“Ai?” Tiểu Tinh đứng chắn trước người Hàn Niệm cảnh giác, cao giọng nói.

Nàng khẽ vỗ vỗ vai Tiểu Tinh, nhẹ gật đầu, Tiểu Tinh hiểu ý liền lui ra sau. Nàng bước ra, vận nội công khuếch vang tiếng nói: “Ngươi chắc không phải đến để làm tên hung thủ thứ ba chứ?”

“Ồ cũng khá đó, đoán ra được có hai hung thủ cũng không dễ dàng gì. Chỉ là ta không đến để giết các người, ta đến tra án.”, theo sau giọng vang đáp trả nàng là một nam tử xuất hiện. Hắn có một khuôn mặt bình thường, làn da không trắng không đen, nhìn qua hết sức bình thường. Nhưng nàng hiểu, càng như vậy lại càng phải cảnh giác, võ công tên này lại cao hơn nàng, không biết là địch hay bạn. 

Nam tử từ khi xuất hiện vẫn quan sát Hàn Niệm, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Khóe môi khẽ nhếch, khác với giọng nói vang vọng khi nãy, bây giờ hắn lại dùng giọng điệu bình thản mà nói: “Thế nào? Không tin? Không tin ta vậy cô nương tính làm gì? Ta biết cô nương đánh không lại ta.”, hắn lại như vô tình nhìn sang Tĩnh Khanh. Tên này, hắn dò không ra nội lực, là vốn không có hay… 

“Ngươi…” Tiểu Tinh nghe hắn nói, nóng nảy muốn xông lên nhưng liền bị Hàn Niệm gắt gao kéo lại.

Nàng nhìn hắn, khẽ bước lên chắn trước Tĩnh Khanh cùng Tiểu Tinh, lạnh giọng nói: “Ta đúng là không đánh lại ngươi, nhưng đồng quy vu tận hẳn là có thể.”

Tên nam tử nghe thấy có chút sững sờ, ngạc nhiên nhưng phần lớn là tán thưởng. Nàng nhìn qua yếu đuối như thế, không có thanh đao sau lưng hắn còn tưởng là vị phu nhân của tên cướp nào trong Hoàng Kim Trại ấy chứ. Nhưng quả nhiên rất có khí phách. Liếc nhìn tư thế gà mẹ của nàng, hắn khẽ cười. Xem ra nếu hắn định ra tay với hai người kia, nàng thật sẽ đồng quy vu tận với hắn. Hắn đang nghĩ nên làm gì với nàng, liền nghe nàng hạ giọng nói: “Được rồi, chúng ta vốn không quen biết, cũng không ai phạm ai. Như vậy liền tạm biệt.” 

Nàng đưa tay làm động tác cáo từ, tay vừa hạ xuống, muốn xoay người đi, tay liền bị giữ lại.

Phản ứng của nàng vốn không chậm, liền dùng tay còn lại xuất chiêu tránh thoát nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng phá giải. Thấy hắn động thủ, Tĩnh Khanh, Tiểu Tinh liền định xuất thủ, tên nam tử kia lại không tránh đi, chỉ nheo mắt nhìn nàng, nâng cổ tay nàng lên cho mọi người đều thấy, nhẹ nói: “Xem ra… ngươi đi không được rồi.”