“Vì sao lúc nào anh cũng có thể ở nhà, giống như không cần đi làm vậy?” Cô nhìn anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Anh nói rồi, thời giờ của anh rất thoải mái. Thời gian làm việc của anh không quan trọng, thành quả nghiên cứu mới là thứ công ty muốn.” Kỳ Nặc bất đắc dĩ giải thích lần nữa.

“Em cũng muốn trở về. Nhưng vừa nhìn thấy mặt cha, là em lại muốn chạy trốn.”

“Dù sao chuyện cũng đã sáng tỏ rồi, hơn nữa em cũng đã nói ra chuyện tạm thời nghỉ học, còn sợ cái gì nữa?” Anh cười xoa xoa đầu của cô.

“Em sợ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của cha.” Cô rũ mắt xuống, khổ sở cắn môi.

“Bé ngốc!” Anh ôm cô vào trong ngực.

“Khuyết điểm lớn nhất của em, chính là quá để ý đến ý nghĩ và ánh mắt của người khác. Em cứ sống thẳng thắn vô tư, dũng cảm phụ trách quyết định của mình, như vậy là được rồi. Thất bại chưa chắc đã là không tốt, sai lầm nhưng cũng có thể sẽ có cách bù lại. Làm không tốt, lần sau lại cố gắng là được.”

“Anh thật sự là ngọn đèn hải đăng của cuộc đời em, người dẫn dắt tâm hồn em, là ánh sáng soi lối cho trí tuệ của em! Ô! Không có anh, em biết phải làm sao đây?” Hai mắt của cô long lanh, sáng ngời, cực kỳ sùng bái nhìn anh.

“Đối với anh em có thể sùng bái hơn một chút.”

Cô cười khanh khách.

Chợt, cô vùi mình vào trong ngực anh, không nói gì, chỉ có hai tay nhỏ bé gắt gao bò lên trước ngực anh.

“… Cám ơn anh.” Tiếng nói của cô có một chút nghẹn ngào.

“Hôn một cái đáp tạ anh là được rồi.”

“Sắc lang, định thừa cơ lừa đảo! Anh trai anh là một thương nhân, nhưng anh suốt ngày làm nghiên cứu, sao mà lại giống nhau đến vậy?”

“Đây là bản tính trời sinh của đàn ông.”

“Mặt dày, không biết xấu hổ.”

“Đâu có, đâu có.” Anh cười cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào phấn nộn của cô.

Một lát sau, cô cười hì hì ngẩng đầu lên.

“Anh có phát hiện ra không, nụ hôn này, là nụ hôn đầu tiên sau khi tròn hai mươi tuổi!”

“Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi hàng ngũ các cô gái chưa trưởng thành rồi.”

“Nếu em đã trưởng thành, vậy có thể làm một chút chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm được rồi đúng không?”

“Sẽ không phải là em muốn xem phim xxx đấy chứ?” Anh có chút hoảng sợ nhìn cô.

“Đấy là một trong số đó thôi! Đàn ông các anh không phải đều giấu riêng mấy thứ đĩa AV gì gì đó sao? Lấy ra chia sẻ với em được không, được không?”

“Không được! Em còn nhỏ…”

Sắc mặt anh ửng đỏ, lập tức một hơi từ chối.

“Này này! Em đã hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, Diệp tiên sinh!” Cô rất bất mãn với lời nói của anh.

“Từ tiểu thư, mặc dù là người lớn, nhưng nói chuyện trực tiếp như vậy, sẽ làm người ta thấy xấu hổ.”

“Hừ, lúc chưa đến hai mươi tuổi, hạn chế một đống lớn, không ngờ sau khi tròn hai mươi tuổi rồi, cũng vẫn là một đống lớn quy củ, thật đáng ghét!” Cô oán trách nói.

Cô thẳng thắn nói ra cảm tưởng, làm anh nghe được cười không thể kìm nén.

“Lớn lên thật đúng là phiền toái, em nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy! Chỉ là, em không ngại làm chuyện đó với anh đâu!” Cô lớn mật nháy mắt mấy cái với anh.

“Tiểu quỷ! Vội vã muốn thoát khỏi thân phận thiếu nữ chưa trưởng thành như vậy sao?” Anh đưa đầu ngón tay ra, phản đối chọc chọc cái cái trán sáng bóng của cô.

“Chẳng lẽ anh không hài lòng với vóc dáng của em sao? Em có cúp C đó!” Cô ưỡn bộ ngực tròn trịa của mình lên, cố ý dụ dỗ anh.

Tầm mắt của anh hạ xuống, không khách khí quan sát bộ ngực của cô.

Ánh mắt của anh, khiến cô mặt đỏ tim đập một hồi, rất muốn giơ tay lên che kín ngực.

Nhưng chuyện là do cô khơi ra, cô làm sao có thể xấu hổ mà lùi bước? Bởi vậy đành phải kiên trì đến cùng, tiếp tục ưỡn ngực, mặc cho anh nhìn.

“… Thật ra thì anh vẫn hoài nghi về cúp C của em. Nếu mọi người đều là người lớn, vậy em thành thực trả lời anh, rốt cuộc em có đúng là cúp C không?” Mặt anh hoài nghi, chậm rãi vuốt cằm.

“Anh không tin?” Cô nhíu mày.

“Đúng là không quá tin tưởng.”

“Anh…” Đột nhiên, ánh mắt cô đảo một vòng. “Em không mắc mưu anh đâu, anh cố ý gạt em để em lần nữa bắt anh sờ ngực em phải không?”

“Ai!” Diệp Kỳ Nặc chợt lắc đầu một cái, vẻ mặt “trẻ con khó dạy.”

“Anh thở dài cái gì?” Cô không hiểu nhìn anh.

“Quả nhiên em vẫn còn quá non nớt.”

“Em làm sao mà non nớt? Em cũng đã to gan theo sát tán tỉnh anh như vậy rồi, anh còn nói em non nớt?” Cô rất không vui, thế nhưng anh đem tất cả cố gắng của cô gạt đi hết.

“Anh biết rõ là em đang tán tỉnh, cho nên anh rất phối hợp với em, muốn lấy cớ tiếp xúc để tiến thêm một bước, cố ý nói ngực em nhỏ. Nếu em hiểu ý của anh…, bước kế tiếp nên nâng tay của anh, để lên trên ngực mình, sau đó, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện người lớn!”

Anh liến thoắng như thật nói ra, còn lại cô nghe được một hồi.

“Ách… A… Là như vậy à?”

Ô ô quả nhiên cô quá non nớt! Cô thua, cô thua!

“Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa?” Cô đỏ mặt yêu cầu.

“Hôm nay đã đóng cửa, lần sau khách quan hãy đến sớm hơn!” Anh dùng vẻ mặt “quân tử tự trọng”, rất ngầu cự tuyệt yêu cầu của cô.

“Dày! Anh đùa em sao!”

Cô không khách khí cầm chiếc gối trên giường anh, loạn đả trên người anh một trận.

Diệp Kỳ Nặc bị đánh như gãi ngứa, bị phản ứng đáng yêu của cô làm cho buồn cười, cười đến ngã ra cả giường.

Cô đuổi theo lên trên giường tiếp tục đánh, cho đến khi bất thình lình anh lật người một cái, đè cô ở trên giường, dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng chửi rủa của cô.

Đợt tấn công của chiếc gối dừng lại, một cuộc chiến sự khác bắt đầu.

Có một cô bạn gái nhỏ đang lớn lên, cũng thực không tồi.

Vô cùng thích thú nha!