang mang lo sợ, thật ra phóng túng một đêm nàng cũng từng trải, nhưng với nhân vật cấp độ cỡ Chu Minh, nịnh bợ vẫn hơn, không biết trong hồ lô nàng bán ‘Mê hồn dược’ gì!
"Ta khẳng định sẽ giúp!" Chu Minh sắc mặt rất nhanh hòa hoãn.
Tôn nhiêu ôm cánh tay Chu Minh, nhỏ giọng cầu xin nói: "Vậy ngươi nhanh cho tỷ một chủ ý, làm sao giúp vị thiếu gia kia giảm nhiệt, hết giận ta bây giờ?"
Chu Minh nhìn Tôn Nhiêu suy nghĩ một chút nói: "Bộ dáng của ngươi không ổn, đi vào sẽ không gây ấn tượng cho hắn. Đi, ta dẫn ngươi đi trang điểm một thoáng, lát nữa chúng ta giết ngược trở lại!" Nói xong, Chu Minh mang nàng đến khu nhân viên phục vụ làm việc phía trong Đại phú hào!
Trong phòng, Chu Đào nhìn về phía chiếc bàn trà thủy tinh công nghiệp bị Hác Mãnh đá văng ra xa, nghi ngờ hỏi: "Mãnh Tử, ta nhớ hồi trước tuy rằng người cũng rất mạnh, nhưng cũng không thể một cước đá cái bàn ra đến tận đó? Lúc nãy, ngươi xài thuốc?"
"Cửu tiên hùng đảm hổ cốt dịch kinh đại lực hoàn, ngươi cũng tới thử một viên xem? Bảo đảm một viên thấy hiệu quả!" Hác Mãnh cười nói.
"Đệch lại chém, nói rõ đi, chuyện gì xảy ra với cái bàn?" Chu Đào không ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời nói xằng bậy của Hác Mãnh. Hắn từ nhỏ đã yêu thích công phu, môn đạo bên trong so với Hác Mãnh còn tinh tường hơn, lực lượng của một cước kia, không phải người bình thường cứ nổi giận mà gây ra được, cước lực mang theo 'Kình'!
"Bàn? Bàn không bị gì a!" Hác Mãnh khuôn mặt ngây ngô không hiểu.
Chu Đào đôi mắt đảo liên tục, đấm Hác Mãnh một quyền, nói: "Còn bắt chước ta giả ngu, công phu học từ ai vậy, trước đây chưa từng nghe ngươi nói?"
"Công phu gì thế, ta căn bản chưa từng luyện, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, tên cuồng võ!" Hác Mãnh dở khóc dở cười nói.
Chu Đào chỉ vào bàn trà thủy tinh công nghiệp hỏi: "Thế cái bàn kia là sao?Nếu ngươi không có công phu, một cước có thể đem nó đá ra xa bốn, năm mét? Lừa phỉnh ta à."
"Thốn kình đi!" Hác Mãnh sửng sốt một chút, cười nói. Hắn thực sự không biết võ, bất quá sau khi phục dụng ' Thuốc biến đổi gien sơ cấp ', khí lực trên người hắn rất lớn, đừng thấy dáng ca cao gầy mà khinh thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều là cơ bắp, cực kỳ lực lưỡng a!
"Thôi không hỏi nữa!" Chu Đào hiển nhiên không tin chuyện ma quỷ của Hác Mãnh, tưởng hắn có chuyện bí mật khó nói, cũng không dò hỏi tiếp. Nghĩ một hồi, chỉ vào bàn trà chế tạo bằng thép, nói: "Bàn do ngươi đá đi, ngươi nên có nghĩa vụ vác nó về a?"
Hác Mãnh nhún vai, định đứng dậy, cái này có gì khó, vác thì vác, trọng lượng ba, bốn trăm cân đối với hắn không phải là vấn đề!
Không đợi Hác Mãnh động, Thiết Ngưu bất ngờ từ ghế salông đứng lên, đi tới, một tay cầm chiếc bàn thép mang về, bày ra chỗ cũ!
"Thiết Ngưu ngươi cũng là người luyện võ?" Chu Đào buông ra Hác Mãnh, nhìn Thiết Ngưu hỏi.
Thiết Ngưu đứng ở đó, mặt không biểu cảm, so với lúc ở cửa hàng dường như trở thành người khác, trò chuyện với ai trong cửa hàng, trước tiên đều cười ngây ngô hai tiếng, từ khi theo Hác Mãnh vào Đại phú hào, khuôn mặt đông cứng, lạnh lùng thờ ơ, gây cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm, khó có thể tiếp cận!
"Không phải, ta trước đây chuyển gạch ở công trường!" Thiết Ngưu lắc đầu, quay lại chỗ cũ ngồi, một góc ghế sô pha cạnh cửa ít thu hút chú ý của người khác.
"Mãnh Tử, ngươi làm sao gặp bằng hữu này?" Chu Đào xoay đầu lại, nhìn Hác Mãnh thấp giọng hỏi.
"Hắn? Kể ra thì hơi dài..." Hác Mãnh cười ha hả, nói tránh đi: "Tam ca, huynh đệ thật vất vả trông ngóng ngươi trở về, hôm nay ngươi chủ trì , ngươi không thể không chiêu đãi ta a? Cũng không bày vẻ làm gì? Thanh đạm là được, cũng nên có ít thức ăn mặn nga!"
"Ngươi còn muốn thức ăn mặn? Ca ca còn tưởng ngươi luyện Đồng Tử công của phái Thiếu Lâm, kiêng mấy thứ này chứ!" Chu Đào bĩu môi, bất quá vẫn thông qua hệ thống thực đơn kêu phục vụ.
Hác Mãnh cười lơ đãng nói: "Tam ca, tối nay chỉ có hai anh em ta?"
"Ngươi còn muốn gọi ai vậy!" Chu Đào cười hỏi, Hác Mãnh lắc đầu không nói thêm gì.