"Mua lại cao ốc Long Ảnh?" Hác Mãnh sửng sốt.
Trần Vũ Tình mỉm cười nói: "Không sai, mua lại cao ốc Long Ảnh. Khoa kỹ Lam Mị hiện giờ đã không còn là công ty phổ thông nữa rồi, nó cần biểu hiện thực lực cho mọi người thấy, trụ sở công ty hiện giờ có vẻ không được hoành tráng. Quan trọng nhất chính là văn phòng có một tầng đã khá chật chội rồi."
"Mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh cần bao nhiêu tiền?"
Trần Vũ Tình cười nói: "Hiện tại nó có giá trị khoảng tầm 300 triệu."
Ba trăm triệu? Hác Mãnh cảm thấy dùng 300 triệu mua lại một tòa nhà lớn cũng không phải là đắt, cao ốc Long Ảnh có 18 tầng, diện tích chung là mấy chục ngàn mét vuông, có một bãi đậu xe dưới tầng hầm, vả lại cách trung tâm thành phố cũng không xa, rất có tiềm lực để đầu tư. Giá trị sau này chỉ có thể tăng chứ không giảm, đầu tư cũng được, để mình sử dụng cũng được, đều là một lựa chọn tốt.
"Công ty sở hữu cao ốc Long Ảnh có bán đấu giá không?" Hác Mãnh cười hỏi.
Trần Vũ Tình mỉm cười nói: "Ta chuẩn bị dư thêm 50 triệu để thu mua, tin rằng ông chủ cao ốc Long Ảnh sẽ không phản đối."
350 triệu? Giá tiền này Hác mãnh cũng có thể tiếp thu được, lúc này mới nói: "Được, ngươi xem đó mà làm là được."
Buổi chiều, Chu Đào gọi điện thoại cho Hác Mãnh, nói: "Huynh đệ, ngươi nhìn nhầm rồi, đá Thanh Long kia căn bản là không đáng giá, mấy trăm tệ 1 tấn, khắp huyện Thanh Long đều có."
Hác Mãnh cúp điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, lầm bầm: "Không đáng giá càng tốt."
Hắn không sợ không đáng giá, chỉ sợ là quá đáng giá. Nếu giá quá cao thì hắn không có lợi mấy rồi.
"Thục Phân tỷ, đệ cùng Thiết Ngưu đi tỉnh Đông Xuyên làm chút việc, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho đệ." Hác Mãnh thừa dịp Ngụy Thục Phân lên trên lầu, liền ôm nàng nhỏ giọng nói.
Ngụy Thục Phân thân thể run rẩy, đỏ mặt nhẹ giọng ừm một tiếng, mấy ngày nay Hác Mãnh không có chạm tới nàng, trong lòng nàng còn có chút nghi ngờ, có phải hắn đã không còn hứng thú gì với mình không, hay là bên ngoài có nữ nhân khác, lúc không có việc gì làm, nàng lại suy nghĩ lung tung, nàng là loại nữ nhân thật thà, không có ý xấu nhưng không có nghĩa là ngốc nghếch.
"Đi mấy ngày?"
Hác Mãnh cũng không biết, đến lúc đó xem tình huống mới biết được, cười nói: "Hẳn là đi vài ngày rồi về thôi"
"Vậy các ngươi cẩn thận một chút, bên ngoài dù sao cũng không bằng nhà mình, sinh hoạt không quen." Ngụy Thục Phân tựa trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng căn dặn.
Hác Mãnh gật đầu, nhìn ra phía ngoài một chút, tiểu Quả Quả đang ở dưới lầu xem ti vi, Thiết Ngưu thì đang đứng ngây ngốc trong góc tường dưới lầu, sẽ không có người lên đây. Hắn cười xấu xa chỉ vào trong bếp nói: "Chúng ta vào đó đi" Nhà bếp có cửa sổ nhìn ra ngoài, nếu cúi người xuống cũng không dễ bị người bên ngoài nhìn thấy.
Ngụy Thục Phân mặt mày đỏ rực, có chút nhăn nhó ngại ngùng, nhưng không cưỡng được Hác Mãnh, vẫn đi theo vào trong bếp.
... (ND: chỗ này lược mất 3000 chữ không lão ML del mất)
Từ trên lầu xuống, Ngụy Thục Phân trên mặt vẫn còn đỏ chót.
"Thiết Ngưu, đi cùng ta đến tỉnh Đông Xuyên một chuyến" Hác Mãnh nói với Thiết Ngưu.
Hai người ra ngoài bắt xe đi thẳng đến ga xe lửa Thạch Thành, bởi vì bây giờ không phải thời điểm đông khách nên vé xe rất dễ mua được. Thạch Thành cách tỉnh Đông Xuyên cũng không xa, chỉ mấy trăm km, đi 5-6 tiếng là đến nơi.
Bởi vì cũng không đi quãng đường dài lắm nên Hác mãnh chỉ mua hai vé ngồi ghế cứng.
Sảnh đợi trong ga xe lửa, Hác Mãnh nhìn Thiết Ngưu cười hỏi: "Ngươi không hỏi ta đi tỉnh Đông Xuyên làm gì à? Không sợ ta đem ngươi bán đi à?"
Thiết Ngưu cười khà khà nói: "Nếu ông chủ muốn nói thì không cần ta hỏi, nếu không muốn nói thì hỏi cũng vô ích. Bán ta đi à? Không phải ta không tin bản lĩnh của ông chủ, nhưng cảm thấy khả năng đó không lớn, mà cho dù thế thật thì ông chủ cũng không bán nổi ta đâu."
Hác Mãnh lườm một cái, mắng: "Hầu tinh, hầu tinh, ai mà cho rằng ngươi là kẻ ngu si thì hắn mới là kẻ ngu nhất đây." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lần này chúng ta đi tỉnh Đông Xuyên, huyện Thanh Long vì đá Thanh Long."
"Đá Thanh Long?" Thiết Ngư hai con mắt sáng lên, cười hiền lành nói: "Ông chủ, ngươi chắc không biết, Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long kỳ thực khác nhau rất lớn. Thanh Long Ngọc rất có giá trị, đá Thanh Long giá trị thấp hơn rất nhiều."
Hác Mãnh quay đầu nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi biết Thanh Long Ngọc?"
Thiết Ngưu gật đầu nói: "Biết, huyện Thanh Long cũng vì Thanh Long Ngọc mà có cái tên đó, thế nhưng Thanh Long Ngọc tinh phẩm cũng rất hiếm thấy, người muốn tìm thì nhiều vô cùng. Thanh Long Ngọc chính là một trong chín loại ngọc."
Hác Mãnh cũng không biết Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long có gì khác nhau, đối với hắn mà nói thì không cần biết Thanh Long Ngọc tinh phẩm hay không, chỉ cần có thể khai thác được ra loại đá Thanh Long kia thì đó chính là Thanh Long Ngọc trong mắt hắn, cũng phù hợp với yêu cầu của hắn.
"Ngươi biết cũng nhiều đó nhỉ." Hác Mãnh cười nói.
Thiết Ngưu khà khà hai tiếng rồi ngồi im không nói gì. Có lúc Hác Mãnh cũng buồn bực, mặt hàng này hình như biết tất cả mọi chuyện, không hề ngốc chút nào, làm gì cũng đều có thể kiếm được cơm ăn, tại sao lại chạy đến bên cạnh mình chứ? Nghĩ mãi không ra!
Đối với suy nghĩ vô ích này, Hác Mãnh coi nghi không nghĩ nữa, người với người giao lưu với nhau cơ bản nhất là tín nhiệm, quan trọng nhất cũng là tín nhiệm, hồ đồ nhiều lúc so với cái gì cũng biết còn tốt hơn.
Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu trang phục trên người cũng không gây chú ý lắm. Sau khi lên xe, Hác mãnh ngồi bên cạnh một người đại tỷ tuổi không lớn lắm, mang theo một đứa nhỏ. Đối diện là ba người tuổi chừng 20, 2 nam 1 nữ.
"Ta chợp mắt một chút, bao giờ đến thì gọi ta." Hác Mãnh dựa vào ghế, nói với Thiết Ngưu một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Tâm thần chìm đắm vào hệ thống Trạm Thu Mua, tra tìm tư liệu có quan hệ tới 'Thanh Long Ngọc'. Đúng như Thiết Ngưu nói, Thanh Long Ngọc cũng có phân chia tinh phẩm cùng phàm phẩm (bình thường). Thanh Long Ngọc tinh phẩm có giá trị rất cao, trong Trạm Thu Mua định giá mỗi g giá hơn 10,000 kim tệ.
Còn loại mà Hác mãnh phát hiện ra là loại bình thường nhất, cũng chính là đá Thanh Long, kỳ thực cũng là một loại Thanh Long Ngọc, chỉ có điều thuộc về phàm phẩm. Trên thực tế giá trị không cao, nhưng trong hệ thống Trạm Thu Mua định giá 'Thu mua' cũng không tệ, dựa theo tính toán của hắn thì loại Thanh Long Ngọc phàm phẩm này ở trong Trạm Thu Mua giá trị cũng tạm được, ở địa vực khác chắc cũng là hàng khan hiếm nên Trạm Thu Mua mới trả giá cao như vậy.
Đây có lẽ là BUG để hắn kiếm bộn kim tệ rồi.
Bởi vậy Hác Mãnh cũng lớn mật suy đoán, nếu có loại 'Thanh Long Ngọc' giá trị không tệ này, trên thực tế giá thu mua rất là rẻ tiền, vậy thì liệu rằng có tồn tại đồ vật khác có giá trị cao hơn không đây?
Không giới hạn là vật liệu, kim loại hay là một loại lương thực, một loại vật chất, thậm chí một ít sinh vật cũng đều có thể lắm chứ.
Xem ra sau này cần phải chú ý thêm mới được.
Khi Hác Mãnh đang suy nghĩ thì xung quanh có tiếng ồn ào huyên náo đánh thức hắn. Hắn nhíu mày, mở mắt ra nhìn. Cãi nhau chính là vị đại tỷ mang theo đứa nhỏ ngồi bên cạnh, cùng với ba người trẻ tuổi ngồi đối diện.
Đứa nhỏ tuổi không lớn lắm, 4-5 tuổi, là một bé trai, đây là độ tuổi trẻ con rất hiếu động, hiện nay phần lớn gia đình đều có một đứa bé, hơn nữa khá chiều chuộng đứa nhỏ. Vừa nãy, đứa nhỏ muốn ăn đồ ăn vặt, tự mình mở đồ uống, bởi vì đồ uống là sữa chua, nên khi mở một chút chất lỏng bắn vào quần áo của nữ hài cùng với người ngồi bên cạnh, kết quả người trẻ tuổi nổi nóng đá đứa nhỏ một cước, có lẽ khí lực cũng không quá lớn, mẫu thân đứa nhỏ xót con nên đã cùng người trẻ tuổi cãi nhau.
Chuyện vặt nhưng lại làm cho mọi người trên toa xe đều đứng lên xem náo nhiệt.