"Buổi tối mời Thường Mị lưu lại ăn cơm, được không?" Ngụy Thục Phân hỏi Hác Mãnh.
Hác Mãnh sửng sốt một chút, cười gật đầu, bất quá có chút buồn bực hỏi: "Nàng không phải về nhà làm cơm cho chồng và hài tử nàng a?"
Ngụy Thục Phân cười khổ mà nói: "Người ta còn không có trẻ con đâu, gần đây hai vợ chồng nàng hình như đang giận dỗi, không biết là vì sao, hỏi nàng cũng không nói!"
Hác Mãnh cười lắc đầu, nếu Ngụy Thục Phân cùng cô vợ trẻ ở tiệm bán quần áo sát vách nói chuyện rồi, thì hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản, nàng ở nơi này mọi thứ đều chưa quen, có thể kết giao bằng hữu đối với nàng mà nói, cũng là một chuyện tốt, còn tốt hơn so với mình cô đơn muốn tìm người nói chuyện mà không có!
Buổi chiều sáu giờ, Dương Tiểu Song gọi điện thoại cho Hác Mãnh.
"Hàng đều bán xong, còn lại mấy bộ, ta cũng đều xử lý xong."
"Làm rất tốt!" Hác Mãnh không keo kiệt mà tán thưởng vài câu. Khác với bên Bạch Lam, Dương Tiểu Song ở trong trường học giúp đỡ Hác Mãnh bán hàng, xem như chỉ là một món làm ăn nhỏ, nhưng mà, món tiền nhỏ cũng là tiền, tiền thu hồi cũng nhanh, Hác Mãnh không ngại bồi dưỡng 'Đại lý bán lẻ nho nhỏ', với lại thị trường cũng sẵn có và dễ tiêu thụ, chậm rãi bồi dưỡng cũng tốt.
Dương Tiểu Song ngồi ở trên ghế đá trong sân trường, nhướng mày lên nói: "Hiện tại thị trường trong trường học đã gần như sắp bão hòa, giờ mà xuất lượng hàng lớn sợ là cũng không dễ tiêu thụ đâu!"
Hác Mãnh nở nụ cười, nói: "Vậy trước tiên ngươi tạm thời lấy một ít hàng, lúc này mới không tới nửa tháng, ngươi cũng kiếm lời không ít tiền đi, còn chưa biết thế nào là đủ a!"
Dương Tiểu Song tức giận nói: "Đây đều là ta lao động hợp pháp kiếm được, không phải ta bỏ công như vậy ở trong trường học tuyên truyền giúp ngươi, ngươi cho rằng những đồ rách nát kia có thể bán đi được sao?"
"Vâng, đúng rồi, ta biết Dương đại tiểu thư của chúng ta có bản lĩnh, ta nói nhầm rồi!" Hác Mãnh cười lắc đầu, tính khí của nàng cũng không vừa a.
"Hừ, mặc kệ ngươi!" Dương Tiểu Song lầm bầm, ngắt điện thoại.
Liên Hoa Trì, phố điện tử.
Liên tiếp hai ngày, cửa hàng điện thoại di động của Bạch Lam xuất hàng số lượng đều duy trì khoảng chừng hơn một nghìn chiếc. Hơn nữa các cửa hàng khác ở phố điện tử đều nhập hàng, hơn một van chiếc điện thoại di động ở trong kho của Hác Mãnh đã không còn lại mấy. Bất quá, bởi vì thị trường tạm thời tiến vào trạng thái bão hòa, ngoại trừ dựa vào thuê đội tiêu thụ khai thác thị trường mới ở bên ngoài, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có bạo phát ra lượng hàng lớn được.
"Bạch Lam tỷ, chúng ta thuê cái cửa hàng lớn ở đối diện kia đi, nơi này giờ quá nhỏ, nhiều người vào cửa hàng còn không có chỗ đứng." Phi Ngữ chỉ chỉ về bên kia đường nói.
Đối diện vừa vặn có một nhà kinh doanh điện thoại di động không tốt lắm, muốn chuyển đi nơi khác.
Bạch Lam cũng động tâm, trong tay nàng giờ nắm không ít tiền mặt đây, bất quá tiền kia đều là tiền hàng, trước tiên không nói có thể hay không sử dụng, coi như có thể, thì cũng không phải một mình nàng có thể làm chủ, phải gọi tiểu tử Hác Mãnh kia tới thương lượng một phen mới được." Cái nhà kia có phải là hơi quá lớn?"
Phi Ngữ nháy mắt một cái: "Lớn, lớn càng tốt chứ sao?"
"Tiểu, sắc, quỷ, trong đầu óc ngươi cả ngày không có chút đứng đắn nào sao?" Bạch Lam lườm một cái, từ trong âm thanh quái khí của đối phương, liền nghe ra chỗ nào không đúng rồi.
Phi Ngữ cười khà khà nói: "Đâu có đâu, người ta nói chính là cửa tiệm bên kia lớn còn không tốt sao. Bạch Lam tỷ ngươi còn nói ta, ta xem là ngươi suy nghĩ bậy bạ mới đúng!"
"Mặc kệ ngươi!" Bạch Lam tỷ đi vào cửa tiệm, nhìn qua kính cửa sổ quan sát của hàng đối diện, nguyên lai cái cửa hàng điện thoại di động kia, hai cửa lớn, bốn cửa sổ, bên ngoài rộng hơn 35 mét vuông, bên trong hơn 300 mét vuông, trên dưới ba tầng, diện tích có thể sử dụng tổng cộng hơn một nghìn mét vuông, nghe nói riêng tiền thuê, hàng năm là sáu mươi vạn. Tuyệt đối không phải cửa hàng điện thoại di động của Bạch Lam hiện tại có thể so sánh!
Chỉ là thuê cửa hàng đã tốn sáu mươi vạn, ngoài ra còn trang trí, tiền điện nước nhân công ..v.v.., một năm không có hơn triệu khẳng định thuê không nổi. Nếu nói là không động lòng, đó là lừa người, ai không muốn sự nghiệp thành công, đi tới địa phương mà khiến cho người khác phải liếc mắt nhìn, nhưng vấn đề then chốt là, hơn triệu quy mô, không phải nàng có thể ăn được!
"Bạch Lam tỷ, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho Hác Mãnh ca, hỏi một chút?" Phi Ngữ từ phía sau ôm Bạch Lam, đầu nhỏ kề lên bả vai của đối phương, đề nghị nói.
Phi Ngữ so với Bạch Lam thì thấp hơn một chút, nhưng mà vóc người lại chiếm ưu thế lớn hơn, đặc biệt là đôi hùng vĩ 'Núi đôi' kia, khi mà chạy phải nói là khiến cho đất rung núi chuyển, sóng lớn mãnh liệt!
"Ngươi không phải thích tiểu tử kia chứ?" Bạch Lam tựa như cười như không hỏi.
Phi Ngữ trên mặt đỏ dần, cười hì hì nói: "Không sai nha, ta hiện tại đang là độc thân, lại không lo lắng gì, yêu ai cũng là sự tự do của ta, có đúng hay không? Bất quá, Bạch Lam tỷ ngươi nếu như cũng yêu thích, muội có thể đem Hác Mãnh ca tặng cho ngươi nha, ai kêu chúng ta là chị em tốt đây!"
"Ngươi có thể đừng mê trai như thế có được hay không?" Bạch Lam xoay người lại, gõ lên đầu nàng một cái, không nhịn được trợn trắng mắng.
"Hì hì, ta mê trai, ta thích a... Bạch Lam tỷ, nếu không hai chúng ta đều theo Hác Mãnh ca đi, ngươi làm lớn, người ta làm nhỏ không được sao?"
"Thật không chịu được ngươi rồi!" Bạch Lam quay đầu đi.
Hai ngày nay, Hác Mãnh từ Dương Tiểu Song lấy tiền hàng về, lại cho nàng bổ sung một ít hàng, còn có bán được hay không, đều không trọng yếu.
Bên thị trường đồ cũ, Hác Mãnh cũng là khách quen, mỗi ngày trên căn bản đều sẽ đi loanh quanh một chuyến, tình cờ gặp đồ đáng giá ra tay, liền thu về, chữa trị tốt lại đặt ở trong cửa hàng để Ngụy Thục Phân bán ra bên ngoài.
"Kim tệ!"
Hác Mãnh cau mày, hắn vẫn muốn tìm cách, nhanh chóng thu được đồng tiền thông dụng của 'Trạm Thu Mua', hiện tại con đường thu được kim tệ, chỉ có một cách, là đầu cơ. Hắn cũng tìm tòi ra được một cái quy luật, Trạm Thu Mua cũng không phải chỉ thu về đồ vật bỏ đi, mà là dù cho chất liệu gì, dù cho là đống cỏ, thông qua Trạm Thu Mua bán đi, đều sẽ có giá trị tương ứng của nó, chỉ là giá cả cao hay thấp.
Nói một cách khác, một chiếc tủ lạnh mới từ trong thương trường, cùng một chiếc tủ lạnh cũ từ thị trường đồ cũ mua về, Trạm Thu Mua đưa ra giá cả cũng không phải giống nhau. Tủ lạnh mới vừa mua, Trạm Thu Mua trả giá: 5 kim tệ, còn cái tủ lạnh cũ thì giá cả chỉ có từ 1.5 đến 3 kim tệ. Nói tóm lại, bán cho Trạm Thu Mua những vật phẩm bỏ đi, thì thu được kim tệ cao hơn một chút. Hoặc là nói, Trạm Thu Mua cổ vũ Hác Mãnh tập trung thu về đồ bỏ đi.
Hác đột nhiên có ý nghĩ là, tìm một loại vật liệu mà 'Trạm Thu Mua' trả giá thu mua cao, đồng thời, ở trong thế giới hiện thực, giá cả loại vật liệu này phải rất thấp, để hắn có thể kiếm lời chênh lệch giá, sau đó đổi một lượng lớn lấy kim tệ.
Ý nghĩ là hoàn mỹ, nhưng hiện thực là tàn khốc, gỗ, đá, đồng, sắt, thép, plastic cùng một số vật liệu thông thường khác, Hác Mãnh cũng đã từng thử đến, hiệu quả cũng không được, Trạm Thu Mua đưa ra giá cả thu về so với giá cả trên thực tế, cũng không có quá lớn khác biệt, coi như có, cũng sẽ không có giá chênh lệch lớn để có thể kiếm lời, khiến cho Hác Mãnh nhiều lắm chỉ coi như là một cái tiểu thương đầu cơ.
Nhưng không có kim tệ thì không được, trong 'hệ thống Trạm Thu Mua', nhất định phải sử dụng 'Kim tệ' làm tiền để sử dụng.
"Lẽ nào không có một cái BUG?" Hác Mãnh lầm bầm lầu bầu.
Trong đầu, Trạm Thu Mua hệ thống vẫn chỉ có ba cái tuyển hạng như cũ, là “Bán vật phẩm”, “Chữa trị vật phẩm”, “Mua vật phẩm”. Bất quá cái mục 'Mua' kia vẫn còn là màu xám, tạm thời không cách nào sử dụng. Cũng chính là, hiện tại công năng mà Hác Mãnh có thể sử dụng, cũng chỉ có hai cái lựa chọn 'Bán ra' cùng 'Chữa trị'.
"Cũng không biết lúc nào mới có thể sử dụng cái công năng mua Vật phẩm đây!"