Sơn Trại Vương nổi giận

Nhìn nhị đương gia bị nhấn nước, quay đầu nhìn bóng dáng giận dữ rời đi kia, Ngao Tử Luân vuốt cằm ánh mắt nghiền ngẫm, phản ứng này không giống một sơn trại vương nên có.

“ A Hách, lại đây.” Hướng về người bên cạnh đang vui sướng khi có người gặp họa A Hách ngoắc ngoắc ngón tay.

“ Hắc hắc ~~ đại phu nhân ngài có gì phân phó?” A Hách liền cụp đuôi chạy đến bên người Ngao Tử Luân.

“ Đại dương gia các người tức giận cái gì vậy?” Thủ lĩnh thổ phỉ cư nhiên đối với chuyện cường bạo dân nữ ác cảm như thế, thật sự là ngạc nhiên.

A Hách khẽ nâng đầu, nhìn Ngao Tử Luân liếc mắt một cái, ánh mắt kia rõ ràng như muốn nói: vấn đề đơn giản rành rành như vậy ngươi còn hỏi. Ngược lại hành động nhỏ bé kia lại làm cho Ngao Tử Luân càng thêm hiếu kỳ, cũng không có trách tội A Hách dám phạm thượng,” Nói mau.”

A Hách khom người đi theo phía sau Ngao Tử Luân, “ Đại đương gia chúng ta rõ ràng quy định, không có mệnh lệnh tuyệt đối không được bắt người cướp của, giết người phóng hỏa, tối kiêng kị là cường bạo dân nữ.”

“ Các ngươi chăng phải là thổ phỉ sao? ”

“ Đương nhiên!” nói đến đây, A Hách liền ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người khí chất đều biến đổi, xem ra hắn đối với thân phận là thổ phỉ này cảm thấy vô cùng tự hào.

“ Thổ phỉ không phải đều bắt người, cướp của không chuyện ác nào không làm sao?” Hoa hai bên đường nở phi thường xinh đẹp, Ngao Tử Luân tiện tay hái xuống một đóa.

“ Ai nói …… A ~~ không được!” A Hách khẽ hô nhỏ, thân thủ kéo lấy tay hắn.

“ Buông ra ” Ngao Tử Luân nghiêng người tránh đi, thân hình lao về phía sau, thuận tay hái xuống càng nhiều hoa.

“ Đại phu nhân, hoa này ngài không thể hái.” A Hách nhìn nhánh hoa trụi cành, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đống.

“ Thế nào? Ta thân là trại chủ phu nhân ngay cả quyền hái một đóa hoa cũng không được sao? ”

“ Không phải, trong sơn trại cái gì ngài cũng có thể động, nhưng hoa này ngài không thể động được.”

“ Vì sao? Này đâu phải hoa vàng hoa bạc, ta vì sao không thể động. Hừ hừ ~~ ta hôm nay có trời mới không động tới.” Tay trái hái xuống mấy đóa hoa ném lên không trung, tay phải rút ra nhuyễn tiên bên hông, vung tay lên, roi linh hoạt uốn éo, tại không trung ‘Ba’ một tiếng toàn bộ hoa đều bị dập nát động tác Ngao Tử Luân từ trên xuống dưới đều lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, cực kỳ tự nhiên.

A Hách bị thân thủ tuyệt diệu của Ngao Tử Luân làm cho ngây người, không tự giác vỗ tay liên tục, ba ba ~~“ Đại phu nhân, hảo tiên pháp, dạy ta đi.”

Ngao Tử Luân bị bộ dạng như con chó nhỏ của A Hách chọc cười, tức giận tích lũy ở ngực vừa rồi cũng tan thành mây khói,”Dạy ngươi cũng được, nhưng ngươi phải thành thật trả lời ta mấy vấn đề.”

“ Hảo hảo hảo! Ta nhất định biết gì sẽ nói đó.”

“ Thứ nhất hoa này là của ai?” Được người sơn trại coi trọng như thế, chủ nhân hoa này thân phận nhất định không đơn giản.

“ Liễu cô nương dưới chân núi.”

“ Liễu cô nương cùng đại đương gia các người quan hệ gì?”

“ Không có quan hệ, nhưng theo ta thấy không có quan hệ chính là có quan hệ.”

“ Ngươi dám đùa giỡn với ta hở. ” Ba – Ngao Tử Luân ở bên tai A Hách vung roi, A Hách càng hoảng sợ.

“ Không không, ta làm sao dám a, thật ra quan hệ của bọn họ rất mập mờ, đại đương gia đối Liễu cô nương rất tốt, chỉ cần Liễu cô nương yêu cầu mặc kệ cái gì đại đương gia đều đáp ứng hết, nhưng đại đương gia chưa từng nói muốn thú Liễu cô nương; Liễu cô nương có đôi khi đối đại đương gia nhiệt tình quá phận, có khi lại lạnh như băng. Dù sao ta có nghĩ cũng nghĩ không ra bọn họ là quan hệ gì.”

Chẳng lẽ là sơn trại vương si lang oán nữ? Nghe xong A Hách giải thích trong đầu Ngao Tử Luân lập tức nảy ra ý tưởng này.

“Vấn đề thứ hai, đại đương gia vì cái gì chán ghét gian nữ?” Hành động này đối với hình tượng một thủ lĩnh thổ phỉ thực không tương xứng.

“ Cũng không biết nữa, đây là quy định của đại đương gia khi mới thành lập sơn trại, chỉ là nhị đương gia cơ hồ chưa từng tuân thủ quá. Mỗi lần phát sinh chuyện đó đại đương gia cũng chỉ giam giữ nhị đương gia vài ngày liền xong việc, nhưng không biết hôm nay như thế nào, lại ngoại lệ trừng phạt nhị đương gia. Nhị đương gia cũng quá hư hỏng rồi, bị trừng phạt như thế rất xứng đáng.” A Hách rất tức tối khi nói đến nhị đương gia.

Mặc kệ ở đâu cũng đều có nội bộ lục đục với nhau, cũng may lúc trước không có nhận ngôi vị hoàng đế mà phụ hoàng truyền cho hắn, giống như bây giờ làm một cái Vương gia nhàn hạ không phải rất tốt sao.

“ Biết đại đương gia đi nơi nào không?” Vẫn là tìm cách trêu chọc Vương Hằng là vui nhất.

“ Biết, đại đương gia ở nhà ăn phía sau.”

“ Dẫn đường.”

“ Hảo, đại phu nhân ngài đi thong thả.”

……

Vừa vào nhà ăn, chỉ thấy Vương Hằng đang ở góc tối nghiêm nghị dùng cơm, vẻ mặt oán hận giống như chén cơm trong tay có thâm thù đại hận không đội trời chung.

“ Hằng nhi ~~~ ngày đầu tiên tân hôn đã đem ‘Tiểu thê tử’ của mình ném sang một bên không một lời hỏi han, này cũng không phải là hành vị một đại trượng phu nên làm. ” Ngao Tử Luân cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Tiểu thê tử’.

“ Phốc — khụ khụ khụ……” Vương Hằng phun ra một ngụm cơm. A Hách bên cạnh khó có dịp được nhìn thấy Vương Hằng kinh ngạc như thế, hé ra khuôn mặt đỏ bừng vì cố nhịn cười.

“ Hằng nhi, sao lại không cẩn thận như thế, ta giúp ngươi thuận khí.” Ngao Tử Luân ngồi xuống cạnh Vương Hằng, đôi bàn tay nhỏ nhăn mềm mại dùng sức vỗ ở trên lưng Vương Hằng.

“ Hằng nhi ~~ thế nào? Khá hơn chút nào không?” Ngao Tử Luân chớp chớp hai mắt, cong lông mi lên tựa như hai cây quạt nhỏ,nhấp nháy, nhấp nháy.

“ Câm miệng!” Vương Hằng nắm lấy tay hắn.

“ A ~~“ Ngao Tử Luân nhỏ giọng kêu lên. Vương Hằng cùng A Hách bị tiếng kêu này của hắn làm cho giật mình.

“ Làm sao vậy?”

“ Hằng nhi~~ ngươi có hay không sinh bệnh? Mặt sao lại đỏ như vậy. ” Vừa nói xong liền vung tay thoát khỏi bàn tay to lớn của Vương Hằng, hướng về mặt Vương Hằng vỗ, ba – tiếng bàn tay thanh thúy vang lên.

Ngao Tử Luân nâng mặt Vương Hằng lên, rồi áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào, môi cong lên chỉ cách Vương Hằng hơn một ngón tay, “Phát sốt sao?”

Đôi môi hồng mềm mại, thơm ngon ngay trước mắt, hé ra hợp lại thật mê người, nhất thời làm cho Vương Hằng quên mất thân phận nam nhân của Ngao Tử Luân, Vương Hằng mạnh mẽ nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống,”Không…… Không có.” Tiếng phát ra chính là âm thanh khàn khàn.

Một bên A Hách đã sớm trốn sau cây cột, lộ ra nửa cái đầu cùng một con mắt trộm ngắm hai người, đại đương gia động dục vẫn là lần đầu tiên được thấy nha.

Nhìn nhìn bộ dạng này của Vương Hằng, Ngao Tử Luân không kìm nén nổi, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng,” Phốc ha ha ha…… Phản ứng của ngươi rất thú vị.”

“ Ngươi đùa giỡn ta?!” Vương Hằng rống to, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Hắn bị người này trêu chọc lặp đi lặp lại nhiều lần, là ai cũng không thể chịu nỗi, huống chi người có tính khí như sơn trại vương.

“ Đúng thì thế nào?” Chân mày cong lên phong tình vạn chủng, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Thánh Võ vương triều.

“ Ngươi sẽ phải trả giá lớn vì những gì mình đã làm.” Tay đặt trên vai Ngao Tử Luân nổi đầy gân xanh.

“ Ha ha……” Ngao Tử Luân vô cùng hứng thú, từ khi sinh ra cho tới nay, lần đầu tiên có người dám đối hắn rống như vậy, ” Trừng phạt cái gì? Ngươi định dùng phương pháp nào hả?”

“ Cách này.” Dùng sức đem đầu Ngao Tử Luân ấn xuống dưới, Vương Hằng há miệng ngậm lấy đôi môi anh đào của hắn.

Ngao Tử Luân trợn mi, kinh ngạc trong mắt từ từ chuyển biến thành hứng thú……. Dần dà hắn phát hiện kĩ thuật hôn của sơn trại vương thật tệ, chỉ biết vụng về cắn môi hắn.

“ Đây là sự trừng phạt ngươi nói sao?”

“ Đúng, sợ rồi sao.”

“ Ha ha…… Là! Tiểu Hằng nhi của ta. Kia…… Trừng phạt kia còn muốn tiếp tục không?”

“ Đương nhiên.” Vương Hằng phát hiện cùng người khác hôn môi cũng không ghê tởm lắm, ôi chao. Tư vị mỹ nhân trước mặt thật sự rất tuyệt.

“ Ta là nam nhân.” Ngao Tử Luân nắm lấy tay Vương Hằng đặt lên chỗ giữa hai chân mình.

“ Ta đương nhiên biết.” Vương Hằng vội vàng rút tay về chửi thầm, lưu manh, cầm thú, chỉ hôn môi một cái đã ngạnh lên.

“ Ngươi……?” Ngao Tử Luân trợn mi, phải nói phản ứng của Vương Hằng sáng nay rất khác thường.

“…… Lão tử biết! Lão tử nam nữ cũng ăn! Hừ!” Vương Hằng ngẩng đầu hung hăng hôn lên môi Ngao Tử Luân.

“ Ưm……” Răng nanh chạm vào nhau, môi bị cắn nát, Ngao Tử Luân ăn không ít đau đớn.

“ Để ta dạy cho ngươi thế nào mới là hôn môi chân chính.” Nói xong Ngao Tử Luân mạnh mẽ tách ra đôi môi của Vương Hằng, câu dẫn đầu lưỡi y rồi quấn lấy.

Nhìn hai người hôn nhau nồng nhiệt, A Hách đứng phía sau cây cột vì hành động bạo dạn của Ngao Tử Luân mà ngây người, lập tức bị cảnh hôn môi thắm thiết ấy làm cho mặt đỏ tai hồng. A Hách đi theo Vương Hằng từ rất sớm, dưới sự dạy dỗ của y thì đến bây giờ hắn vẫn còn là một xử nam.

Hết đệ tam chương.

Hằng nhi~~ trời ạ sao mà nghe nổi da gà.

Áp Trại Phu Nhân