Hơn ba mươi năm trước tại thành phố Phú Hoa xảy ra một vụ án gây rúng động dân chúng, hơn hàng chục thực khách tại một nhà hàng đồ Tây bị đầu độc dẫn đến mất mạng, phía cảnh sát bắt tay vào điều tra nhưng lại không có bất kỳ manh mối nào, càng đi sâu vào càng cảm thấy đó là lối cụt.

Hơn một tháng trời không thu được kết quả, đội điều tra lúc ấy bị cấp trên quở trách, người dân chê cười không có năng lực.

Đội trưởng đội điều tra đương thời bị buộc phải nhường vụ án cho Tô Thâm bên tổ hình sự, dưới sức ép của dư luận và cấp trên, hắn liên tục ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ để moi ra hung thủ, cuối cùng cũng có được chút manh mối.

"Trên nắp nồi này có dấu vân tay của cậu, hãy khai ra sự thật đi, chính cậu là người bỏ thuốc chuột vào phải không Tiêu Bắc?"

Phòng thẩm vấn tối tăm, xung quanh không có ai, bốn bức tường tỏa ra hơi lạnh run người, chỉ có duy nhất ánh đèn chói lóa trên bàn hưởng thẳng vào mặt của người tên Tiêu Bắc.

Cậu ta còn khá trẻ, vẫn là một sinh viên nghèo đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí phụ giúp gia đình.

Sau khi nơi làm việc xảy ra chuyện, toàn bộ nhân viên và chủ quán đều bị điều tra, nhưng chỉ có một mình Tiêu Bắc là được tất cả mọi người xác nhận có từng chạm qua nồi canh có chứa thuốc độc. Không chỉ thế mà trên nắp nồi cũng đã tìm thấy dấu vân tay của cậu.

"Không thể nào! Đã hơn một tháng trôi qua rồi các người không tìm thấy gì, bây giờ lại bất ngờ xuất hiện dấu vân tay của tôi?"

Tiêu Bắc sắc mặt tiều tụy, hai hốc mắt lõm sâu vào vì đã hơn bốn mươi tám tiếng bị nhốt ở đây, cậu vô cùng tức giận mà vò đầu bứt tóc. Tô Thâm đập mạnh bàn, hắn kéo cổ áo cậu rồi dùng đèn bàn chiếu thẳng vào Tiêu Bắc.

"Cậu chính là hung thủ, có bằng chứng cho thấy cậu từng qua lại với chủ nhà hàng đối thủ, có phải họ mua chuộc cậu để cậu hạ độc không?"

Tiêu Bắc dãy dụa gào thét, cậu đã chịu không nổi nữa rồi: "Không có! Tôi không có, tôi vô tội... Làm ơn thả tôi ra..."

Lúc này cánh cửa phòng thẩm vấn vang lên ba tiếng gõ, đồng nghiệp Tô Thâm bước vào ném lên bàn những tấm ảnh chụp Tiêu Bắc gặp nhau với con gái của chủ nhà hàng đối thủ.

"Đây là ảnh trích xuất từ camera hành trình, rõ ràng cậu ta có quan hệ thân thiết với Triệu Gia Gia."

Tiêu Bắc kinh hãi, lắp bắp giải thích: "Tôi và Gia Gia chỉ là bạn bè bình thường, chúng tôi học cùng lớp xác suất ở đại học Y... Nhưng không liên quan đến vụ này...."

"Cậu nói dối! Cậu thích Triệu Gia Gia, hai người bắt tay nhau hãm hại nhà hàng XX để giúp gia đình cô ta."

Tô Thâm ném ra một quyển nhật ký đã sờn cũ, Tiêu Bắc kích động muốn đem xé toàn bộ mảnh giấy đang được hắn lật ra kia, nhưng cậu đã dễ dàng bị khống chế bới vị cảnh sát đồng nghiệp nọ.

Sau vài giờ thẩm vấn, dù cho Tiêu Bắc có chối bỏ mọi tội trạng nhưng cũng vô ích, chỉ với ít ỏi chứng cứ đó cũng đủ khiến cậu rơi vào vũng lầy, thời điểm bấy giờ khác xa với hiện tại, lời cảnh sát nói, bằng chứng cảnh sát đưa ra đều khiến người dân tin tưởng hoàn toàn.

Hơn một tháng chậm chạp điều tra, cục cảnh sát đã đưa ra kết luận, trực tiếp truy tố Tiêu Bắc và nhà hàng Vui Vẻ của gia đình họ Triệu với tội danh cố ý mưu sát.

Tiêu Bắc bị tử hình bằng chất độc Kali Clorua, vụ án khép lại, Tô Thâm cũng từ đó mà một đường thăng tiến, từ đội trưởng trở thành chủ nhiệm ban chuyên án, sau đó nhanh chóng leo lên vị trí cục trưởng cục cảnh sát kiêm thường vụ thành phố.

Tô Thâm từng ngoại tình với một người phụ nữ dùng thân thể để kiếm tiền, sau khi bị vợ cả phát hiện ông liền cắt đứt quan hệ với người đó, thế nhưng vài năm sau ông mới biết được rằng người phụ nữ kia đang một mình đơn độc nuôi lớn đứa con ngoài giá thú của mình.

Ông ta vốn dĩ không muốn nhận lại đứa trẻ đó vì sợ rằng sẽ rước thêm phiền phức, hơn nữa ông cũng không muốn vì đứa nhỏ mà phá hỏng danh tiếng của mình.

Nhưng trớ trêu thay, chuyện đời tư của ông bị một phóng viên vạch trần, người ta mắng Tô Thâm là kẻ bạc tình vô trách nhiệm, ông ép buộc phải đem hai mẹ con nghèo nàn nọ về để trấn an dư luận.

-----------------------------------------

Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng đầu ngày chỉ vừa mới ló dạng soi rọi trần thế, đường phố lúc này đã lác đác vài người qua lại, đa số bọn họ đều là những thương nhân nhỏ buôn bán vỉa hè hoặc là vài nhân viên shipper phải làm việc thâu đêm suốt sáng, âu cũng là vì từng đồng cắc bạc để có một bữa ăn qua ngày.

Ở góc đường nào đó, nơi tại vị của một tiệm chụp hình đã lâu đời xuất hiện một chiếc xe sang trọng, chỉ cần nhìn vào là biết người ngồi bên trong không phải thuộc dạng tầm thường.

Từ trong studio chụp ảnh đi ra là một cậu thanh niên nhỏ người trẻ tuổi, cánh cửa xe hé mở, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề ló đầu gọi với tới: "Mạnh Linh, lên xe đi."

Cậu leo lên ngồi, sau đó quay sang quan sát hắn rồi ngạc nhiên: "Trông anh khác quá..."

"Sao? Chưa thấy người nào đẹp trai sáng láng như tôi hả?"

Tô Kim Ảnh vuốt vuốt mái đầu gọn gàng chỉn chu của mình, người lái xe bật cười: "Nếu không phải tôi thúc cậu ấy sửa soạn thì cậu ấy vẫn còn bê bối lắm."

"Tôi còn tưởng anh tự giác... Ai ngờ là bác Từ nhắc nhở."

Cậu dùng ánh mắt mỉa mai nhìn hắn, Tô Kim Ảnh ngập ngừng gãi đầu, bác Từ vẫn như xưa thích bán hắn cho người khác, giờ thì hoàn toàn bị mất mặt trước Viên Mạnh Linh rồi.

"Bà Huệ rất mong chờ cậu Tô về nhà, khi biết tin cậu ấy sẽ đưa thêm bạn theo thì bà Huệ càng phấn khích hơn, đã lâu lắm rồi cậu Tô không..."

Bác Từ còn đang nhắc lại chuyện cũ, nhưng Tô Kim Ảnh không muốn nhớ đến nên đã lên tiếng cắt ngang: "Chúng ta sống hướng về tương lai, không nên cứ ăn mày quá khứ đâu ạ."

Bác Từ hiểu ý, bèn gật gù nói lời xin lỗi: "Thật ngại quá, biết rõ cậu như vậy mà tôi còn lắm chuyện."

Tô Kim Ảnh lắc đầu: "Không đâu, chỉ là do tôi thôi."

Cuộc trò chuyện đi đến điểm kết bằng sự im lặng lúng túng của cả ba người, Viên Mạnh Linh không thể thích ứng được với bầu không khí này, nó khiến cậu trở nên nhỏ bé và bất lực.

Tô Kim Ảnh cũng có cùng cảm nhận đó với cậu, thế nên hắn bắt đầu lảm nhảm về mấy chuyện trên trời dưới đất.

"Cậu còn nhớ tên đạo diễn Lý Tống đó chứ?"

"Nhớ, sao vậy?"

"Gã ta chết rồi, nghe nói là vì làm quá sức nên mới chết, cũng hợp lý thôi cái tên đê tiện đó một đêm ngủ với ba bốn nữ diễn viên khác, tham thì thâm."

Viên Mạnh Linh không bình phẩm gì thêm, cậu biết rõ loại người như Lý Tống làm nhiều chuyện xấu không sớm thì muộn sẽ phải nhận lấy báo ứng, chỉ là chết theo cái cách này thì có hơi...

Qua hơn ba mươi phút sau, chiếc xe sang trọng rẽ vào con đường đi vào trong khu dân cư thượng lưu, xung quanh không có nhà nhỏ mà chỉ toàn là biệt thự nhà lầu, nhìn thôi cũng thấy độ giàu có của khu này, khác xa hoàn toàn với những khu bình dân khác.

Bác Từ theo như thông lệ sẽ bước xuống mở cửa cho Tô Kim Ảnh, thế nhưng hắn không thích mấy tiểu tiết có phần rườm rà này nên đã tự thân vận động.

Viên Mạnh Linh không ngờ rằng nhà của đồng nghiệp họ Tô này lại giàu như vậy, căn biệt thự bốn tầng trước mặt cùng với hồ bơi rộng lớn nằm bên hông khiến cậu mở to đôi mắt mà ngắm.

Từ kiểu cách cho đến màu sơn cũng rất nho nhã, bên trong còn có một khu nhà nhỏ trồng đầy hoa cỏ xung quanh, Tô Kim Ảnh thở dài lấy hết can đảm để bước vào nơi mà hắn không muốn đến nhất.

Nơi này đối với hắn giống như nhà ngục vậy, không chỉ giam giữ thân thể mà ngay cả linh hồn cũng không thể thoát ra được. Miền ký ức đen tối kia như đang bày ra trước mắt vẫy chào hắn.

"Sếp Tô."

Cậu thấy hắn thất thần đứng như trời trồng một lúc lâu mà chẳng có phản ứng gì nên lo lắng kéo góc áo hắn, Tô Kim Ảnh được cậu kéo về với hiện tại, hắn chỉ mỉm cười nhẹ xoa đầu cậu.

"Tôi đã nói cái gì với cậu hả? Đừng gọi tôi xa cách như thế, kêu một tiếng Ảnh ca xem nào."

Cậu ngại ngùng lắc đầu, hắn buồn bã nắm lấy tay cậu đung đưa: "Cậu ghét tôi đến thế sao?"

"Không phải vậy..."

"Thế thì kêu Ảnh ca đi."

"Ừm... Ảnh ca... Được chưa?"

Viên Mạnh Linh hết cách, cậu bất đắc dĩ nhỏ giọng gọi theo ý muốn của hắn, ai bảo hắn cứ làm mấy trò con mèo này chứ? Khiến cậu nổi hết cả da gà ốc vịt, lớn rồi có còn nhỏ nhắn gì cho cam?

Hai người vừa vui vẻ nói chuyện vừa đi vào cổng, từ bên trong biệt thự bước ra một người phụ nữ ốm gầy phấn khích, phía sau bà còn có vài cô giúp việc trẻ tuổi đang bưng bốn năm cái khay được đậy kín.

Tô Kim Ảnh lập tức trở thành đứa con ngoan ôm lấy người phụ nữ: "Mẹ, con về rồi."

Huệ Ý Lan giọng sắp nghẹn ngào đáp: "Thằng nhóc bất hiếu, ra khỏi nhà rồi thì không về thăm mẹ nữa sao?"

"Con xin lỗi..."

"Được rồi, mẹ hết giận con rồi, nếu không phải con thường gọi video cho mẹ thì đừng hòng mẹ ôm con."

Huệ Ý Lan vừa mắng yêu vừa búng lên trán hắn, lúc này bà mới để ý đến cậu trai trẻ ở bên cạnh, bà dùng ánh mắt dò xét quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu có vẻ hiền lành nền nã nên ấn tượng ban đầu đối với Viên Mạnh Linh khá tốt.

Hắn sực nhớ ra là quên giới thiệu cậu với mẹ nên vội kéo cậu đến: "Mẹ, đây là Mạnh Linh."

"Chào... Chào dì..."

Cậu hồi hộp vô cùng, tim đập vừa nhanh vừa xốn xang, chẳng rõ là cậu đang bị cái quỷ gì nữa, cậu chỉ biết người phụ nữ trông vẻ ngoài khắc khổ này chính là mẹ của Tô Kim Ảnh...

Huệ Ý Lan hiền diệu nắm bàn tay cậu vỗ vỗ: "Lâu lắm rồi thằng nhõi này không giới thiệu bạn bè với dì, cháu năm nay bao tuổi? Là đồng nghiệp với nó sao? Nhà cháu có bao nhiêu người? Có bạn gái chưa?"

Viên Mạnh Linh bị bà dồn dập hỏi như thế mà không kịp trả lời, cậu chỉ có thể ậm ừ ù ù cạc cạc quay sang cầu cứu hắn. Ảnh ca nào đó liền thay cậu giải vây trả lời toàn bộ thắc mắc của bà.

Trong lòng hắn vui như nhặt được vàng, tình cảnh này sao mà y như mẹ chồng đang tra khảo con dâu thế không biết.

"Sao mà ồn ào vậy, mới sáng ra đã không để ai ngủ rồi."

Đột nhiên giọng nói chanh chua vang lên, từ trên cầu thang bước xuống một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, cổ đeo vòng ngọc trai tóc búi lên cao để lộ gương mặt tú lệ phi thường.

Ngay lập tức sắc mặt của hắn kéo căng cơ lại, ánh mắt không thiện ý nhìn người phụ nữ đó.

Chẳng phải là Vu Văn Phụng, vợ hợp pháp trên giấy tờ của Tô Thâm, Tô phu nhân có quyền kế thừa tài sản khổng lồ này.

Bà ta liếc xéo hắn, ngữ khí mỉa mai: "Hóa ra là quý tử của vợ lẻ về nhà, ở ngoài dùng hết tiền rồi nên mới vác mặt về xin xỏ Tô gia sao?"

Huệ Ý Lan cau mày: "Chị cả! Sao lại nói khó nghe như vậy? Kim Ảnh về để mừng thọ cho bố nó..."

"Ôi trời! Xin lỗi nhé tôi không biết, mất tích biết bao nhiêu năm rồi, trải qua bao nhiêu cái tiệc sinh nhật cho bố nó cũng không về kia mà, nay lại về nên tôi chỉ thấy lạ lạ thôi."

"Mẹ, cẩn thận một chút không lại bị con trai cưng của má nhỏ rút súng ra bắn đấy."

Tô Kim Duệ từ bên ngoài đi vào, gã ta mặc bộ đồ thể thao bó sát để lộ ra cơ bắt cuồn cuộn, vừa thấy cô giúp việc nhỏ bên cạnh Huệ Ý Lan liền nháy mắt thả thính.

Huệ Ý Lan không dám cãi lại, bà khó chịu cau có mặt mày nhìn xuống dưới đất, cố gắng nhẫn nhịn cho qua. Nhưng con trai bà thì không phải yếu đuối, hắn là kẻ có gan lớn dám làm những chuyện ít ai dám làm.

Hắn bật cười khanh khách, ngả ngớn nói: "Xem ra con về cũng đúng lúc, lâu lắm rồi không nghe bài ca tiếng chó nên bây giờ nghe lại có chút hay ho, có phải mẹ chuẩn bị điểm tâm sáng cho con vừa ăn vừa thưởng thức không vậy?"

Hắn đưa tay đến giở lồng úp trên khay, bên trong đều là những món ăn thanh đạm mà hắn rất nhớ do chính tay bà nấu, hai người kia vừa nghe hắn nói thế mà sắc mặt xanh mét, sau dần chuyển thành màu đỏ vì tức tối.

Vu Văn Phụng đanh đá xỉa tay bước đến: "Thằng con hoang mày dám nói bọn tao là chó? Mày là cái thá gì?"

Hắn không trả lời mà cầm miếng bánh quế hoa lên cắn, hương vị ngọt thanh tan ra, hắn liền ân cần đem bánh đưa cho cậu: "Ăn đi, cùng thưởng thức với tôi, sắp vào đoạn điệp khúc rồi kìa."

Tô Kim Duệ siết chặt nắm tay muốn lao đến đấm hắn, nhưng đột nhiên giọng quát ồ ồ vang lên khiến gã dừng tay: "Làm cái gì đó? Mới sáng sớm mà đã gây chuyện rồi?"

Tô Thâm vẻ mặt hầm hầm đáng sợ bước từ lầu hai xuống, ông nhìn Tô Kim Ảnh nghiêm nghị nói.

Hắn không liếc nhìn ông dù chỉ một cái, trong lòng nổi lên trận bão tố mưa sa không có gì dừng lại được, bây giờ hắn giống như thuốc nổ châm mòi, chỉ cần bén lửa đến tâm thì sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.

Cậu rất hiểu rõ trạng thái của hắn hiện tại, cậu ngay lập tức nắm chặt cánh tay hắn thủ thỉ: "Anh bình tĩnh."

Huệ Ý Lan thân làm mẹ chả lẽ lại không biết con trai mình ra sao? Bà liền niềm nở giải vây: "Ông à, con trai về nhà muốn mừng sinh nhật cho ông, nó không có ý gì khác."

Tô Thâm không cười cũng không có bất kỳ thái độ gì, ông ta chỉ bước đến bàn ăn lớn ở gần phòng bếp, ung dung lấy báo ra đọc: "Được rồi, ai ăn sáng thì ngồi vào, còn không thì đi chỗ khác, đừng phiền tôi."

Một câu đó của Tô Thâm lập tức đánh tan bầu không khí nồng mùi thuốc súng, ông ta là chủ của một đại gia đinh, kỷ cương nghiêm ngặt, uy thế cũng bức người nên không ai dám cãi lại hay làm trái ý ông.

Mẹ con Tô Kim Duệ ngồi vào bàn, mới giây trước còn toan tính mỉa móc người khác mà bây giờ đã thành cún ngoan, ngồi cười nói với ông.

Tô Kim Ảnh cắn răng làm dịu đi cơn giận trong bụng, hắn thở một hơi ra xem như trút bỏ phiền muộn rồi ôm lấy cánh tay Huệ Ý Lan: "Chúng ta ra vườn đi mẹ."

"Được."

Tô Thâm lặng lẽ hạ mặt báo xuống quan sát bóng lưng ba người bọn họ, không rõ là trong lòng ông nghĩ gì, Vu Văn Phụng chỉ về phía cậu hỏi: "Kim Duệ, con biết thằng nhóc kia là ai không?"

"Là đồng nghiệp của nó, xuất thân từ UIT nên cũng chỉ là một tên quái dị, đi chung với nó đúng là quá hợp loài."

"Tưởng gì hay ho lắm, sinh nhật ba con mấy năm nó không về, vậy mà đột nhiên lần này lại về không rõ có ý đồ gì không?"

"Còn chẳng phải là hôn ước của em gái nó sao?"

Tô Thâm đặt báo xuống bàn, đồ ăn vừa hay được bưng ra nóng hôi hổi.

Vu Văn Phụng vỡ lẻ gật gù: "Hóa ra là thế..."

"Bà yên tâm đi, gả Kim Xuyên đi rồi thì tài sản cũng không đến lượt Kim Ảnh đâu."

Tô Thâm nhàn nhạt nói nhưng lại rất chắc chắn khiến hai người còn lại mừng rỡ vô cùng.

Vu Văn Phụng hề hề cười: "Đúng đúng! Nó là cái thá gì đâu chứ, cũng chỉ là con riêng của ông..."

Chợt bà bị Tô Thâm lườm một cái cho im miệng, bầu không khí chùng xuống nặng nề.