Nghề sát thủ, tính ra mà nói, có từ rất lâu rồi. Ngay từ khi một người đi giết một người khác, để nhận về một món tài vật, người đó đã có thể chân chính gọi mình là sát thủ.

Trải qua nhiều cuộc bể dâu, nghề sát thủ lại nâng mình lên một bậc nữa, thành nghệ thuật sát thủ.

Sát thủ không phải là kiếm khách, nên tuyệt không màng đến quân tử như kiếm khách.

Sát thủ không phải là đao khách, nên tuyệt không chú tâm bá giả như đao khách.

Sát thủ chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất, nghệ thuật giết người. Giết người sao cho thật nhanh, thật gọn, thật kín, sao cho bảo đảm an toàn và bí mật tuyệt đối. Sát thủ không môn, không phái, không có tuyệt nghệ kinh thiên, cũng không có ân tình lãng mạng, sát thủ vốn chỉ tồn tại để đoạt lấy tính mạng con người ta.

Xưa nay giang hồ chỉ tôn vinh kiếm thánh, đao thần, tuyệt đối không thừa nhận có sát thủ vô địch.

Mặc dù người duy nhất sát thủ không giết được, chỉ là chính là bản thân mình.

...

Sát Thủ thành, bá đạo kinh thiên.

Sát Thủ thành, âm u lạnh lẽo.

Sát Thủ thành, biểu tượng tối cao của sát thủ giới.

Hai tòa tháp cao vút, xây lên từ những tảng cự thạch vuông vắn, được nối liền với nhau bằng một cây cầu đá cheo leo giữa trời. Khí thế của Sát Thủ thành, tự nhiên đè nén, tự nhiên áp bức, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt lo lắng, chỉ muốn bỏ chạy ra thật xa. Bước chân đến Sát Thủ thành, cảm giác tội lỗi trong tâm tưởng sẽ bất giác hóa thành to lớn, vì người đã đến đây, mục đích duy nhất chỉ để thuê một thanh kiếm sát nhân.

Chính vì thế, ngoại trừ sát thủ giới, không một ai có thể sống ở Sát Thủ thành.

Nhưng Sát Thủ thành có thể đường đường chính chính đứng vào hàng ngũ võ lâm danh lam tuyệt địa, tất nhiên không phải không có lý do.

Đông thành ngắm triêu dương, Tây thành ngắm tịch dương, quang mang vạn trượng, khoáng đạt kiêu sa, vốn đều là những cảnh quan mỹ lệ bậc nhất thiên hạ.

Chỉ cần hai trăm lượng bạc, đã có thể thuê sát thủ của Đông thành đi giết người, nhưng muốn bước qua Vân Thạch kiều vào Tây thành, nếu không có hợp đồng cực kỳ lớn, thân phận cực kỳ cao thì phải là tuyệt đỉnh cao thủ.

Tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng đã chết.

Triêu dương vốn dễ thấy, tịch dương lại khó cảm.

...

Lúc này ở Tây thành, có một người đang ngắm nhìn cảnh tịch dương đó. Ráng chiều vẽ trong không gian một vầng đỏ hình thù kỳ dị, lấp lóa giữa những tia nắng vàng.

Là Đại nhân vật.

Đại nhân vật của Sát Thủ hội. Cái tên nghe có vẻ kiêu ngạo, lại có phần khủng bố. Nhất là cái tên đó lại gắn liền với Sát Thủ hội. Nhất là khi Sát Thủ hội là bang hội đứng hàng thứ ba trong hắc đạo cửu bang. Là chủ nhân của Sát Thủ thành.

Thế nhưng, trong hội mọi người đều vừa thân mật vừa tôn kính gọi lão là lão Đại. Lão cũng có vẻ thích cái tên này hơn. Mỗi khi nghe người ta gọi mình thế, lão đều vuốt râu, khẽ cười khà khà. Trông rất giống một ông chủ phường buôn dễ mến.

Nhưng ánh mắt đang lấp lánh niềm vui đó, có thể bất chợt trở nên chán chường, bất chợt trở nên sâu thẳm âm trầm như đáy hồ sâu không thấy đáy. Nét cười vừa chớp choáng tươi vui đó, có thể không còn tăm tích như bóng mây qua thềm. Và gương mặt hồng hào phúc hậu đó, có thể trở thành vô cảm như tượng đá.

Đó là khi lão Đại đột nhiên nảy ra ý muốn giết người, khi quyết định nhận một hợp đồng lớn, khi quyết định mạng sống của một kẻ nào đó phải rời bỏ thế gian.

Hoặc là lúc lão đang ngắm nhìn tịch dương. Ngắm nhìn những quang tuyến cuối cùng đang lóe lên bên ngoài Tây thành.

Chờ tia nắng cuối cùng đã tắt hẳn, chỉ còn vầng mây ráng đỏ rạng rỡ trên bầu trời, lão Đại mới nhìn ra trước mặt mình. Ở đó, song song đứng cạnh nhau, trong ánh đèn khi mờ khi tỏ của Dạ Quân đường, là hai cái bóng cô tịch.

Là hai thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Là hai sát thủ vừa mới thanh lý xong hợp đồng, cũng là bài kiểm tra của Sát Thủ hội dành cho tân Vô nhân.

Vô nhân, là cái tên Sát Thủ hội gọi nhất đẳng sát thủ của mình. Sát thủ của họ vô tình vô cảm, vô định vô hình, vô thanh vô tức. Bất quá chỉ như hạt bụi bên đường, có điều, hạt bụi này có thể bất chợt hiện thành ác quỷ, sọc vào giữa ngực người ta một nhát đao đoạt mệnh.

Sát Thủ hội vừa gửi đi năm tân Vô nhân, đi giết năm cao thủ đã được đặt hàng, tất thảy đều là loại cao thủ võ công thâm hậu, vốn đã thành danh trên võ lâm bấy lâu.

Trong năm người đi, có hai người trở về được.

Một người, là thiếu niên đẹp như bạch ngọc, vận một tấm bạch y, lưng đeo một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, quấn trên tóc một dải lụa trắng, thắt một cẩm bối màu trắng. Toàn thân y sáng lên một màu trắng tinh khiết thoát tục, tưởng như chẳng hề vương một hạt bụi của thế gian.

Chẳng ai tưởng tượng được thân ảnh đó, vừa một mình một kiếm, tiềm nhập vào chính điện Toàn Phong môn, hạ sát trưởng môn Toàn Phong Đao Vân Đạo Toàn, vốn nổi danh giang hồ với Toàn Phong Loạn Trảm quyết. Lúc trở ra, tiện tay giết thêm năm trưởng lão cao thủ của Toàn Phong môn nữa. Vậy mà toàn thân không vươn một vết nhơ, vẫn trắng tinh như bạch ngọc.

Người thiếu niên kia, trái ngược với hình ảnh tinh khiết bên cạnh mình, toàn thân vươn đầy máu khô, tóc xõa tung tóe, quần áo đôi chỗ đã rách bươm, trước ngực lại còn bị một vết chém xả ngang, vẫn đang rỉ máu không dứt. Thanh đao đeo sau lưng đã gãy cụt mất đầu, lại nứt mẻ lung tung. Thế mà thiếu niên vẫn bình tĩnh như không, cứng cỏi ngang ngạnh đứng trước mặt Hội chủ.

Gã ta vừa phá tan Kim gia của Kim Bối Thạch, doanh nhân buôn lụa nổi tiếng của vùng Hạ Châu, vốn tề danh với sợi Phi Long nhuyễn tiên trong giơí giang hồ. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, gã hạ sát Kim lão bản xong, lại đang đêm đi đến nhà em ông ta là Kim Bối Long, Môn chủ của Long Phụng môn, vốn cũng là một môn phái có tiếng tăm, ra tay giết chết ông ta. Long Phụng môn phát hiện Môn chủ của mình đã bị hại chết, liền hợp sức vây công thích khách, gã khổ chiến liên tục năm canh giờ, giết chết thêm mười mấy nhân mạng nữa, đánh cho đối phương thần hồn táng đởm, xong rồi bỏ đi.

...

Lão Đại nhìn hai gã thiếu niên đứng trước mặt mình, ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt. Lão hỏi thiếu niên áo trắng trước :

- Ngươi, vì sao lại giết cả Ngũ lão Toàn Phong môn, chúng ta không được trả tiền cho năm cái đầu đó?

Thiếu niên áo trắng điềm tĩnh trả lời :

- Tôi cũng muốn im im lặng lặng ra về, nhưng Nhị lão phát hiện ra tôi, họ nói thế nào cũng không cho tôi rời khỏi. Giết hai lão đó xong, tôi nghĩ Tam lão còn lại nhất định sẽ tìm đến phiền hà Sát Thủ hội chúng ta, bèn tìm họ thanh toán luôn. Từ Sát Thủ thành tới Toàn Phong môn đường xá không dễ đi, tôi thật không thích làm một chuyến tới đó nữa.

Lão Đại chống một tay vào cằm, quay sang nhìn huyết y thiếu niên :

- Ngươi, vì sao lại giết cả Kim Bối Long, ta chỉ bảo ngươi đi giết Kim Bối Thạch thôi mà?

Thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt rừng rực như lửa, thanh âm băng lạnh lãnh khốc :

- Vì hắn đáng chết.

Lão Đại bắt gặp ánh mắt đó, cảm thấy một cảm giác kỳ dị, bất chợt cau mày :

- Vô Nhân không quản chuyện người ta có đáng chết hay không.

Thiếu niên lại lạnh giọng :

- Hắn ta thuê người giết chính anh mình, hạng người táng tận lương tâm đó, tôi nhìn là gai mắt, chỉ muốn chém cho mấy đao. Vả lại Phi Phụng cương tiên biến ảo vô song, tôi muốn thử sức với món binh khí đó.

Lão Đại lại càng ngạc nhiên hơn, gương mặt đang vô cảm bỗng đờ ra một lúc, sau đó lão nhanh chóng lấy lại tư thế cũ, nhìn nhìn hai gã thiếu niên một hồi lâu rồi phẩy tay :

- Các người về nghỉ ngơi đi, sáng mai lên Chiêu Hồn đường nhận lãnh số hiệu và vũ khí tùy thân. Kể từ mai, các ngươi sẽ hoàn toàn mất đi bản ngã của mình, chân chính trở thành một Vô Nhân của Sát Thủ hội.

Hai gã thiếu niên cơ hồ còn băng lãnh hơn Hội chủ của mình, khẽ cúi người bái tạ rồi quay mặt đi ra.

Bọn họ đi được mấy bước, lão Đại bằng một giọng trầm trầm, hỏi :

- Phi Hổ, nếu đã như vậy sao người vẫn hạ sát Kim Bối Thạch.

Phi Hổ, chính là gã thiếu niên cứng cỏi ấy, chẳng buồn quay lại, đáp trả :

- Vì đó là công việc của tôi, hơn nữa, là thử thách tôi phải vượt qua.

Gã im lặng một lúc, từ từ nói tiếp :

- Phi Long nhuyễn tiên, luận về lợi hại, thật ra còn đứng trên Phi Phụng cương tiên một bậc.

...

Lát sau, từ phía sau ghế của lão Đại, một thân ảnh vận một bộ lục y, như bất chợt từ bóng tối hiện ra, vô thanh vô tức, chỉ có cặp mắt trong đêm là sáng lấp lánh như tinh quang.

Lão Đại khẽ lắc đầu, hỏi :

- Vô Ảnh, ngươi thấy sao?

Vô Ảnh, chính là người bận lục y đó, âm trầm thốt lên :

- Hai gã này tính tình bạo lực thiên khích, toàn thân đầy huyết tính, chỉ e không xứng đáng làm sát thủ của chúng ta.

Lão Đại lại trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nói :

- Hừ, chỉ cần hắn cho là đúng, nhất định sẽ làm cho bằng được, dạng người như vậy, chỉ cần chúng ta mãi mãi là đúng của hắn ta, đảm bảo hắn sẽ vì Sát Thủ hội mà cống hiến hết sức lực.

Ngưng một chút, lão lại nói tiếp :

- Sau trận ác chiến trên Thông Thiên sơn ngày đó, tinh anh Sát Thủ hội vốn đi năm người, lúc quay trở về chỉ còn có mình ta, nguyên khí hao tổn trầm trọng. Hiện giờ Thập Nhị Vô Nhân đã có ba người táng mạng, hai người tàn phế vô năng, hai tên này đều là những viên ngọc quý, phải thu dụng bọn chúng cho thật tốt. Vô Ảnh, ngươi giám sát bọn chúng kỹ lưỡng cho ta.

Vô Ảnh im lặng chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt bất chợt ảm đạm vô quang trong một khoảnh khắc, rồi lại sáng rực như cũ, từ từ biến mất trong bóng tối.

Chỉ là, lão Đại không hề thấy khoảnh khắc đó.

...

Thu phong nhè nhẹ len lỏi trên tán rừng, khe khẽ cất lên bài hát buồn thảm thê lương của mình.

Dựa vào gốc cây đã xơ xác, ngồi bệt trên mặt đất rải đầy lá vàng khô, một nam tử mặc áo vải thô, dáng điệu rất thoải mái, chăm chú gặm một bắp ngô nướng, trông vô cùng hữu vị. Trên đùi gã, gác một thanh đao màu đen, lưỡi cong cong, ẩn hiện trên đó là những vân máu, cán chạm bằng ngà, chuôi đao có khảm một viên ngọc bích đỏ rực.

Trông gã, không ai biết rằng đó là sát thủ của Sát Thủ hội, mà còn là tuyệt đỉnh sát thủ. Người của Sát Thủ hội bao giờ trông cũng rất giống người bình thường. Thậm chí là tầm thường.

Phi Hổ, gã sát thủ mệnh danh là Huyết Sát Tinh của Sát Thủ hội. Thanh đao trên đùi gã là có tên là Huyết Lãng, thanh cổ đao vang danh giang hồ. Huyết Lãng do Chu Phàm, trưởng tử Chu gia, một danh gia về luyện binh khí đích thân làm ra. Chu Phàm dùng huyền thiết luyện thành đao, lại học theo cổ nhân chém đầu đồng nam để tưới lên đao, tạo thành những vân máu ẩn hiện như sóng ba đào, nên đặt tên là Huyết Lãng. Thanh đao hơn trăm năm tuổi ấy, sau bao nhiêu phong vũ giang hồ, cuối cùng trở thành vật cất trong bảo khố của Sát Thủ hội, sau được truyền cho sát thủ xuất sắc của họ là Phi Hổ. Gã quý đao như mạng, chưa từng rời xa một khắc. Biệt hiệu Huyết Sát Tinh của gã, cùng chính từ thanh đao này mà ra.

Lúc này đầu con đường mòn nhỏ, một nhân ảnh màu trắng xuất hiện, chầm chậm bước đi, chân đạp trên lá rơi nghe sột soạt. Y vận một bộ bạch y, lưng đeo một thanh trường kiếm vỏ màu trắng, quấn trên mái tóc đen dày một dải lụa trắng, thắt một cẩm bối màu trắng. Trông y như một thư sinh đang nhàn tản đi dạo, ngắm lá vàng rơi tìm cảm hứng, chỉ còn thiếu nước miệng lẩm nhẩm ngâm thơ vịnh mùa thu nữa mà thôi. Nhìn y, không ai tưởng được y lại vừa mới cắt cái đầu của Thất Lý Đàm, Môn chủ của Bát Thương môn xuống.

Y cũng là sát thủ, Bạch Sát Tinh của Sát Thủ hội. Chính là thiếu niên năm năm trước đã đứng cùng với Phi Hổ trong Sát Thủ đường, y vốn mồ côi từ nhỏ, đến tên mình cũng chẳng biết, đến khi lớn lên thì tự gọi mình là Bạch Vân Du.

Hai sát thủ nổi danh nhất của Sát Thủ hội chẳng hiểu sao lại gặp nhau ở đây. Phi Hổ hiển nhiên là có ý chờ Vân Du, chỉ thấy gã vội vàng thanh toán xong bắp ngô nướng của mình rồi đứng dậy, phủi phủi quần áo. Thanh Huyết Lãng được cắm xuống đất trước mặt gã.

Vân Du từ từ đi lại, ngạc nhiên nhìn Phi Hổ :

- Huyết Sát, sao huynh lại ở đây? - Ngày thường trong Sát Thủ hội, các Vô Nhân sát thủ không gọi nhau bằng tên thật mà chỉ gọi bằng biệt hiệu.

Phi Hổ trả lời, giọng tỏ ra vô cùng hiển nhiên :

- Vì huynh muốn về Sát Thủ hội, tất phải đi qua con đường này, cho nên ta chờ ở đây đã ba canh giờ rồi.

Vân Du mỉm cười :

- Ra là huynh chờ tiểu đệ à, công việc lần này của tiểu đệ dễ dàng lắm, gã họ Thất đó, chưa tới ba kiếm thì đã mất mạng rồi - Kế đến gã đổi giọng thân mật - Đi, chúng ta kiếm chỗ nào uống một bữa rồi về Sát Thủ đường sau.

Phi Hổ vội vàng xua tay :

- Không, huynh không cần về Sát Thủ hội nữa, thật ra là, từ nay về sau, huynh không cần gì hết nữa.

Vân Du lại cười :

- Thật à, thế thì thảnh thơi quá nhỉ.

Phi Hổ gật gật đầu :

- Ừ, người chết bao giờ cũng thảnh thơi.

Vân Du tò mò hỏi :

- Ai thuê huynh vậy, tiểu đệ biết được không?

Phi Hổ có vẻ buồn buồn, gãi đầu bảo :

- Không ai thuê, nhưng muốn giết lão Đại, tất phải giết huynh trước, công việc là thế.

Vân Du tuốt kiếm ra cầm tay :

- Bất quá, chưa chắc huynh giết được đệ.

Phi Hổ cũng rút thanh đao lên :

- Phải, ta không chắc thắng được huynh, nhưng mà công việc là công việc mà.

Vân Du có vẻ ngạc nhiên :

- Sao huynh không ám kích tiểu đệ, sẽ có vài phần chắc chắn hơn, nếu huynh mà ám kích, ngay cả lão Đại cũng khó mà đề phòng?

Phi Hổ trả lời :

- Theo lý thì nên như vậy, nhưng Huyết Lãng sẽ cảm thấy không thoải mái, đúng không?

Vân Du nhìn Phi Hổ một lát, lại cúi nhìn thanh kiếm trên tay mình, gật gật đầu nói :

- Phải

Y vừa nói vừa cử ngang kiếm trước mặt.

Thanh kiếm Vân Du cầm trong tay, chỉ luận riêng về danh tiếng, cũng không hề kém Huyết Lãng một chút nào. Trước đây Tuyết Ngân vốn là bảo kiếm của Thiên Sơn cư sĩ, dùng tinh thiết ngàn năm trên Thiên Sơn tuyệt đỉnh đúc thành, sau khi trở thành nhi kiếm, đã cắm dưới đáy Bạch Ngọc hồ thêm năm năm nữa mới lấy lên sử dụng. Sau khi Thiên Sơn cư sĩ cưỡi hạc quy tiên, Tuyết Ngân được cắm trước mộ, tương truyền trong vòng mười dặm có thể trấn áp yêu ma quỷ quái, dã thú độc trùng không cho bén mảng lại gần. Sau này Sát Thủ hội đoạt được Tuyết Ngân, truyền lại cho Vân Du sử dụng. Thanh kiếm chứa hàn khí cả đất trời đó, long lanh như một vệt nước, từ chuôi đến lưỡi trắng như bạch tuyết, ẩn hiện những hoa tuyết mờ ảo, dài ba thước ba tấc, mỹ lệ vô cùng. Cộng với võ công tuyệt đỉnh của Vân Du, Tuyết Ngân tung hoành trong võ lâm năm năm, đã kịp nổi tiếng là sát kiếm hạng nhất.

Cả hai sát thủ ấy, đứng đối diện nhau, sát khí từ từ dâng lên dày đặc cả vạt rừng, đến cả gió cũng như ngừng thổi, lá cây cũng ngừng rơi xuống, cả thế gian đều im lặng chờ đợi cuộc chiến sinh tử này.

Giữa hai người bọn họ, rốt lại cũng đã đến lúc phân định hơn thua.

Sát khí cực hàn, lạnh đến tê người. Khoảnh rừng thu ấy, phảng phất đã chuyển sang mùa đông.

Hàn khí này là từ Vân Du tỏa ra, y luyện chí âm nội kình, tự mình sáng tạo ra Tuyết tứ thức gồm Tuyết sương, Tuyết vũ, Tuyết phong và Tuyết sát, kết hợp với Tuyết Ngân kiếm uy lực vô cùng. Từ xưa đến nay, chưa khi nào y phải sử dụng hết bốn thức kiếm của mình. Kẻ đối đầu với Vân Du, cũng chưa có một ai sống sót để kể lại kiếm pháp của y đã đạt tới mức độ nào.

Đối đầu với y, Phi Hổ lại tỏ vẻ như không, cường khí của gã chẳng hề lan tỏa ra ngoài, hoàn toàn bị hàn khí của Vân Du lấn át. Chỉ là gã vẫn an nhiên tự tại, hoành đao đứng đó. Như một cây tùng đứng sững giữa trời đông, khí thế không gì công phá nổi, ngạo nghễ bất tận.

Vân Du cúi mình chào Phi Hổ một cái, rồi từ tay của y, Tuyết Ngân vạch không chém tới, lăng lệ vô cùng, kiếm thế không hề biến hóa, như một cái mống bạc chụp thẳng xuống đầu Phi Hổ. Phi Hổ chẳng thèm lùi một bước, Huyết Lãng cử ngang lên không trung, đường hoàng đón chặn kiếm thế như lôi điện đó.

“Choang”, một tiếng như ngọc vỡ, Phi Hổ bị chấn lùi lại hai bước, Vân Du bị hất bay ngược lại chỗ y đứng lúc nãy. Chân vừa chạm đất, Vân Du đã rung cổ tay, Tuyết Ngân biến thành hàng trăm điểm sáng mau lẹ đâm tới, kiếm chiêu kỳ ảo vô song. Bộ Lưu Tinh kiếm này vốn chỉ xuất ra mười ba kiếm trong một thức, y trong một chiêu xuất ra đến hơn mười thức, thành cả một trời sao sáng, bao trùm bộ vị đối phương, bất kể là tránh né thế nào cũng không thoát khỏi vầng kiếm ấy.

Phi Hổ vừa ổn định lại thân hình, đã thấy ánh sáng lóe lên trước mắt mình, không thể biết được thực chiêu sẽ công vào đâu. Huyết Lãng vung lên, không thành chiêu thành thức gì cả, ngang nhiên chém thẳng vào vùng sáng ấy, nhanh đến mức tiếng binh khí chạm nhau phát ra thành một tiếng ngắn ngủi duy nhất. Đao nặng hơn kiếm, nên Tuyết Ngân lại bị đẩy bật ra ngoài.

Vừa đẩy lui được Tuyết Ngân, Phi Hổ đã cất người lên song song với mặt đất, cơ thể xoay tròn không ngừng, Huyết Lãng như một mũi khoan lớn đen thăm thẳm, đâm thẳng vào cổ họng đối phương. Đao chưa tới nơi, đao khí đã tụ lại thành một đường thẳng xé không đâm tới.

Vân Du hừ lạnh một tiếng, không thèm né tránh, chờ cho mũi đao đi đến sát yết hầu của mình, chân khẽ lùi ra sau, thân hình quay ngang nửa vòng, khiến cho Huyết Lãng đâm vượt ra phía sau, Tuyết Ngân từ dưới đất quét thẳng lên chém vào thân hình đang xoáy tròn giữa không trung.

Tưởng như Phi Hổ sẽ bị một kiếm sấm sét ấy chẻ ra làm đôi, thì thân hình y đang chơi vơi giữa không trung, bất ngờ dịch sang bên phải ba thước, vừa vặn tránh khỏi mũi kiếm. Ngay trong lúc thi triển bộ pháp quái dị không thể tưởng tượng đó, Huyết Lãng lặng lẽ xoay ngang, vớt vào cánh tay đang duỗi ra của Vân Du.

Vân Du biến chiêu thần tốc nhưng cũng không kịp né tránh hoàn toàn. Một mảnh tay áo của y bị đao khí cắt đứt bay ra phấp phới.

Vân Du đạp chân xuống đất, nhảy vọt ra phía sau. Phi Hổ cũng lùi lại hai bước, mảnh áo trắng từ từ rơi xuống giữa hai người. Vân Du trợn mắt ngó Phi Hổ :

- Quỷ bộ, quả nhiên danh bất hư truyền, Phi Hổ huynh, tiểu đệ vừa rồi đã thua mất nửa chiêu rồi.

Phi Hổ an nhiên đáp :

- Còn dài mà, tuyết vẫn chưa rơi.

Vân Du cười khẽ, nâng kiếm lên, bước sang bên phải bảy bước :

- Phi Hổ huynh, cuối thu trời lạnh lắm, huynh cẩn thận nhé.

Nói xong y từ từ nhắm mắt lại, Tuyết Ngân dựng ngang trước mặt.

Phi Hổ biết kiếm pháp Vân Du cực kỳ cao thâm, Tuyết tứ thức lại càng nguy hiểm, cũng vội ngưng thần, thoáng chốc gã đã tiến vào cảnh giới nhập địa, toàn bộ ý chí đều chú trọng vào thanh Tuyết Ngân đó.

Gã bất chợt cảm thấy mình rơi vào cảnh hoang vu ngàn dặm, gió thổi cắt da, cảnh vật xung quanh dần dần biến thành mờ ảo. Thân ảnh Vân Du từ từ chìm vào trong màn trắng thê lương, chỉ còn có Phi Hổ đứng đó, trơ trọi giữa đất trời đang ngày càng xám xịt lại. Cảnh tượng cực kỳ ngụy dị này chính là cảnh giới mở đầu của Tuyết tứ thức.

Rồi tuyết từ từ rơi. Tuyết rơi giữa mùa thu.

Bông tuyết như kim châm, cuộn lên ào ào, táp vào người Phi Hổ từng đợt từng đợt. Huyết Lãng vung lên thành một vòng tròn, đẩy bạt đi từng đám tuyết lớn. Chỉ là tuyết càng ngày càng lớn, gió càng ngày càng dữ, thoáng chốc như mưa rơi mù mịt, trắng xóa bốn phương, kiếm phong quét vào mặt rào rạt hết đợt này tới đợt khác, lấm tấm trong màn tuyết trắng, đã có vài giọt máu tươi văng ra. Huyết Lãng vẫn kiên cường vung lên, chống chọi giữa gió và tuyết, như một đám lửa bừng cháy, mạnh mẽ đánh bạt đi tất cả.

Gió cuốn tuyết, tuyết quấn gió, cứ gào thét miên miên bất tận.

Cũng không biết bao nhiêu đợt đã trôi qua. Mưa tuyết hoàn toàn áp đảo màn đao quang của Huyết Lãng, dồn dập dồn dập như sóng triều không ngừng nghỉ, chỉ là dù mãnh liệt đến thế nào, vẫn không thể nuốt trọn được ánh đỏ rực rỡ của thanh cổ đao. Những vân máu càng lúc càng sáng lóe lên, Huyết Lãng tung bay trong không trung như ngọn bút danh hoạ, vẽ thành một bức tranh quỷ dị trong hoa tuyết ngập trời.

Và cả đôi mắt ai, cháy bừng như đốm lửa.

Đốm lửa nhỏ giữa trời tuyết, cứ cứng cỏi lập lòe, dù bị gió vùi tuyết dập, vẫn không hề tan biến đi, thậm chí càng lúc càng rõ rệt hơn, càng lúc càng cháy bỏng hơn.

Bông tuyết đã tụ lại thành một ngọn lốc xoáy. Ngọn bạch mao phong này càng ngày càng lớn, bốc xoáy lên cao, ầm ầm như thác đổ, khí thế che mờ cả thiên địa, hú lên những tiếng quái dị như một con quái vật khổng lồ màu trắng, chém thẳng vào Phi Hổ. Thức cuối cùng của Tuyết tứ thức, Tuyết sát gầm thét thi triển ra.

Huyết Lãng xoay thành một vòng tròn màu đỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng những không lùi một bước mà còn cương cường tiến lên, đổ ập vào ngọn bạch mao phong đáng sợ đó. Một tiếng động cực lớn vang lên.

Một khoảnh khắc thời gian ngưng đọng.

Rồi thoáng chốc, cả ánh đỏ và con quái vật màu trắng đều vụt tắt. Cả không gian trắng toát đó bỗng vỡ vụn thành hàng vạn hàng vạn điểm trắng, rồi tan biến vào không khí, trả lại sắc màu của mùa thu cho khoảnh rừng. Lá vàng cuộn xoáy trên cao, từ từ rơi lả tả xuống, rơi trên hai thân ảnh đang đứng sát vào nhau.

Tuyết Ngân kêu than một tiếng buồn thảm như xé lòng, ngân lên u uẩn trong không gian vắng lạnh, vỡ tan thành ngàn mảnh, trong tay Vân Du chỉ còn lại chuôi kiếm màu trắng.

Và máu trên người họ, đến bây giờ mới phun vào nhau.

Phi Hổ bị hàng chục vết kiếm thương trên người, áo quần rách bươm, máu tươi bắn ra khắp nơi như một trận huyết vũ. Huyết Lãng rạch một đường sâu hoắm xuống đất gần lút cán, vẫn còn run lên bần bật. Vân Du tay vẫn cầm chuôi kiếm, máu tuôn ra từ một vết thương duy nhất, nhưng là vết tử thương, bắn đầy lên người Phi Hổ.

Ánh mắt trong trẻo của y, dần dần tối lại, dần dần lạc thần đi. Đôi mắt đó, sau bao nhiêu năm lăn lộn chốn giang hồ, vẫn trong vắt như đáy nước hồ thu. Nhưng giờ đây, mãi mãi sẽ không bao giờ còn mở ra được. Y ngắm nhìn một lần cuối áng mây bay ngang trời, ngắm nhìn những chiếc lá còn đang nhè nhẹ chao nghiêng giữa không trung, rồi ngã xuống đất nằm bất động.

Lá vẫn rơi xào xạc, thu phong lại thổi qua tàn cây, khe khẽ cất lên khúc hát thê lương muôn thuở của mình. Giữa thảm lá vàng, nở bung một đóa bạch điệp hoa, mỹ lệ thê lương.

Bạch Sát Tinh, rốt cuộc cũng đã bại.

* * * * *

Phi Hổ mệt mỏi dựa vào gốc cây, trận chiến đã vắt kiệt sức lực của gã. Khắp người gã là vết kiếm thương, đau đớn không sao tả xiết.

Trước mặt gã là một dáng hình cao lớn vận lục y. Y đang cẩn thận quan sát thi thể của Vân Du vẫn nằm trên mặt đất. Y khe khẽ thì thầm như nói với chính mình: “Một hán tử cương cường, chỉ tiếc là, chỉ tiếc là...”. Y quay lại đối mặt với Phi Hổ, “Hắn cũng như ngươi, đã chọn rồi thì không bao giờ quay đầu, dù chỉ để nhìn lại phía sau”.

Phi Hổ chầm chậm gật đầu: “Ta muốn chôn hắn ở đây”.

Thế là Bạch Sát Tinh Bạch Vân Du, tuyệt đỉnh sát thủ của Sát Thủ hội, đã mãi mãi nằm lại khoảnh rừng thu đầy lá vàng rơi ấy, không bia không mộ, chỉ có một doi đất nhỏ nhoi. Tuyết Ngân, dù chỉ còn lại chuôi kiếm, một lần nữa lại trở thành thần kiếm gác mộ cho y. Cả đời y chưa từng có một người bạn, chỉ có thanh kiếm ấy bên mình. Cho đến lúc chết đi, vẫn còn có thanh kiếm ấy bên mình, bầu bạn với y. Tin rằng chỉ chừng đó y cũng đã mãn nguyện rồi.

* * * * *

Dạ Quân đường.

Năm năm thời gian trôi qua như chớp mắt, Dạ Quân đường vẫn không hề thay đổi.

Vẫn ánh sáng leo lét chiếu lên hai hàng cột được điêu khắc tỉ mỉ, hất những bóng dáng kì dị nhảy múa lên bức tường phía sau. Vẫn một án thư được đặt trên cao, nhìn xuống dưới đại điện, ẩn ước đầy khí thế áp đảo. Vẫn chiếc ghế thái sư bọc bằng da bạch hổ, chạm một con hắc báo ngay đầu tay vịn, nhe nanh ngậm một viên bích thạch phát xạ lập loè. Và những tia nắng cuối cùng đang chiếu qua cửa sổ.

Và vẫn ngồi nơi đó, an nhiên tự tại, Đại nhân vật của Sát Thủ hội.

Phía dưới là hai bóng người, một bận áo vải thô, lưng giắt một thanh đao, một khoác một bộ trường bào màu lục, mang một tấm trùm đầu che kín mặt mũi, song song đứng cạnh nhau.

Lão Đại hơi chồm người ra phía trước, gương mặt phúc hậu tròn trĩnh nhô hẳn ra ánh, ánh mắt lão mang một nét chán chường cực độ, như dòng nước lững lờ trôi, ngàn năm vạn năm, dù thời thế biến chuyển xoay vần, vẫn cứ êm ả trôi như thế. Năm năm gần đây, ánh mắt ấy càng ngày càng đục lại, tinh quang ngày càng thu liễm vào trong, đã thoáng thấy nét mệt mỏi của thời gian. Lão chống tay vào cằm, trầm ngâm nhìn hai kẻ đứng dưới.

- Huyết Sát, ngươi có thể an nhiên đứng đây, vậy là Bạch Sát đã không xong rồi, có phải không?

Phi Hổ thừa nhận :

- Tuyết Ngân đã gãy.

Lão Đại than thở :

- Vân Du là sát thủ hạng nhất, vậy mà có thể dốc hết sức lực ra quyết đấu một trận sinh tử với ngươi, tin rằng cũng đã mãn nguyện cho tâm ý của y rồi.

Phi Hổ ngạc nhiên hỏi lại :

- Tâm ý của Bạch Sát ư?

Lão Đại trả lời :

- Rốt cuộc, y cũng tự tìm ra cách thoát khỏi thân phận sát thủ của mình.

Bóng người vận lục y đứng kế Phi Hổ lúc này mới cất tiếng :

- Lão Đại, không phải lão cũng vậy sao, ba năm nay, lão cứ ngày ngày ngồi trong Sát Thủ đường này, việc gì cũng không lý tới, Sát Thủ đội, có bao nhiêu đội đã lọt vào tay ta, lão có biết không?

Lão Đại lắc đầu :

- Không.

Vô Ảnh, bóng người đó, chính là Vô Ảnh, Phó hội chủ của Sát Thủ hội, giọng nói càng lúc càng cao :

- Hai mươi mốt Vô Nhân, tổng cộng là bảy đội sát thủ, tất thảy đều là tinh tuyển của tinh tuyển, đã chẳng còn biết lão Đại là ai nữa rồi, đến cả hôm nay, hai tuyệt đỉnh sát thủ của lão, một người đã chết, một người đang đứng đây đòi lấy mạng của lão. Lão Đại, lão có ngờ sẽ có ngày hôm nay không.

Lão Đại vẫn điềm nhiên nhìn thẳng vào Vô Ảnh :

- Vô Ảnh, có những thứ vốn chẳng bao giờ thay đổi, ngươi có biết không?

Vô Ảnh nhìn lão Đại :

- Là gì?

Lão Đại chỉ tay ra cửa sổ :

- Mặt trời lặn trên Tây thành - Rồi lão chỉ vào mình - Đại nhân vật.

Vô Ảnh bật cười :

- Lão à?

Lão Đại gật gật đầu :

- Phải, Đại nhân vật, dù có ở Sát Thủ hội hay không, vẫn cứ là Đại nhân vật.

Lão thò bàn tay trái ra, ngón áp út đã bị chặt đi một lóng, chậm chạp nói tiếp :

- Năm xưa khi đầu nhập hội sát thủ, ta đã tự mình chặt đi một lóng tay, kể từ đó, ta chuyên tâm làm một sát thủ, một sát thủ hạng nhất, rồi lập nên Sát Thủ hội này. Nhưng mười năm nay, ngồi trên vị trí cao nhất của Tây thành này, ngày ngày ngắm nhìn mặt trời mọc lên rồi lại lặn đi, ta phát hiện ra, trong mười năm qua, không có lúc nào ta không tự lừa dối mình.

Vô Ảnh không cười nữa.

Lão Đại nói tiếp :

- Các ngươi có biết vì sao Vân Du thà làm một thanh kiếm gãy chứ không làm một thanh kiếm cùn không?

Cả hai người đều nín lặng, họ vẫn không hiểu được vì sao Bạch Sát, vốn nổi tiếng vô tình, lại có thể trung thành với lão Đại đến chết, nhất quyết không phản lại lão. Với tu vi của Phi Hổ, dù có thể thắng y, nhưng tuyệt đối không thể ép y vào chỗ chết. Vậy mà Tuyết Ngân đã gãy.

Lão Đại từ từ nói tiếp :

- Vì y vốn đã không còn là sát thủ nữa, y đã là kiếm khách. Sát thủ có thể đào thoát cầu sinh, chờ đợi một cơ hội khác, nhưng kiếm khách thì không.

Lão chỉ vào Phi Hổ :

- Ngươi, từ ngày đầu tiên bước vào Sát Thủ đường này, đã không phải là sát thủ, mà là đao khách, nên ta đã giao Huyết Lãng cho ngươi, cũng như giao Tuyết Ngân cho Vân Du, vì chỉ có hai người các ngươi, mới là chân chủ của hai thanh thần khí đó, chỉ có hai người các ngươi, mới có thể làm cho chúng lại chân chính trở thành huyền thoại.

Lão lại chỉ vào Vô Ảnh, chậm rãi nói tiếp :

- Trong ba người ở đây, thật ra chỉ có ngươi là tuyệt đỉnh sát thủ, ngươi có thể ẩn nhẫn chờ đợi hơn mười bảy năm, có thể theo lệnh ta truy sát tất cả tàn tích của Thông Thiên giáo, có thể hy sinh tính mạng đồng giáo cũ của mình để chờ đợi cơ hội nắm lấy Sát Thủ hội của ta, ta thật sự khâm phục ngươi, Long chủ của Ảo Long thần cung à.

Lão lại xòe bàn tay của mình ra :

- Nhưng mà bất quá, ta vẫn cứ là Đại nhân vật, Vô Ảnh, ngươi đã từng nghe tới Cửu Long tử kiếm chưa?

Vô Ảnh giật mình, nhìn chăm chăm vào lão Đại :

- Lão đã luyện được Cửu Long tử kiếm.

Lão Đại thờ ơ gật đầu :

- Chỉ mới bảy thành thôi.

Vô Ảnh không còn có thể cười nữa, nhưng đôi mắt hắn, lóe sáng như điện.

Lão Đại nói tiếp :

- Bảy thành Cửu Long tử kiếm, bằng vào hai người các ngươi, không có tư cách chặn đường ta. Kể cả thằng lỏi con Ngạo Thiên có đến đây, cũng e chẳng làm gì được.

Vô Ảnh, lần đầu tiên trong mười bảy năm, lật tấm che mặt của y xuống, để lộ ra mái tóc dài trắng tinh, cột lại thành một đuôi sam phía sau, cặp mắt y sáng rực trên gương mặt xương xương, mày liễu nhướng cao trên vầng trán rộng, trong tay tự nhiên xuất hiện một cặp Quỷ trảo xanh biếc, như lấy ra từ không khí. Y trầm trầm thốt lên :

- Đêm nay, lão lại trở thành một kiếm khách?

Lão Đại cũng chằm chằm nhìn Vô Ảnh, bàn tay phải đang đặt trên án thư, đột nhiên nắm chặt một lưỡi tiểu đà kiếm ngắn không có chuôi sáng lóe, điều khiển bằng một cái vòng sắt móc vào ngón tay. Bàn tay trái cụt một ngón đưa lên, từ từ thò ra một lưỡi kiếm thằng màu vàng. Lão cười :

- Chưa đâu, đêm nay ta vẫn còn là sát thủ.

Lão Đại vốn không phải người của võ lâm Trung Nguyên, lão vốn xuất thân là thành viên của tổ chức sát thủ từ Ba Tư, thờ cúng Hỏa giáo. Khi tổ chức của lão bị quân Mông Cổ đánh tan, lão đã đào thoát đến đây, dùng lại nghề cũ kiếm ăn, thành lập Sát Thủ hội. Thanh đoản kiếm màu vàng đó, là chứng nhận cho vị trí tại thượng của lão trong tổ chức. Những thành viên tổ chức này đều có một ngón tay áp út bị cụt, do chính họ chặt đi, để có thể điều khiển thanh đoản kiếm dể dàng hơn. Vì thế võ công lão Đại thâm ảo khôn lường, tự mình đi thành một đường lối riêng, khác hẳn với võ công Trung thổ.

Vô Ảnh đưa hai thanh Quỷ trảo lên, nói với Phi Hổ :

- Ta trước, nếu cần thì hợp công truy sát.

Phi Hổ im lặng lùi lại phía sau, Huyết Lãng lóe lên thành một lằn sáng đỏ.

Phía trên kia, án thư bất ngờ vỡ ra làm hai, thân hình lão Đại, ung dung tiêu sái, đà kiếm xoay tròn trên bàn tay, vẽ trong không trung những đóa kiếm hoa, tung người chém thẳng vào Vô Ảnh, khí thế áp đảo, chính là chiêu đầu tiên của Cửu Long tử kiếm, Tiêu Đồ kiếm.

Ánh mặt trời cuối cùng đã vụt tắt.

Giữa ánh đèn lập loè, họ triển khai một trận quyết đấu.

Tiêu Đồ là người con trưởng của rồng, khí thế oai vệ đường bệ, ngụ ý đón chào khách quý, răn đe kẻ ác, là thức mở đầu của bộ Cửu Long tử kiếm. Kiếm chiêu mạnh mẽ uy phong, lúc ẩn lúc hiện, cùng với thân pháp từ trên cao ép xuống của lão Đại, tạo thành một cổ đại lực không gì đương cự nổi, ầm ì chém xuống.

Cặp Quỷ trảo cọ vào nhau một tiếng keng, thân hình Vô Ảnh chênh chếch vươn dài ra, cánh tay tự như một con rắn len vào kẽ hở của màn kiếm quang, khéo léo tránh né chính diện giao phong với hai thanh tiểu kiếm, điểm liên tục vào hai vai của lão Đại.

Thanh đà kiếm liền lập tức biến chiêu, ánh kiếm trải rộng ra, lấp lóe như màn nước trắng bạc, chặn hết tất cả đường tiến của thanh Quỷ trảo, thỉnh thoảng trong màn trắng đó lại lóe lên một ánh kiếm vàng, đâm vào yếu huyệt của Vô Ảnh, thần tốc vô cùng, bộ vị lại kỳ quái hiểm hóc.

Lưỡi tiểu kiếm vàng chóe, nhanh nhẹn xuất chiêu, là chiêu thức Công Phúc kiếm. Ánh vàng ẩn trong ánh bạc, ánh bạc bao phủ ánh vàng, liền lạc như nước chảy mây bay, rực rỡ như ánh nắng nhảy nhót trên mặt sông, liên miên không dứt, hai thanh Quỷ trảo lập tức bị ép vào thế phòng thủ.

Vô Ảnh lâm nguy không loạn, quay tròn tại chỗ như con vụ, hai thanh Quỷ trảo tung hoành vẽ thành những làn sóng xanh che chắn, đánh bạt đi tất cả những tia chớp vàng. Y biết nếu cứ phòng thủ như thế, sớm muộn cũng bị đột phá, trong nháy mắt mười tám lần dùng thủ pháp Ngô Câu kiếm, lưỡi Quỷ trảo thò ra thụt vào, liên tục móc giật, tìm cách khóa lưỡi tiểu kiếm lại.

Lão Đại cười khẽ một tiếng, ánh mắt bất ngờ hiển hiện một làn tinh quang sáng chói, hai bàn tay lão bất ngờ sáng lóe lên, kỳ lạ hơn nữa là lão bất ngờ thu chiêu lại, đứng im bất động. Vô Ảnh là cao thủ, đương nhiên không bị chiến pháp của lão làm rối loạn, thanh Quỷ trảo tức thì bung ra như một bàn tay ma quái, phiêu lãng êm đềm, lạnh lùng xé không lao tới.

Lão Đại bất thần dịch sang một bên, hai thanh tiểu kiếm chém vào nhau, nghe “tinh” một tiếng trong trẻo, ngân dài trong không gian. Tiếng ngân chưa dứt, lão lại dịch sang chỗ khác, chém tiếp một lần nữa. Bảy lần dịch chuyển, bảy lần chém kiếm vào nhau, lão đã trở lại vị trí cũ. Thanh Quỷ trảo của Vô Ảnh, liên tục đổi hướng, nhưng dường như nội khí trúc trắc không đều, đến lúc này thế công đã tận, không sao thi triển tiếp được. Vô Ảnh tĩnh thì lão Đại động, hai kiếm hóa thành hai lằn sáng chói, vùn vụt chém tới.

Chiêu thức ngụy dị này chính là Bồ Lao kiếm, chuyên dùng ám lực cộng với âm thanh, len vào triệt phá nội lực đối phương, quả thật kỳ lạ vô cùng. Vô Ảnh trong lòng kêu khổ, không có cách nào đối phó với hai tia sáng băng băng công tới cổ họng mình, chỉ đành dồn hết sức thi triển khinh công, thân ảnh tiêu tán trong không khí, đã nhảy vọt lên phía trên, quả thật xứng với danh tự Vô Ảnh. Nhưng thật ra là đã thất thế rồi.

Cửu Long tử kiếm là kiếm pháp vô cùng bí ẩn do Phá Thiên kiếm vương ngày xưa sáng tạo ra, uy danh vô cùng hiển hách. Toàn bộ có chín thức, dựa vào truyền thuyết ngày xưa của dân gian về chín người con của rồng sáng tạo ra, chủ yếu dùng ý kiếm chứ không chú trọng tới hình kiếm. Khi Phá Thiên kiếm vương qua đời, bí kíp Cửu Long tử kiếm cũng bị thất lạc. Sau này lão Đại tìm được bí quyết này, âm thầm tu luyện, đến cả người thân cận lão nhất như Vô Ảnh cũng không biết. Tuy lão chỉ mới luyện được bảy thành, nhưng chỉ với ba thức đầu tiên đã bức một đại cao thủ như Vô Ảnh thoái bộ.

Lão Đại đẩy lui được Vô Ảnh, nhân cơ hội liền nhảy về phía trước, thấy trước mặt đã có khoảng trống, định đề khí bắn vọt đi, thì bỗng thấy trên đầu sát khí như Thái Sơn áp đỉnh, ầm ầm đè xuống. Lão vội vã đưa tiểu đao lên chặn hai thanh Quỷ trảo lại. Hai thanh Quỷ trảo là vũ khí độc môn của Vô ảnh, đúc bằng đồng xanh cực hiếm, dài đến ba thước, nặng đến ba mươi cân, lại từ phía trên đè xuống, nên chiếm ưu thế hơn hẳn. Hai lưỡi tiểu đao tuy chiêu số nhanh lẹ, nhưng chỉ dài hơn một thước, lại không có chuôi nên hoàn toàn không có lợi cho cương đấu, nháy mắt đã bị ép xuống.

Chỉ trong nháy mắt, nội lực Vô Ảnh đã có thể luân chuyển trở lại, lại còn khởi phát thế công, thật là một chuyện ngoài dự đoán.

Vô Ảnh đang ép dần xuống, tưởng như đã có thể móc lưỡi trảo vào vai lão Đại, bỗng thấy một luồng nội khí vô cùng thâm hậu đẩy ngược lên, y vội dồn thúc nội khí bản thân chống lại, nhưng thủy chung không sao tiến thêm một tấc, lại còn bị đẩy ngược lên dần dần. Y trong lòng kinh hãi, không ngờ lão Đại bấy lâu nay tưởng như buông xuôi tất cả, nhưng lại âm thầm luyện tập được Cửu Long tử kiếm, nội khí lại sâu như biển, quả thật ngoài dự liệu của y. Y thầm tính toán, rồi thu khí tức lại, quay một vòng tròn trên không trung, dẫn dắt kình lực cương mãnh của lão Đại thoát lên trên, thân hình trong nháy mắt đã lộn vòng ra phía sau. Hai thanh Quỷ trảo đổi từ khóa sang móc, móc ngược vào hai thanh tiểu đao, thuận đà kéo lão Đại lên trên nóc nhà. Lão Đại đang thúc nội khí cương mãnh hất lên, không ngờ đối thủ trong thoáng chốc có thể thu phát kình lực tùy ý như thế, nhất thời không kịp biến chiêu, thân hình cất lên không trung.

Ngay lúc đó, mắt lão thấy một lằn sáng trắng từ sau lưng âm thầm đâm tới, vô thanh vô tức tấn công vào sau gáy mình. Và phía trước lão, một ánh đỏ lóe lên, rạch đôi không khí, thần tốc như thiểm điện, nội lực vô cùng sung mãn, đao thế vừa mạnh vừa hiểm, chính là Huyết Lãng đang lăng không chém tới trước ngực.

Trong nháy mắt, lão đã rơi vào hiểm cảnh.

Vô Ảnh dùng kỳ chiêu, khóa chặt hai lưỡi tiểu đao, lại dồn nội lực vào mái tóc, lắc đầu một cái, tóc y biến thành mũi dùi tràn đầy ám kình đâm vào sau gáy lão Đại. Chiêu này âm độc vô tỷ, cho dù là bất kỳ ai cũng không thể ngờ rằng y có thể biến bím tóc dài của mình thành một lợi khí như thế. Trong khi đó Phi Hổ đứng ngoài, không sai không lệch một giây, dồn hết sức lực thi triển “Hỏa Long Phá Lãng”, đao quang tráng lệ như một con rồng đỏ rực, bay lượn trong không trung, ầm ì công tới, thừa lúc lão Đại đang bất ngờ với kỳ chiêu của Vô Ảnh, hai mặt giáp kích, quyết lấy mạng lão trong một sát chiêu duy nhất này. Cả hai đều võ công tuyệt đỉnh, phối hợp không sai một ly, dù là cao thủ cũng không có cách nào đối phó.

Bất ngờ, lão Đại cười dài một tiếng.

Thần hình đang hướng lên trời của lão, bất ngờ dịch sang ngang một thước. Mái tóc của Vô Ảnh đâm vào khoảng không.

Là quỷ bộ. Thân pháp độc môn của Phi Hổ.

Thân pháp này kỳ dị vô cùng, có thể tùy ý chuyển hướng trong không trung mà không cần bất cứ điểm tựa nào. Chỉ là thân pháp này đòi hỏi kẻ thi triển phải lập tức thu phát nội khí của mình liên tục, chuyển dịch ngược hướng mấy lần, mới có thể lợi dụng phản lực đổi hướng giữa không trung. Người thi triển bộ pháp này, ngoài vô cùng hao tổn nội khí, lại còn phải gánh chịu cái nguy hiểm của nội khí bất ngờ đổi hướng, tuyệt đối không thể sử dụng liên tục, mà mỗi lần sử dụng, đều cảm thấy như cơ thể nứt ra, hậu họa vô cùng.

Quỷ bộ là độc môn bí pháp của Phi Hổ, không hiểu sao lão Đại lại thi triển thuần thục như vậy, chỉ nháy mắt đã thoát khỏi hiểm cảnh, mà còn khiến Huyết Lãng lăng không chém vào thân hình Vô Ảnh đang chơi vơi giữa không trung.

Lão như đứng im giữa không khí, hai thanh tiểu kiếm xoay tròn, thi triển Nhai Xế kiếm, lạnh lùng công vào cả hai người, mạnh như sóng trào, không gì ngăn cản nổi. Lão thấy Vô Ảnh tu vi cao không kém gì mình, tuy có thể dùng Cửu Long tử kiếm miễn cưỡng áp chế được một lúc, nhưng nếu Phi Hổ cũng nhập chiến, ắt phải lạc bại về tay hai người bọn họ. Lão quyết định giả vờ sơ hở để dụ Phi Hổ xông lên giáp công, bất ngờ dùng kỳ chiêu hy vọng thủ thắng. Quả nhiên chỉ ra tay một lần đã đắc thủ.

Phi Hổ dùng hết sức xuất chiêu Hỏa Long Phá Lãng, bất ngờ bị lão Đại dùng kỳ chiêu khắc chế, vội vã thu kình lực lại, tuy gã võ công cao siêu, có thể thu phát nội khí tùy ý, nhưng vừa bạo phát lại lập tức bạo thu, kình lực trên Huyết Lãng của gã bị triệt tiêu hết, khí tức mới lại không thể sinh ra kịp, thành ra vô lực. Lúc này đao của lão Đại như nộ lãng ầm ầm công tới, gã đang ở giữa không trung chẳng thể tránh né, cũng không có cách nào dùng quỷ bộ, đành nghiến răng hươi Huyết Lãng lên đỡ.

“Keng” một tiếng vang động, gã bị hất bay ra phía sau, phun ra một búng máu tươi, đã bị nội thương trầm trọng, vết thương lần trước đấu với Vân Du vỡ ra, máu bắn tung tóe, bất tỉnh ngay trên không trung, rơi xuống như một bao cát.

Vô Ảnh dùng kỳ chiêu, tưởng có thể lấy mạng lão Đại, không ngờ lão lại dùng kỳ chiêu tránh thoát, trước mặt bỗng thấy ánh vàng lóe lên, kiếm khí như ngọn sóng giận dữ tràn tới, tuyệt đối không có cách gì chống trả.

Trong lúc nguy cấp, y chứng tỏ võ công mình cao đến mức nào, nháy mắt đã có thể tung Quỷ trảo ra chín lần, liên tiếp vỗ vào tiểu đao, liên tục luân chuyển nội lực, kình lực lần sau lại càng mạnh hơn lần trước, đến lần thứ chín thì đã có thể chặn lưỡi tiểu đao lại, nhưng nội khí cũng cạn kiệt, bị hất bay về ghế thái sư, chỉ là may mắn không bị nội thương.

Lão Đại hú dài một tiếng ngạo nghễ, thân hình xoay chuyển, lao vọt ra cửa đường. Thân pháp của lão, vốn là Hội chủ của Sát Thủ hội, nhanh như một cái chớp mắt. Chỉ cần ra khỏi Dạ Quân đường là có thể thoát ra khỏi Tây thành, đến lúc đó dù là bất cứ ai trên đời, cũng vô phương truy sát lão.

Lối thoát đã trống trải bày trước mắt.

Chỉ là, giữa lối thoát đó, bỗng xuất hiện một cán chổi, chọc thẳng vào ngực lão Đại.

Hai thanh tiểu kiếm vung ra, tưởng như nháy mắt sẽ chém đứt cán chổi ra làm mấy mảnh. Nhưng cán chổi ấy như có gắn một con mắt, ung dung thoải mái luồn lách giữa kiếm quang, vẫn chọc thẳng vào ngực lão.

Lão Đại tuy có thể an toàn rút lui khỏi thế công của hai cao thủ, lại còn đánh cho Phi Hổ phun huyết bất tỉnh, nhưng thật ra nội lực của lão cũng đã cạn kiệt. Cửu Long tử kiếm mới luyện được có năm chiêu, xài đã gần hết vốn, nếu không cũng không dễ dàng đào tẩu như vậy.

Chỉ nghe rắc một tiếng đanh gọn, lão Đại văng thẳng xuống đất, miệng tóe máu, cũng không biết là gãy bao nhiêu cái xương sườn rồi.

Kẻ ám kích âm trầm lạnh lẽo, cán chổi lại vẽ trong không trung một đường vồng cầu, vừa kịp ngăn Quỷ trảo của Vô Ảnh lại. Võ công của tên này cực kỳ cao siêu, nội khí đã hòa nhập hoàn toàn với thiên nhiên, đến nỗi tinh minh như lão Đại cũng không hề biết hắn đang đứng bên ngoài. Nếu không dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng không có cách nào chỉ một chiêu là đã có thể đả thương lão. Hắn lạnh nhạt thốt lên :

- Nếu thật sự ta tới đây, chẳng lẽ không ngăn được lão sao, hả Đại nhân vật.

Ngưng đọng nhìn lão Đại vẫn đang nằm lăn trên đất một lát, hắn từ từ nói tiếp.

- Có điều Cửu Long tử kiếm quả thật tuyệt diệu, lão đi đi, bao giờ luyện hết cả mười thành, Ngạo Thiên ta lại tới tìm lão. - Nói xong y ném cán chổi đi, từ từ bước vào trong, không lý gì tới lão Đại nữa.

Vù một tiếng, lão Đại phi thân đi mất, bỏ lại phía sau những giọt máu lấm tấm.

...

Vô Ảnh đứng phía sau bóng đen, chắp tay tham bái :

- Thiếu chủ, Sát Thủ hội ta đã hoàn toàn nắm được, kể từ nay sẽ là một lực lượng tinh anh của Ảo Long thần cung, nhưng mà người quyết định để lão hồ ly đó bỏ đi như vậy sao?

Bóng đen an nhiên đứng đó, chắp tay sau lưng chính là Vương Ngạo Thiên, con trai của Vương Hào, là Thiếu chủ của Ảo Long thần cung, xưa nay chưa từng xuất hiện trên giang hồ. Chỉ nghe y lãnh đạm nói :

- Lão già đó, nếu không phải vì ta bất thần tập kích, thì dù có dùng hết sức, thực sự ta cũng khó mà ngăn lão đào tẩu. Hừ, Cửu Long tử kiếm, môn kiếm pháp đó, quả nhiên danh bất hư truyền, Phá Thiên kiếm vương, quả không hổ danh với chữ kiếm vương.

Vô Ảnh ngạc nhiên nhìn vị Thiếu chủ của mình, thấy y lặng lẽ chắp tay sau lưng, nhìn lên nóc điện Sát Thủ đường. Chỉ nghe y từ từ nói tiếp, lời nói nhẹ nhàng mà tràn đầy ngạo khí :

- Long chủ, ông yên tâm, lần sau gặp lại, lão hồ ly ấy sẽ còn lợi hại hơn nữa, nhất định sẽ vô cùng thú vị. Ta sẽ dùng bàn tay này, tự tay bóp nát Cửu Long tử kiếm, để xem là ta mạnh, hay kiếm vương đó mạnh.

Vô Ảnh cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác e ngại với gã thanh niên, hỏi tiếp :

- Vậy còn Phi Hổ, ta có cần giải quyết gã luôn không?

Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc mới nói :

- Không, Long chủ, ông vất vả rồi, ngày mai hãy tổ chức lại Sát Thủ hội, sau đó chuẩn bị về thần cung triển khai kế hoạch đã định, còn gã Phi Hổ này, ông hãy chăm sóc gã thật tử tế, tiềm năng của gã, sợ chỉ hơn chứ không hề kém lão Đại đâu.

Nói xong y phất áo bỏ đi. Vô Ảnh nhìn theo một lúc, rồi bước đến nâng Phi Hổ dậy. Gã vẫn bất tỉnh nhân sự, duy chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt Huyết Lãng không rời.

Rốt cuộc, Sát Thủ hội sau bao nhiêu năm vùng vẫy giang hồ, đã bị Ảo Long thần cung thu về dưới trướng.