Bọn Khưu Xử Cơ thấy xảy ra biến cố phi thường, đều dừng tay không đánh nhau nữa. Hoàn Nhan Khang vọt tới trước mặt mẹ, thấy bà ta thân hình rủ xuống, mũi thương đã đâm thấu ngực, lập tức buông tiếng khóc lớn. Khưu Xử Cơ bước lên nhìn thương thế của hai người, thấy mũi thương đâm vào chỗ yếu hại, đều đã không còn cách nào cứu được. Hoàn Nhan Khang ôm chặt mẹ. Mục Niệm Từ ôm chặt Dương Thiết Tâm, cùng bật tiếng gào khóc. Khưu Xử Cơ nhìn Dương Thiết Tâm nói:
- Dương huynh đệ, ngươi còn việc gì chưa làm xong cứ nói cho ta nghe, ta nhất định làm thay ngươi là được. Ta.., rốt lại ta không cứu ngươi được, ta.., ta...Trong lòng chua xót, nói xong khóc nấc lên.Đúng lúc ấy mọi người chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn thì thấy Giang Nam lục quái và Quách Tĩnh vội vàng chạy tới.Giang Nam lục quái thấy bọn Sa Thông Thiên lập tức tuốt binh khí ra, nhưng tới gần chỉ thấy mọi người nhìn nhìn vào một người đàn ông và một người đàn bà trên mặt đất, ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc, quay lại đột nhiên thấy Khưu Xử Cơ và Mã Ngọc, lục quái lại càng ngạc nhiên.Quách Tĩnh thấy Dương Thiết Tâm nằm lăn trên đất máu me đầy người, vội bước lên kêu:- Dương thúc phụ, người có sao không?Dương Thiết Tâm vẫn chưa tắt hơi, vừa thấy Quách Tĩnh trên khóe môi lập tức lộ ra nét cười, nói:- Năm xưa cha ngươi có hẹn với ta, nếu sinh được một trai một gái thì cho kết làm vợ chồng.., ta không có con gái, nhưng đưa con gái nuôi này cũng như con ruột của ta...Rồi đưa mắt nhìn qua Khưu Xử Cơ nói:- Khưu đạo trưởng, người thành tựu giùm ta cuộc nhân duyên này, ta.., ta.., có chết cũng nhắm mắt.Khưu Xử Cơ nói:- Chuyện đó dễ lắm. Dương huynh đệ cứ yên tâm.Bao Tích Nhược bò lên cạnh xác chồng, tay trái nắm chặt tay y, chỉ sợ y lại bỏ mình mà đi, lúc mê man nghe y nói tới chuyện chỉ phúc định hôn, bèn hết sức rút trong bọc ra một thanh chuỷ thủ, nói:- Ðây.., đây là tín vật.Lại nói:- Ðại ca, cuối cùng chúng ta cũng được chết chung một chỗ, ta.., ta rất vui sướng.Nói xong lặng lẽ cười một tiếng tắt hơi, diện mạo vẫn xinh đẹp dịu dàng như lúc sống.Khưu Xử Cơ cầm lấy ngọn chuỳ thủ, thấy chính là vật năm xưa mình đã tặng ở thôn Ngưu Gia, trên chuôi có khắc hai chữ Quách Tĩnh. Dương Thiết Tâm nói với Quách Tĩnh:- Xin ngươi.., ngươi coi trọng người cha đã quá cố của ngươi, chiếu cố cho con gái ta...Quách Tĩnh nói:- Con.., con không...Khưu Xử Cơ nói:- Nhất thiết mọi việc đã có ta gánh vác, ngươi.., yên tâm đi! Dương Thiết Tâm vốn cho rằng không thể tìm được hậu nhân của nghĩa huynh Quách Khiếu Thiên, nên mới có chuyện tỷ võ chiêu thân của Mục Niệm Từ. Hôm ấy lại cùng vợ trùng phùng, lại thấy đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ của nghĩa huynh mình trưởng thành, nghĩa nữ có chỗ gửi gắm trọn đời, càng không có chút gì hối hận, hai mắt nhắm lại, lặng lẽ qua đời.Quách Tĩnh vừa khó xử vừa rối loạn, nghĩ thầm:- Dung nhi đối với mình tình sâu nghĩa nặng, há lại có thể cưới người khác?Đột nhiên nghĩ qua chuyện khác lại phát hoảng:- Tại sao mình lại quên mất Hoa Tranh? Đại hãn đã hứa gả con gái cho mình, chuyện.., chuyện này làm thế nào được?Trong thời gian qua y thỉnh thoảng nhớ tới Đà Lôi nhưng rất ít nghĩ tới Hoa Tranh. Bọn Chu Thông tuy biết chuyện này có rất nhiều điều khó khăn, nhưng thấy Dương Thiết Tâm sắp chết, không nỡ trái ý nên lúc ấy cũng chưa nói gì.Hoàn Nhan Hồng Liệt thiên phương bách kế cưới được Bao Tích Nhược, nhưng nàng thủy chung vẫn không quên chồng cũ, hơn mười năm mình hết sức chiều chuộng nàng, rốt lại vẫn rơi vào thế hạ phong, thấy nàng tuy chết nhưng vẻ mặt rất vui sướng, y suốt mười tám năm thành hôn chưa bao giờ thấy nàng có vẻ mặt như thế với mình, thấy mình là hoàng tử tôn quý mà đối với nàng lại thua xa một gã thất phu thôn dã, không kìm được nỗi đau đớn trong lòng, quay mặt bước đi.Bọn Sa Thông Thiên nghĩ:- Toàn Chân tam tử tuy đã bị thương, nhưng thêm Giang Nam thất quái, nếu năm người bên mình liều mạng với họ thì thắng phụ quả rất khó nói, thấy vương gia đi, cũng nhấc chân bước theo. Khưu Xử Cơ quát:- Này. Tam Hắc Miêu, để thuốc giải lại đây.Bành Liên Hổ hô hô cười rộ, nói:- Trại chủ ngươi họ Bành, người giang hồ gọi là Thiên thủ nhân đồ. Khưu đạo trưởng không có mắt à?Khưu Xử Cơ giật nảy mình Chẳng trách gì người này võ công cao cường như thế, té ra là y, kế thấy sư huynh trúng độc rất nặng, không có thuốc giải độc môn của y không xong, bèn quát:- Bất kể ngươi thiên thủ hay vạn thủ mà không để thuốc giải lại thì cũng đừng hòng thoát thân, kiếm vung như cầu vồng, một đạo thanh quang phóng vào Bành Liên Hổ. Bành Liên Hổ tuy chỉ còn có một ngọn Phán quan bút nhưng cũng không sợ, lập tức vung bút đỡ gạt.Chu Thông thấy Mã Ngọc ngồi dưới đất vận khí, bàn tay phải đã bầm đen liền hỏi:- Mã đạo trưởng, vì sao người bị thương?Mã Ngọc thở dài nói:- Họ Bành kia nắm tay với ta, nào ngờ y đã ngầm giấu độc châm trong tay.Chu Thông nói:- A, thế thì cũng không có gì rồi quay lại nói với Kha Trấn Ác Đại ca, cho tôi một củ ấu. Kha Trấn Ác không hiểu ý nhưng cũng đưa y một ngọn độc lăng. Chu Thông đón lấy, thấy Khưu Bành hai người đánh nhau đã đến lúc kịch liệt, bằng vào võ công của mình nhất định không can được liền nói:- Ðại ca, chúng ta xông vào can họ ra, tôi sẽ có cách cứu Mã đạo trưởng.Kha Trấn Ác gật gật đầu. Chu Thông lớn tiếng kêu:- Té ra là Thiên thủ nhân đồ Bành trại chủ, mọi người đều là người nhà, mau dừng tay đi, ta có câu muốn nói.Rồi kéo Kha Trấn Ác một cái cùng vọt tới, một người vung quạt, một người múa trượng can hai người Khưu Bành ra.Khưu Xử Cơ và Bành Liên Hổ nghe Chu Thông kêu đều cảm thấy kỳ lạ:- Tại sao lại là người nhà?Thấy hai người sấn tới cũng lập tức dừng tay lui ra, muốn nghe y nói xem rốt lại tại sao lại đều là người nhà.Chu Thông cười hềnh hệch nói với Bành Liên Hổ:- Giang Nam lục quái và Trường Xuân tử Khưu Xử Cơ mười tám năm trước có kết oán với nhau, năm anh em bọn ta đều bị Trường Xuân tử đả thương, nhưng Khưu đạo trưởng danh chấn võ lâm cũng bị bọn ta đánh thừa sống thiếu chết. Vụ này đến nay vẫn chưa xong...Rồi nhìn qua Khưu Xử Cơ nói:- Khưu đạo trưởng, có phải thế không?Khưu Xử Cơ lùa giận bừng lên, nghĩ thầm:- Giỏi lắm, các ngươi lại muốn nhân lúc người ta đang nguy cấp, lớn tiếng đáp:- Không sai, ngươi muốn gì?Chu Thông lại nói:- Nhưng bọn ta với Sa Long vương lại cũng có chút rắc rối. Giang Nam thất quái có một gã đồ đệ bất tài một mình đánh bại bốn vị cao đồ của Sa Long vương. Nghe nói Bành trại chủ có giao tình rất thân với Sa Long vương, bọn ta đắc tội với Sa Long vương thì cũng như đắc tội với Bành trại chứ.Bành Liên Hổ nói:- Hà hà, không dám.Chu Thông cười nói:- Vậy Bành trại chủ và Khưu đạo trưởng đều có thù oán với Giang Nam thất quái, thì hai người các vị đồng cừu địch khái, há không phải là người nhà sao?Hô hô, còn đánh nhau làm gì nữa? Mà huynh đệ và Bành trại chủ lại không phải là người nhà sao? Lại đây, chúng ta thân mật thân mật.Rồi chìa tay ra định nắm tay y.Bành Liên Hổ thấy y ăn nói điên điên khùng khùng, nghĩ thầm:- Phái Toàn Chân cứu đồ đệ của thất quái rõ ràng họ là một phe, ta không mắc mưu ngươi đâu. Nếu muốn lừa ta lấy thuốc giải thì khó lắm, thấy y đưa tay ra định nắm, chính hợp ý mình, cười nói:- Hay lắm, hay lắm! Rồi giắt ngọn Phán quan bút vào lưng, tiện tay móc luôn vòng độc châm ra.Khưu Xử Cơ hoảng sợ nói:- Chu huynh, cẩn thận đấy! Chu Thông lờ đi không nghe, chìa tay ra, ngón út khẽ móc một cái đã gỡ vòng độc châm trên tay Bành Liên Hổ. Bành Liên Hổ còn chưa biết, đã nắm tay Chu Thông, hai người đồng thời vận kình. Bành Liên Hổ chợt thấy chưởng tâm đau nhói vội giật ra nhảy lui lại đưa tay lên nhìn, thấy chưởng tâm đã bị thủng ba lỗ sâu, vết thương so với độc châm của y còn lớn hơn rất nhiều, máu chảy ra toàn màu đen, tê rần rất khó chịu, nhưng không thấy đau đớn. Y biết độc tính càng lợi hại thì vết thương càng ít đau vì vết thương lập tức tê rần mật hết cảm giác. Y vừa sợ vừa giận nhưng không biết vì sao, vội ngửng đầu lên chỉ thấy chu Thông núp sau lưng Khưu Xử Cơ, hai ngón tay cái giơ cái vòng độc châm của y lên, hai ngón tay phải cặp một vật đen bóng như củ ấu, bốn góc sắc nhọn, trên dính máu tươi.Nên biết Chu Thông có ngoại hiệu là Diệu thủ thư sinh, công phu trên bàn tay xuất thần nhập hoá, người ta không thể lường được, việc gỡ vòng độc châm rồi dùng độc lăng đâm vào tâm chưởng của Bành Liên Hổ đối với y chỉ là trò vặt dễ như trở bàn tay.Bành Liên Hổ giận quá nghiêng người sấn vào. Khưu Xử Cơ vung kiếm cản lại, quát:- Ngươi muốn gì?Chu Thông cười nói:- Bành trại chủ, ngọn độc lăng này là ám khí độc môn của đại ca ta, bị trúng rồi thì đừng nói Bành trại chủ ngươi tên là Liên Hổ, cho dù ngươi có liên tượng liên báo, liên heo liên chó, liên hết mọi giống súc sinh trên đời cũng không sống được quá hai giờ đâu.Hầu Thông Hải nói:- Bành đại ca, y đang mắng ngươi đấy.Sa Thông Thiên trách: - Đừng nói nhiều, chẳng lẽ Bành đại ca lại không biết sao?Chu Thông lại cười hì hì nói:- Cũng hay là Bành trại chủ có ngàn cánh tay, ta có lời hay muốn khuyên, cứ chặt cánh tay ấy đi thì cũng còn chín trăm chín mươi chín cánh tay. Chỉ có điều ngoại hiệu của các hạ phải sửa đi một chút, gọi là Cửu cửu cửu thủ nhân đồ.Bành Liên Hổ lúc ấy thấy cổ tay tê rần, trong lòng hoảng sợ, cũng không nghĩ tới việc y đang mỉa mai châm chọc, bất giác toát mồ hôi lạnh.Chu Thông lại nói:- Ngươi có độc châm của ngươi, ta có độc lăng của ta, độc tính khác nhau, thuốc giải cũng khác nhau, nếu ngươi không bỏ được cái ngoại hiệu Thiên thủ nhân đồ, vả lại mọi người đều là người nhà thì hai chúng ta lại thân mật đổi thuốc cho nhau nên chăng?Bành Liên Hổ chưa đáp. Sa Thông Thiên đã cướp lời:- Được, cứ thế đi, đưa thuốc giải ra đây.Chu Thông nói:- Ðại ca, cho y đi.Kha Trấn ác lấy trong bọc ra hai gói thuốc nhỏ. Chu Thông cầm lấy bước lên đưa qua.Khưu Xử Cơ nói:- Chu huynh, đừng mắc lừa họ, bảo họ đưa thuốc trước đi đã.Chu Thông cười nói:- Ðại trượng phu nói là giữ lời, không sợ họ không đưa.Bành Liên Hổ tay trái mò vào bọc một cái, biến hẳn sắc mặt, hạ giọng nói:- Không xong, không thấy thuốc giải đâu cả.Khưu Xử Cơ cả giận quát:- Hừ, ngươi còn muốn giở trò à! Chu huynh, đừng đưa thuốc cho y.Chu Thông cười nói:- Ðưa chứ? Chúng ta quân tử nhất ngôn, như ngựa hay thêm roi, nói đưa là đưa. Toàn Chân thất tử. Giang Nam thất quái nói ra nhất định là nhớ lời.Sa Thông Thiên biết công phu trên tay y lợi hại, sợ y lại giở trò khác, không dám chìa tay lấy thuốc, lật ngang cái mái chèo sắt đưa ra. Chu Thông đặt thuốc giải lên mái chèo. Sa Thông Thiên rút về cầm thuốc lên. Mọi người chung quanh đều không hiểu vì sao Chu Thông lại đưa thuốc giải ra mà lại không bắt y đưa thuốc giải. Sa Thông Thiên ngờ thuốc giải y đưa qua không phải là thuốc thật, nói:- Giang Nam thất hiệp là nhân vật nổi tiếng, chắc không dùng thuốc giả hại người đâu.Chu Thông cười nói:- Lẽ nào lại thế, lẽ nào lại thế.Rồi đưa trả ngọn độc lăng cho Kha Trấn Ác, kế khoắng tay vào bọc rút ra một mớ đồ vật, chỉ thấy có khăn tay, tiền tiêu, mấy nén bạc vụn, còn có một cái lọ thuốc hít màu trắng. Bành Liên Hổ ngạc nhiên ngẩn người:- Đó đều là đồ vật của mình, sao lại trong người y?Nguyên Chu Thông lúc tay phải đưa ra nắm tay y thì tay trái diệu thủ không không đã vét sạch đồ vật trong túi y. Chu Thông mở nút bình thuốc hít, thấy trong chia làm hai ngăn, một ngăn đựng bột đỏ, ngăn kia đựng bột xám, bèn hỏi:- Dùng thế nào đây?Bành Liên Hổ tuy hung ác nhưng lúc ấy tính mạng như chỉ mành treo chuông, không dám giở trò gian trá nữa, đành nói thật:- Bột đỏ để uống, bột xám để thoa.Chu Thông nói với Quách Tĩnh Mau đi lấy nước, lấy hai bát.Quách Tĩnh chạy vào khách điếm bưng ra hai bát nước trong, đưa Mã Ngọc một bát, lấy thuốc cho y uống, dùng bột thuốc xám rịt vết thương cho y, đang định đưa bát kia cho Bành Liên Hổ thì Chu Thông nói:- Khoan đã, mang cho Vương đạo trưởng.Quách Tĩnh sửng sốt nhưng cũng theo lời bưng qua cho Vương Xử Nhất.Vương Xử Nhất cũng ngạc nhiên không hiểu, tiện tay cầm lấy.Sa Thông Thiên kêu lên:- Này, hai gói thuốc của các ngươi dùng thế nào đấy?Chu Thông nói:- Chờ một lúc, đừng sốt ruột, một giờ ba khắc nữa chưa chết đâu.Rồi lấy trong bọc ra hơn chục gói thuốc. Quách Tĩnh vừa nhìn thấy cả mừng, kêu lên:- Phải rồi, phải rồi, đây là thuốc giải của Vương đạo trưởng đấy.Rồi mở từng bọc từng bọc ra đưa tới trước mặt Vương Xử Nhất, nói:- Ðạo trưởng, vị nào dùng được thì người lấy.Vương Xử Nhất nhận ra được dược vật, bốc bốn vị Điền thất. Huyết kiệt. Một dược. Mật gấu cho vào miệng, dùng nước chiêu xuống.Lương Tử Ông vừa tức giận vừa khâm phục, nghĩ thầm:- Thủ pháp của gã thư sinh dơ dáy này thật cao minh. Y đưa tay phủi đất trên tay áo mình một cái mà đã ăn cắp hết dược vật trong túi mình.Quay người bước qua, vung cái cuốc đào thuốc lên, quát:- Nào nào nào, chúng ta dùng binh khí phân thắng phụ! Chu Thông cười nói:- Cái đó thì huynh đệ vạn vạn lần không phải là địch thủ.Khưu Xử Cơ nói:- Vị này là trại chủ Bành Liên Hổ, nhưng còn chưa kịp thỉnh giáo tên họ các vị.Sa Thông Thiên khàn khàn báo danh từng người từng người.Khưu Xử Cơ kêu lên:- Hay lắm, đều là những danh hiệu vang dội. Hôm nay chúng ta chưa phân thắng phụ, đáng tiếc là đôi bên đều có người bị thương, xem ra phải hẹn một dịp để gặp lại.Bành Liên Hổ nói:- Vậy thì quá hay, không gặp được Toàn Chân thất tử lần nữa thì bọn ta có chết cũng không nhắm mắt. Ngày tháng địa điểm xin Khưu đạo trưởng cứ dạy bảo.Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:- Mã sư huynh và Vương sư huynh trúng độc không nhẹ, cũng phải vài tháng mới có thể hoàn toàn bình phục. Đàm sư đệ và Lưu sư đệ vân du khắp nơi, nhất thời cũng không báo kịp, liền nói:- Sau nửa năm nữa, ngày Trung thu tháng tám, chúng ta vừa thưởng trăng vừa bàn võ công. Bành trại chủ ngươi thấy thế nào?Bành Liên Hổ thầm tính toán Toàn Chân thất tử nhất tề kéo tới, lại thêm Giang Nam thất quái thì bọn mình ít không chống được nhiều, nếu không hẹn thêm người giúp đỡ không xong. Sau nửa năm thì thời gian cũng vừa khớp. Triệu vương gia muốn bọn mình xuống Giang Nam ăn trộm bộ di thư của Nhạc Phi, vậy cứ nhân cơ hội gặp nhau ở Giang Nam. Bèn nói:- Trung thu lấy võ họp bạn. Khưu đạo trưởng quả thật rất phong nhã, nhưng cũng phải tìm được một nơi phong nhã mới hay, hay cứ hẹn ở quê cũ của Giang Nam thất hiệp đi.Khưu Xử Cơ nói:- Hay lắm, hay lắm. Chúng ta sẽ gặp nhau trên lầu Yên Vũ tại Nam Hồ phủ Gia Hưng, các vị mời thêm vài người bạn cho vui.Bành Liên Hổ nói:- Một lời đã định, cứ thế mà làm.Chu Thông nói:- Nếu thế thì Giang Nam thất quái bọn ta trở thành chủ nhà, không hết lòng mời khách không được. Hai nhà các vị tính toán rất hay, ngàn chỗ không chọn, vạn chỗ không chọn, lại chọn đúng Gia Hưng, nhất định đòi ăn không cơm của Giang Nam thất quái. Tốt tốt tốt, chẳng lẽ các vị đại giá quang lâm mà bọn ta lại không làm được chủ nhà. Bành trại chủ, hai gói thuốc ấy, loại màu trắng thì uống, loại màu vàng thì thoa.Lúc ấy Bành Liên Hổ nửa cánh tay đã cứng đờ, mới rồi đối đáp với Khưu Xử Cơ đã dùng toàn lực chi trì, lại nghe Chu Thông ba hoa một hồi không thôi đã giận cành hông, nhưng vì tính mạng đang trong tay người ta nên không dám nói ra nửa câu vô lễ, đến khi nghe câu cuối của y vội nuốt gói thuốc trắng. Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:- Bành trại chủ, trong vòng bốn mươi chín ngày không được uống rượu, không được gần nữ sắc, nếu không cuộc họp trên lầu Yên Vũ ngày Trung thu thiếu mất Bành trại chủ thì mất hứng lắm đấy.Bành Liên Hổ tức giận nói:- Ða tạ lòng tốt.Sa Thông Thiên lấy thuốc rịt lên vết thương trên bàn tay cho y, đỡ y quay về.Hoàn Nhan Khang quỳ dưới đất, hướng về xác mẹ dập đầu bốn cái, quay qua Khưu Xử Cơ vái mấy vái rồi không nói câu nào, ngẩng đầu bước đi. Khưu Xứ Cơ cao giọng quát:- Khang nhi, ngươi làm thế là có ý gì?Hoàn Nhan Khang không đáp, cũng không đi cùng bọn Bành Liên Hổ, một mình rẽ qua góc đường.Khưu Xử Cơ ngơ ngẩn xuất thần, kế quay sang vái bọn Kha Trấn Ác. Chu Thông một vái, nói:- Hôm nay nếu không được lục hiệp tới cứu thì tính mạng ba sư huynh đệ chúng tôi khó mà giữ được. Lại nữa, gã nghiệt đồ của ta nhân phẩm khốn khiếp như thế lại càng thua xa lệnh hiền đồ. Chúng ta là người học võ, phẩm hạnh tâm thuật là hàng đầu, võ công chỉ là thứ hai. Bần đạo thu nhận đệ tử như thế thật vô cùng xấu hổ. Cái hẹn tỷ võ ở lầu Túy Tiên phủ Gia Hưng hôm nay đã kết thúc, bần đạo cam tâm chịu thua, xin đảm nhận việc loan truyền ra giang hồ, nói Khưu Xử Cơ đã thua trắng dưới tay Giang Nam thất hiệp, xin tâm phục khẩu phục.Giang Nam lục quái nghe y nói thế đều cực kỳ đắc ý thấy mất mười tám năm trên sa mạc rốt lại cũng đã có kết quả mỹ mãn, lúc ấy Kha Trấn Ác cũng khiêm tốn vài câu. Nhưng lục quái lập tức nhớ tới Trương A Sinh chết thảm ở sa mạc, đều bất giác buồn bã, tiếc cho y không thể đích thân nghe được lời nhận thua của Khưu Xử Cơ.Mọi người đỡ Mã Ngọc và Vương Xử Nhất vào khách điếm. Toàn Kim Phát ra ngoài mua quan tài lo việc chôn cất vợ chồng Dương Thiết Tâm. Khưu Xử Cơ thấy Mục Niệm Từ buồn bã khóc lóc, trong lòng rất khó xử, bèn nói:- Cô nương, mấy năm nay cha con cô sống thế nào?Mục Niệm Từ lau nước mắt nói:- Hơn mười năm nay cha mang tôi đông bôn tây tẩu, chưa từng ở yên nơi nào được mười bữa nửa tháng, cha nói phải tìm được một vị.., một vị đại ca họ Quách...Nói tới đó giọng nói nhỏ dần, từ từ cúi đầu xuống.Khưu Xử Cơ liếc Quách Tĩnh một cái nói:- Ờ. Tại sao cha cô lại nhận cô làm con?Mục Niệm Từ nói:- Tôi là người thôn Hà Đường phủ Lâm An. Mười mấy năm trước cha dưỡng thương ở nhà tôi, không bao lâu cha mẹ ruột và mấy vị ca ca của tôi đều bị bệnh dịch mà chết. Cha bèn nhận tôi làm con, sau dạy võ nghệ cho tôi, vì phải đi tìm Quách đại ca nên bôn ba khắp nơi, làm ra.., làm ra.., lá cờ Tỷ võ... chiêu thân. Khưu Xử Cơ nói:- Té ra là thế. Cha cô thật ra không phải họ Mục mà là họ Dương, từ nay về sau cô cũng nên đổi là họ Dương.Mục Niệm Từ nói:- Không, tôi không đổi họ Dương, tôi là họ Mục.Khưu Xử Cơ nói:- Cái gì, chẳng lẽ cô không tin lời ta à?Mục Niệm Từ hạ giọng nói:- Làm sao tôi dám không tin, chẳng qua là tôi muốn giữ họ Mục.Khưu Xử Cơ thấy nàng cố chấp cũng đành thôi, cho rằng con gái đột nhiên mất cha, trong lúc đau xót nhất thời không thể hiểu ra, chứ hoàn toàn không biết rằng chính mình không hiểu ra. Mục Niệm Từ đã thầm tính toán, nàng đã sớm đem việc chung thân của mình gởi gắm vào Hoàn Nhan Khang, nghĩ thầm y đã là con ruột của cha thì đương nhiên mang họ Dương, nếu mình cũng lấy họ Dương thì làm sao cưới nhau được?Vương Xử Nhất uống thuốc xong, dần dần khỏe lại nằm trên giường nghe nàng đối đáp với Khưu Xử Cơ chợt có một việc không hiểu, bèn hỏi:- Võ công của cô còn cao cường hơn cha cô, tại sao thế?Mục Niệm Từ nói:- Năm vãn bối mười ba tuổi từng gặp một vị dị nhân. Y chỉ điểm võ công cho tôi ba ngày, đáng tiếc tôi đầu óc ngu tối không học được bao nhiêu.Vương Xử Nhất nói:- Y chỉ dạy cô có ba ngày mà cô đã có thể hơn cha cô. Vị cao nhân ấy là ai vậy?Mục Niệm Từ nói:- Không phải vãn bối lớn mật giấu diềm đạo trưởng, mà quả thật là tôi từng lập lời thề, không được nói tới danh hiệu của y.Vương Xử Nhất gật gật đầu không hỏi nữa, nhớ lại tư thế quyền pháp của Mục Niệm Từ lúc tỷ võ với Hoàn Nhan Khang, suy đi nghĩ lại, nghĩ không ra võ công của nàng thuộc môn phái nào, càng nghĩ lại chiêu thức của nàng càng cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi:- Khưu Xử Cơ Khưu sư ca, anh dạy Hoàn Nhan Khang được tám chín năm phải không?Khưu Xử Cơ nói:- Tất cả là chín năm sáu tháng, không ngờ thằng tiểu tử ấy lại khốn nạn như thể. Vương Xử Nhất nói:- Thế thì lạ thật?Khưu Xử Cơ nói:- Chuyện gì vậy?Vương Xử Nhất trầm ngâm không đáp.Kha Trấn Ác hỏi:- Khưu đạo trưởng, ngươi làm sao tìm được hậu duệ của Dương đại ca?Khưu Xử Cơ nói:- Nói ra cũng thật vừa khéo. Từ khi bần đạo hẹn với các vị xong, đi khắp nơi thăm dò tin tức của hai nhà Quách Dương, suốt mấy năm vẫn không có tin tức gì nhưng vẫn không chịu thôi, năm ấy lại tới thăm dò ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An thì vừa khéo gặp mấy người công sai tới nhà Dương đại ca lấy những đồ vật cũ. Bần đạo lén theo sau nghe trộm họ nói chuyện, thì người này lai lịch không nhỏ, chính là thân binh trong Triệu vương phủ nước Đại Kim phụng mệnh tới để lấy tất cả những vật dùng trong nhà của Dương gia năm xưa, nói là ghế mục bàn hỏng thương sắt cày hư, không được thiếu món nào. Bần đạo nảy ý nghi ngờ, biết bên trong có một câu chuyện dài, cứ thế theo họ tới tận Trung đô.Quách Tĩnh lúc trong Triệu vương phủ đã nhìn thấy chỗ ở của Bao Tích Nhược, nghe tới đó bất giác sực hiểu ra.Khưu Xử Cơ nói tiếp:- Tối đến bần đạo ngầm vào vương phủ thám thính, muốn xem Triệu vương ngàn dặm xa xôi chở những thứ đồ vật hư nát ấy về rất lại là có ý gì. Sau khi thăm dò, bất giác vừa tức giận vừa khó xử, té ra Bao thị vợ Dương huynh đệ đã là vương phi tôn quý. Bần đạo sau cơn tức giận vốn đã định một kiếm giết chết nàng, nhưng thấy nàng sống trong gian nhà ngói nhỏ. ôm ngọn thương sắt của Dương huynh đệ sụt sùi suốt đêm, biết nàng vẫn không quên chồng cũ, hòan toàn không phải vô tình vô nghĩa, lúc ấy mới tha mạng cho nàng. Về sau hỏi dò biết tiểu vương tử vốn là máu thịt của Dương huynh đệ vài năm sau, khi y hơi lớn, bần đạo bèn dạy võ nghệ cho y.Kha Trấn Ác nói:- Gã tiểu tử ấy trước nay không biết thân thế của mình à?Khưu Xử Cơ nói:- Bần đạo cũng từng hỏi dò vài lần, nhưng thấy y tham luyến giàu sang, không phải là người có tính có tình nên thủy chung chưa từng nói ra. Mấy lần dạy y đạo làm người lập thân, gã tiểu tử ấy cũng chỉ bôi bác vài câu cho qua chuyện với ta. Nếu không có hẹn với các vị thì đời nào bần đạo lại hao tâm tổn sức với y như thế? Vốn định sau khi y tỷ võ với tiểu thế huynh họ Quách xong thì bất kể ai thắng ai bại, đôi bên chúng ta hòa hảo, sau đó sẽ nói rõ thân thế của gã tiểu tử ấy cho y biết, đón mẹ y ra chọn chỗ cho họ ở ẩn, không ngờ Dương huynh đệ vẫn còn sống mà bần đạo và Mã sư ca hai người lại bị gian nhân ám toán, rốt lại không cứu được tính mạng của vợ chồng Dương huynh đệ.Mục Niệm Từ nghe tới đó lại che mặt khóc thút thít. Kế đó Quách Tĩnh đem việc gặp gỡ Dương Thiết Tâm rồi thấy Bao Tích Nhược gặp gỡ Dương Thiết Tâm thế nào kể lại một lượt. Mọi người đều nói:- Bao Tích Nhược tuy thất thân với Triệu vương nhưng chỉ vì cho rằng chồng mình đã chết, cuối cùng lại tuẫn tiết theo chồng, rất đáng kính phục, ai cũng than thở.Sau đó mọi người bàn việc tỷ võ đêm Trung thu. Chu Thông nói:- Chỉ cần Toàn Chân thất tử cùng tới thì chúng ta còn sợ gì?Mã Ngọc nói:- Chỉ e họ mời nhiều hảo thủ, lúc bấy giờ chúng ta không khỏi quả bất địch chúng.Khưu Xử Cơ nói:- Họ còn mời được những hảo thủ nào nữa? Những hảo thủ trên đời lấy đâu ra lắm thế?Mã Ngọc thở dài nói:- Khưu sư đệ, trong bấy nhiêu năm ngươi tuy võ công tăng tiến rất nhiều, làm được nhiều chuyện hay cho bản phái, nhưng khí khái hào mại lúc trẻ vẫn không nén xuống được...Khưu Xử Cơ ngắt lời cười nói:- Phải biết là ngoài trời còn có trời, trên người còn có người. Mã Ngọc cười khẽ một tiếng. Nói Chứ không phải sao? Mới rồi gặp mấy người kia, võ công quả thật không kém chúng ta. Nên biết họ mời thêm vài cao thủ không kém họ bao nhiêu thì cuộc họp mặt ở lầu Yên Vũ thắng phụ ra sao chưa thể biết đâu.Khưu Xử Cơ hào khí bừng lên nói:- Ðại sư ca cứ lo xa. Chẳng lẽ phái Toàn Chân lại thua trong tay đám giặc trộm cướp ấy.Mã Ngọc nói:- Chuyện đời khó nói lắm. Mới rồi nếu không có bọn Kha đại ca. Chu nhị ca tới cứu thì danh vọng mấy mươi năm của phái Toàn Chân đã mất hết vì ba sư huynh đệ chúng ta rồi.Kha Trấn Ác. Chu Thông khiêm tốn nói:- Ðối phương gian vặt, có ra gì đâu?Mã Ngọc thở dài nói:- Chu sư thúc được tiên sư đích thân truyền thụ võ công, bản lĩnh cao gấp mười chúng ta mà rốt lại vì sính cường hiếu thắng nên mười mấy năm nay không rõ hạ lạc ở đâu. Chúng ta phải lấy đó làm gương, cẩn thận đề phòng.Khưu Xử Cơ nghe sư huynh nói thế không dám đôi co nữa. Giang Nam lục hiệp không biết họ còn có một vị sư thúc, nhưng theo lời Mã Ngọc thì rõ ràng đó không phải là việc vinh dự cho phái Toàn Chân, cũng không đám hỏi, trong lòng đều cảm thấy rất kỳ quái. Vương Xử Nhất nghe hai vị sư huynh trò chuyện, nãy giờ không chen vào câu nào, chỉ im lặng ngẫm nghĩ.Khưu Xử Cơ nhìn Quách Tĩnh và Mục Niệm Từ một cái, nói:- Kha đại ca, đồ đệ của các vị mang lòng nghĩa hiệp, quả nhiên rất hay. Dương huynh đệ có được một đứa con rể như thế thì có chết cũng nhắm mắt.Mục Niệm Từ chợt đỏ mặt đứng lên cúi đầu bước ra ngoài. Vương Xử Nhất thấy nàng đứng lên bước đi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, vội nhảy xuống giường vung chưởng đánh thẳng vào đầu vai nàng. Chiêu này xuất thủ rất nhanh, đến khi Mục Niệm Từ hoảng sợ phát giác ra thì vai phải đã bị tay chưởng đè lên. Y hơi ngừng một chút, đợi Mục Niệm Từ vận kình chống đỡ, kình lực chưa tới nơi thì đẩy vai nàng một cái. Thiết cước tiên Ngọc Dương tử Vương Xử Nhất là nhân vật loại nào, tuy lúc ấy trọng thương chưa lành, trên tay không có kình lực nhưng một đè một đẩy đã đánh đúng vào lúc kình lực đối phương vận lên chưa tới. Mục Niệm Từ thân hình xiêu đi một cái lập tức ngã nhào tới. Vương Xử Nhất đưa tay trái ra khẽ đỡ vào vai nàng. Mục Niệm Từ thân hình không tự chủ được lại tung ra, tròn mắt nhìn Vương Xử Nhất, kinh nghi bất định.Vương Xử Nhất cười nói:- Mục cô nương đừng sợ ta chỉ thử xem công phu của ngươi thôi. Vị cao nhân tiền bối dạy võ công cho ngươi ba ngày có phải chỉ có chín ngón tay, ăn mặc giống một người ăn mày không?Mục Niệm Từ ngạc nhiên nói:- Ô, phải rồi, sao đạo trường biết?Vương Xử Nhất cười nói:- Vị Cửu chỉ thần cái Hồng lão tiền bối ấy hành sự thần xuất quỷ nhập, đúng là như con thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Cô nương đã được y đích thân truyền thụ, đúng là cơ duyên rất lớn, quả thật rất đáng chúc mừng.Mục Niệm Từ nói:- Ðáng tiếc là lão nhân gia người không rảnh, chỉ dạy tôi được có ba ngày.Vương Xử Nhất thở dài nói:- Ngươi còn thấy chưa đủ à? Ba ngày ấy bằng người khác dạy ngươi mười năm hai mươi năm đấy.Mục Niệm Từ nói:- Ðạo trưởng nói đúng lắm.Thoáng trầm ngâm.lại hỏi:- Đạo trưởng biết Hồng lão tiền bối ở đâu không?Vương Xử Nhất cười nói:- Hỏi thế thì làm khó ta rồi, hơn hai mươi năm trước ta được gặp mặt lão nhân gia người một lần trên đỉnh Hoa Sơn, từ đó về sau không hề nghe thấy tin tức gì của y nữa.Mục Niệm Từ rất thất vọng, từ từ bước ra khỏi phòng.Hàn Tiểu Oanh hỏi:- Vương đạo trưởng, vị Hồng lão tiền bối ấy là ai thế?Vương Xử Nhất cười khẽ một tiếng, lên giường ngồi lại. Khưu Xử Cơ ngắt lời nói:- Hàn nữ hiệp, ngươi có lẽ đã nghe câu Đông tà. Tây độc. Nam đế. Bắc cái. Trung Thần thông rồi chứ?Hàn Tiểu Oanh nói:- Cũng đã nghe người ta nhắc tới nói đó là năm vị tiền bối võ công cao nhất trên đời nhưng không biết có đúng không.Khưu Xử Cơ nói:- Không sai.Kha Trấn Ác chợt nói:- Vị Hồng lão tiền bối này là Bắc cái trong năm vị cao nhân ấy phải không?Vương Xử Nhất nói:- Ðúng thế. Trung Thần thông chính là Vương chân nhân tiên sư của chúng tôi.Giang Nam lục quái nghe nói người họ Hồng kia nổi tiếng ngang hàng với sư phụ của Toàn Chân thất tử bất giác tỏ vẻ kính phục.Khưu Xử Cơ quay nhìn Quách Tĩnh cười nói:- Phu nhân của ngươi là đồ đệ của Cửu chỉ thần cái đại danh lừng lẫy, tương lai còn ai dám coi thường ngươi nữa?Quách Tĩnh đỏ bừng mặt, muốn lên tiếng phân bua, nhưng lắp bắp không nói được ra lời.Hàn Tiểu Oanh lại hỏi:- Vương đạo trưởng, ngươi đè lên đầu vai cô ta một cái, làm sao biết cô ta được Cửu chỉ thần cái truyền thụ võ công?Khưu Xử Cơ vẫy tay nói với Quách Tĩnh ngươi lại đây Quách Tĩnh theo lời bước tới cạnh y. Khưu Xử Cơ đặt tay lên vai y, đột nhiên vận kình đè xuống. Quách Tĩnh từng theo Mã Ngọc luyện tập nội công chính tông của Huyền môn, hơn mười năm theo lục quái rèn luyện sức khỏe, ngoại công cũng không kém. Khưu Xử Cơ đè y cái ấy không hề hấn gì. Khưu Xử Cơ cười nói:- Thằng nhỏ giỏi.Ðột nhiên rút chưởng lại. Quách Tĩnh vốn đang vận kình chống lại cái đè ấy của y, ngoại lực đột nhiên mất đi, nhưng nội kình vẫn còn, nào ngờ Khưu Xử Cơ nhanh như chớp lại đánh tới. Quách Tĩnh kình lực trên vai vừa phát hết, kình lực đợt sau chưa kịp vận lên, bị Khưu Xử Cơ đẩy nhẹ một cái, ngã ngửa ra đất. Y chống tay xuống đất một cái lập tức nhảy lên. Mọi người hô hô cười rộ. Chu Thông nói:- Tĩnh nhi. Khưu đạo trưởng dạy ngươi một cao chiêu ấy, phải nhớ cho kỹ đấy!Quách Tĩnh gật đầu vâng dạ. Khưu Xử Cơ nói:- Hàn nữ hiệp, những kẻ sĩ học võ trên đời, bị đẩy vào vai một cái như thế nếu không chống được ắt phải bắn về phía sau, chỉ có Cửu chỉ thần cái võ công độc môn lại ngã về phía trước. Chỉ vì võ công của y cực kỳ cương mãnh, gặp đối phương mạnh lại càng mạnh hơn. Mục cô nương chỉ học y trong một thời gian ngắn nhưng đã luyện được yếu chỉ nội công của Hồng lão tiền bối. Cô ta không chống được một cái đẩy của Vương sư đệ nhưng quyết không chịu theo thế khuất phục, cho dù có ngã cũng phải ngã về phía chống lại lực đạo của địch nhân.Lục quái nghe xong, quả thấy có lý, đều khâm phục phái Toàn Chân kiến thức sâu rộng. Chu Thông nói:- Vương đạo trưởng đã thấy vị Cửu chỉ thần cái ấy biểu diễn võ công chưa?Vương Xử Nhất nói:- Hơn hai mươi năm trước, bọn tiên sư, Cửu chỉ thần cái, Hoàng Dược Sư năm vị cao nhân luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn. Hồng lão tiền bối võ công trác tuyệt nhưng rất tham ăn, trên đỉnh Hoa Sơn không có thức gì ngon, y buồn chán bèn lấy việc luận kiếm làm rượu, nói quyền làm thịt, giảng luận đạo lý kiếm đạo với tiên sư và Hoàng Dược Sư tiền bối một lượt. Lúc ấy bần đạo đứng hầu bên cạnh tiên sư may mắn được nghe đạo lý cao diệu, quả thật rất có ích.Kha Trấn Ác nói:- Ô! Hoàng Dược Sư này có phải là Đông tà trong Đông tà Tây độc không?Khưu Xử Cơ nói:- Ðúng thế.Rồi nhìn qua Quách Tĩnh cười nói:- Mã sư ca tuy có dạy cho ngươi một ít nội công nhưng may là giữa hai người không có danh phận thầy trò, nếu không thì tương lai sắp xếp thế thứ ngươi còn phải dưới phu nhân của ngươi một bậc, suốt đời không sao ngóc đầu lên được đâu.Quách Tĩnh đỏ mặt nói:- Con không cưới cô ta.Khưu Xử Cơ sửng sốt, hỏi:- Cái gì?Quách tĩnh lại nói:- Con không cưới cô ta.Khưu Xử Cơ sa sầm nét mặt đứng phắt lên hỏi:- Tại sao?Hàn Tiểu Oanh thương đồ đệ, thấy y quẫn bách, vội giải thích hộ y:- Chúng tôi biết hậu nhân của Dương đại gia là con trai, việc chỉ phúc định hôn không cần phải giữ lời nữa, vì vậy đã bàn định việc chung thân cho Tĩnh nhi ở Mông Cổ. Đại hãn Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn đã phong y làm Kim đao phò mã.Khưu Xử Cơ vẻ mặt trở nên đáng sợ, trừng trừng nhìn Quách Tĩnh, cười nhạt nói:- Hay lắm, người ta là công chúa, lá ngọc cành vàng, làm sao đem so với bách tính tầm thường được? Lời trăn trối của tiền nhân ngươi không thèm đếm xỉa tới chứ gì? Loại người tham phú quý như ngươi, mất gốc phụ nghĩa, có khác gì thằng tiểu tử Hoàn Nhan Khang? Cha ngươi năm xưa đã nói những gì?Quách Tĩnh vô cùng hoảng sợ, khom lưng nói:- Ðệ tử trước nay chưa từng thấy mặt cha. Không biết cha con có di ngôn thế nào, mẹ con cũng chưa từng nói qua, xin đạo trưởng chỉ giáo.Khưu Xử Cơ nghẹn lời phì cười, vẻ mặt lập tức trở nên hòa hoãn, nói:- Quả nhiên không trách ngươi được. Ta thật là thô mãng.Lúc ấy bèn đem kể lại chuyện làm quen với hai người Quách Dương ở thôn Ngưu Gia mười tám năm trước, đánh giết truy binh thế nào, truy tầm hai người Quách Dương thế nào, sinh sự đánh nhau với Giang Nam thất quái thế nào, hẹn ước tỷ võ thế nào kể lại từ đầu tới đuôi một lượt Quách Tĩnh lúc ấy mới biết thân thế của mình, bất giác nằm phục xuống đất khóc lớn, nghĩ tới việc cha mình chết thảm, thù lớn chưa trả, lại nghĩ tới bảy vị sư phụ ơn nặng như núi, đúng là tan xương nát thịt cũng không đền đáp được.Hàn Tiểu Oanh dịu dàng nói:- Ðàn ông ba thê bốn thiếp cũng là chuyện thường. Sắp tới ngươi cứ đem mọi chuyện báo lại với đại hãn, một chồng hai vợ trọn vẹn đôi đường, có gì không được? Ta thấy Thành Cát Tư Hãn có hơn một trăm vợ cũng còn chưa chịu thôi kia.Quách Tĩnh gạt nước mắt nói:- Con không cưới công chúa Hoa Tranh đâu.Hàn Tiểu Oanh ngạc nhiên hỏi:- Tại sao?Quách Tĩnh nói:- Con không thích cưới nàng.Hàn Tiểu Oanh nói:- Không phải ngươi đã đính hôn với cô ta rồi sao?Quách Tĩnh nói:- Con chỉ coi nàng là em gái, là bạn tốt chứ không muốn cưới nàng.Khưu Xử Cơ mừng rỡ nói:- Thằng nhỏ giỏi, có chí khí, có chí khí. Bất kể y là đại hãn, công chúa gì gì, ngươi cứ theo lời cha ngươi và Dương thúc thúc cưới Mục cô nương thôi.Không ngờ Quách tĩnh lại lắc đầu:- Con cũng không cưới Mục cô nương.Mọi người đều thấy kỳ quái, không biết y muốn gì Hàn Tiểu Oanh là phụ nữ, dù sao tâm ý cũng tinh tế hơn, bèn hạ giọng hỏi:- Ngươi có người khác rồi phải không?Quách Tĩnh đỏ bừng mặt, hồi lâu mới gật gật đầu. Hàn Bảo Câu và Khưu Xử Cơ đồng thanh hỏi:- Ai thế?Quách Tĩnh thẹn thò không đáp.Hàn Tiểu Oanh đêm trước đánh nhau với Mai Siêu Phong. Âu Dương Khắc trong vương phủ đã lưu tâm tới Hoàng Dung, thấy nàng lông mày như vẽ, phong tư xinh đẹp đã ngấm ngầm khen ngợi, lúc ấy xoay chuyển ý nghĩ, lại nhớ tới dáng vẻ rất thân thiết quan tâm của Hoàng Dung với y bèn hỏi:- Là tiểu cô nương mặc áo trắng phải không?Quách Tĩnh đỏ mặt gật gật đầu.Khưu Xử Cơ hỏi:- Tiểu cô nương đại cô nương, áo trắng áo đen gì thế?Hàn Tiểu Oanh trầm ngâm nói:- Ta nghe Mai Siêu Phong gọi y thị là tiểu sư muội, lại gọi cha y thị là sư phụ...Khưu Xử Cơ và Kha Trấn Ác đồng thời đứng phắt lên:- Chẳng lẽ là con gái Hoàng Dược Sư?Hàn Tiểu Oanh kéo tay Quách Tĩnh, hỏi:- Tĩnh nhi, y thị họ Hoàng phải không?Quách Tĩnh đáp:- Dạ.Hàn Tiểu Oanh nhất thời hoảng sợ im bặt. Kha Trấn Ác lảm nhảm nói:- Ngươi muốn cưới sư muội của Mai Siêu Phong à?Chu Thông hỏi:- Cha y thị hứa gả y thị cho ngươi à?Quách Tĩnh nói:- Con chưa gặp cha nàng, cũng không biết cha nàng là ai.Chu Thông lại hỏi:- Vậy là các ngươi tự ý đính hôn phải không?Quách Tĩnh không biết tự ý đính hôn là gì, tròn xoe mắt không đáp. Chu Thông nói:- Ngươi nói với cô ta nhất định sẽ cưới cô ta, cô ta cũng nói là sẽ lấy ngươi, có đúng không?Quách Tĩnh nói:- Chưa nói gì cả.Một lúc sau, lại nói:- Chẳng cần nói nữa. Con không thể không có nàng. Dung nhi cũng không thể không có con. Hai người chúng con đã biết rõ thế rồi.Hàn Bảo Câu nhất sinh chưa từng nếm mùi tình yêu nghe mấy câu ấy rất không thích, quát lên:- Ăn nói gì thế?Hàn Tiểu Oanh lại nhớ tới Trương A Sinh Trong Giang Nam thất quái chúng ta thì Ngũ ca tính nết giống Tĩnh nhi nhất. Nhưng y vẫn ngấm ngầm yêu thương mình mà cho rằng không xứng đáng với mình, không dám để lộ tình ý, cũng giống Tĩnh nhi đối với tiểu cô nương họ Hoàng kia, nói nào là hai người trong lòng đều biết, con không thể thiếu nàng, nàng cũng không thể thiếu con, nếu trước khi y chết mấy tháng mình cho y biết thật ra mình cũng không thể thiếu y, thì một đời y cũng được vài tháng vui vẻ sung sướng.Chu Thông nhẹ nhàng nói:- Cha y thị là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi có biết không? Nếu y biết ngươi lén yêu thương con gái y thì ngươi còn sống được sao? Mai Siêu Phong học chưa được một phần mười bản lĩnh của y mà đã lợi hại như thế. Lão Đào Hoa đảo chủ này mà muốn giết ngươi thì ai cứu nổi?Quách Tĩnh hạ giọng nói:- Dung nhi tốt như thế, con nghĩ.., con nghĩ cha nàng cũng không phải là người xấu.Hàn Bảo Câu mắng:-Nói thối lắm! Hoàng Dược Sư xấu tàn xấu tệ tại sao không phải là người xấu? Ngươi mau phát thệ thề từ nay về sau vĩnh viễn không gặp mặt con tiểu yêu nữ ấy nữa. Giang Nam lục quái vì Hắc Phong song sát hại chết Tiếu Di đà Trương A Sinh, có mối huyết hải thâm thù với song sát nên cũng giận sư phụ họ thấu xương, đều nghĩ võ công mà Hắc Phong song sát dùng để giết chết Trương A Sinh là do Hoàng Dược Sư truyền cho, nếu trên đời không có lão đại ma đầu Hoàng Dược Sư ấy thì Trương A Sinh cũng không đến nỗi phải chết phí mạng.Quách Tĩnh cảm thấy khó xử, một bên là ơn sâu của các sư phụ, một bên là tình nghĩa của Hoàng Dung, nghĩ thầm nếu không còn được gặp mặt Dung nhi thì kiếp này làm sao làm người được nữa? Chỉ thấy mấy vị sư phụ đều nghiêm khắc nhìn mình chằm chằm, trong lòng vô cùng chua xót, quỳ hai gối xuống, hai dòng nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.Hàn Bảo Câu bước lên một bước, cao giọng nói:- Nói mau lên! Nói là sẽ không gặp con tiểu yêu nữ ấy nữa.Đột nhiên ngoài song cửa có một giọng con gái trong trẻo vang lên:- Các ngươi làm gì mà ép y như thế? Thật không biết xấu hổ.Mọi người đều sửng sốt. Cô gái kia lại nói:- Tĩnh ca ca, mau ra đây!Quách Tĩnh vừa nghe chính là Hoàng Dung, vừa sợ vừa mừng, sãi chân chạy ra, chỉ thấy nàng đang đứng giữa sân, tay trái cầm cương con Hãn huyết bảo câu.Con tiểu hồng mã nhìn thấy Quách Tĩnh, hí vang mừng rỡ, nhảy cẫng lên. Hàn Bảo Câu. Toàn Kim Phát. Chu Thông. Khưu Xử Cơ bốn người theo ra. Quách Tĩnh nói với Hàn Bảo Câu:- Tam sư phụ, đây là nàng. Nàng là Dung nhi. Dung nhi không phải là yêu nữ!Hoàng Dung mắng:- Lão béo lùn khó coi nhà ngươi tại sao lại chửi ta là tiểu yêu nữ?Lại chỉ Chu Thông nói:- Còn gã tú tài xấu xa dơ dáy ngươi tại sao lại chửi cha ta, nói ông là đại ma đầu giết người không chớp mắt?Chu Thông không quen cô gái nhỏ này, cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm cô gái nhỏ này quả nhiên vô cùng xinh đẹp, nhất sinh chưa từng thấy, chẳng trách Tĩnh nhi lại điên đảo vì y thị như thế. Hàn Bảo Câu lại bừng bừng nổi giận, vểnh cả râu lên quát:- Cút mau, cút mau! Hoàng Dung vỗ tay hát:- Quả dưa lùn, trái cầu da, đá một cước, bắn tung ra, đá hai cước...Quách Tĩnh quát:- Dung nhi không được bướng bỉnh? Mấy vị này là sư phụ của ta.Hoàng Dung lè lè lưỡi, làm ra vẻ mặt nhát ma. Hàn Bảo Câu sãi chân bước tối vươn tay đẩy nàng. Hoàng Dung lại hát:- Quả dưa lùn, trái cầu da...Ðột nhiên đưa tay kéo hông Quách Tĩnh, dùng sức nhấc một cái, hai người cùng vọt lên con tiểu hồng mã. Hoàng Dung kéo cương một cái, con ngựa đã như tên rời khỏi dây bắn thẳng đi. Hàn Bảo Câu thân pháp có nhanh hơn cũng làm sao đuổi theo được con Hãn huyết bảo câu phi như chớp ấy.Đến khi Quách Tĩnh hơi định thần, quay đầu nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt của bọn Hàn Bảo Câu nữa, trong chớp mắt mọi người đã trở thành một đốm đen xa xa, chỉ thấy gió lộng bên tai, kình phong táp mặt, con tiểu hồng mã phóng đi vô cùng mau lẹ.Hoàng Dung tay phải cầm cương, tay trái đưa ra nắm chặt tay Quách Tĩnh. Hai người tuy chia tay nhau không đầy nửa ngày nhưng mới rồi một người trong phòng, một người ngoài cửa đều tim đập thình thịch, lo lắng tức giận chỉ sợ mất nhau, lúc ấy được gặp lại cũng như kiếp khác trùng phùng. Quách Tĩnh trong lòng mơ mơ hồ hồ, tự thấy chạy trốn sư phụ quả thật rất không nên, nhưng nghĩ tới phải bỏ Hoàng Dung còn thân thiết hơn tính mạng của minh, từ nay về sau vĩnh viễn không được thấy mặt, như thế chẳng thà đứt đầu đổ máu chứ quyết không thể nào khuất phục nghe theo được.Con tiểu hồng mã phi mau một hồi, ra khỏi Yên Kinh mấy mươi dặm Hoàng Dung mới kéo cương dừng lại, nhảy xuống đất. Quách Tĩnh cũng nhảy xuống theo, con tiểu hồng mã không ngừng dúi đầu vào hông y, mười phần thân thiết. Hai người tay nắm tay im lặng nhìn nhau, ngàn muôn câu nói không biết bắt đầu từ chỗ nào.Tuy không nói câu nào, nhưng đôi lòng tương thông, đều đã sớm biết tâm ý đối phương. Qua một hồi rất lâu. Hoàng Dung nhè nhẹ buông tay Quách Tĩnh ra, lấy trong cái túi cạnh yên ngựa ra một chiếc khăn tay, tới khe nhỏ bên cạnh nhúng nước đưa Quách Tĩnh lau mặt. Quách Tĩnh đang ngơ ngẩn xuất thần, cũng không đón lấy, chợt nói:- Dung nhi, không thế này không xong?Hoàng Dung giật nảy mình, nói:- Cái gì?Quách Tĩnh nói:- Chúng ta quay về gặp các sư phụ của ta.Hoàng Dung hoảng sợ nói:- Trở về à? Chúng ta cùng trở về à?Quách Tĩnh nói:- Ờ. Ta phải dắt tay cô tới nói với sáu vị sư phụ và Mã đạo trưởng rằng Dung nhi không phải là yêu nữ...Vừa nói vừa cầm tay Hoàng Dung, ngẩng đầu lên nói như chém đinh chặt sắt, tựa hồ bọn Kha Trấn Ác. Mã Ngọc đang trước mặt;- Sư phụ đối với con ơn nặng như núi, đệ tử có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được, nhưng mà.., nhưng mà Dung nhi... Dung nhi không phải là tiểu yêu nữ, nàng là một cô nương rất tốt rất tốt.., rất tốt.., rất tốt...Y trong lòng có vô số lời muốn biện hộ cho Hoàng Dung, nhưng ra tới đầu lưỡi thì ngoài mấy chữ nói nàng rất tốt rất tốt lại không biết nói gì.Hoàng Dung lúc đầu thấy buồn cười, nhưng nghe đến đoạn sau không kìm được vô cùng cảm động, nhẹ nhàng nói:- Tĩnh ca ca, sư phụ của ngươi rất căm hận ta, ngươi nói nhiều cũng vô ích. Không cần trở về nữa! Ta theo ngươi vào núi sâu, ra biển lớn, tìm tới nơi nào mà họ vĩnh viễn không tìm tới được.Quách Tĩnh trong lòng rúng động, lập tức nghiêm trang nói:- Dung nhi, chúng ta không trở về không được đâu.Hoàng Dung kêu lên:- Họ nhất định chia rẽ chúng ta. Hai chúng ta từ nay về sau không thể được gặp mặt nhau nữa.Quách Tĩnh nói:- Chúng ta có chết cũng không chia lìa.Hoàng Dung trong lòng vốn thấy đau khổ, nghe câu nói ấy của y còn hơi cả ngàn lời thề thốt, đột nhiên vô cùng tin tưởng, chỉ thấy hai trái tim đã ràng buộc với nhau, trong thiên hạ không có người nào, không có sức mạnh nào có thể tách rời, nghĩ thầm đúng thế, nhiều lắm là chết, chẳng lẽ còn cô cái gì lợi hại hơn cái chết sao? Liền nói:- Tĩnh ca ca, ta vĩnh viễn nghe lời ngươi. Chúng ta có chết cũng không chia lìa. Quách Tĩnh mừng rỡ nói:- Vốn là ta nói cô rất tốt rất tốt mà.Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, lấy trong túi da ra một tảng thịt bò sống, dùng đất bùn bọc lại nhặt một mớ cành khô, đánh lửa lên đốt, nói:- Cho con tiểu hồng mã nghỉ một lúc, chúng ta sẽ quay lại.Hai người ăn thịt bò, con tiểu hồng mã cũng ăn no cỏ, hai người lên ngựa quay về đường cũ, đến giờ Mùi đã tới trước khách điếm nhỏ. Quách Tĩnh kéo tay Hoàng Dung bước vào khách điếm.Tiểu nhị trong điếm từng được Quách Tĩnh cho tiền, thấy y quay lại, hớn ha hớn hở bước ra đón, nói:- Chào lão nhân gia, mấy vị ở đây đều đã đi rồi. Lão nhân gia người ăn gì không?Quách Tĩnh giật mình hỏi:- Họ đi cả rồi à? Có nhắn lại gì không?Tiểu nhị nói:- Không có. Họ đi về phía nam, mới đi không đầy hai giờ.Quách Tĩnh nói với Hoàng Dung:- Chúng ta đuổi theo.Hai ngoài ra khỏi khách điếm lên ngựa đuổi về phía nam nhưng thủy chung không thấy tung tích của tam tử lục quái. Quách Tĩnh nói:- Chỉ sợ các sư phụ đi đường khác.Bèn giục ngựa quay lại. Con tiểu hồng mã đúng là thần quán, tuy có hai người cưỡi nhưng vẫn phi mau, không có vẻ gì mệt mỏi. Dọc đường hỏi thăm, người đi đường đều nói không thấy nhân vật nào như Toàn Chân tam tử. Giang Nam lục quái.Quách Tĩnh rất thất vọng. Hoàng Dung nói:- Ngày Trung thu sẽ gặp nhau ở lầu Yên Vũ tại Gia Hưng, lúc ấy ắt có thể gặp các vị sư phụ của ngươi. Ngươi muốn nói ta rất tốt, rất tốt thì lúc ấy nói cũng không muộn.Quách Tĩnh nói:- Ðến Trung thu còn nửa năm nữa.Hoàng Dung cười nói:- Trong nửa năm ấy chúng ta cứ đi chơi khắp nơi, lại không hay à?Quách Tĩnh vốn tính tình khoáng đạt, lại là thiếu niên ham chơi, huống chi có người trong lòng bên cạnh, không khỏi thỏa mãn, lập tức vỗ tay khen hay.Hai người tới một thị trấn nhỏ, nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau mua một con ngựa trắng cao lớn. Quách Tĩnh nhất định cưỡi con ngựa trắng, cho Hoàng Dung cưỡi con tiểu hồng mã. Hai người sóng cương cùng đi, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ, hoặc sóng vai nằm trên đồng rộng, hoặc ở chung một phòng ở thôn quê, tuy vô cùng thương yêu nhau, nhưng hai người còn nhỏ ngây thơ, không làm chuyện gì thất lễ. Hoàng Dung thì không có gì đáng lạ. Quách Tĩnh cũng cảm thấy nên như thế.Hôm ấy tới địa giới Thái Ninh phủ Tập Khánh Tây lộ vùng Kinh đông. Lúc ấy gần tiết Đoan dương, khí trời đã rất nóng bức. Hai người giục ngựa phi suốt nửa ngày, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Quách Tĩnh và Hoàng Dung từ đầu tới lưng toàn mồ hôi. Trên đường cái bụi bay mịt mù, dính vào mặt mũi rất khó chịu. Hoàng Dung nói:- Chúng ta không đi nữa, tìm một chỗ nào mát mẻ nghỉ lại.Quách Tĩnh nói:- Ðược rồi, tới chỗ thị trấn phía trước. uống một ấm trà rồi sẽ nói.Đang trò chuyện, ngựa của hai người đã đuổi tới một chiếc kiệu, một con lừa phía trước, thấy người cưỡi trên lừa thân hình to béo, mặc áo bào gấm Thục màu tím, tay cầm một cái quạt lớn phe phẩy không ngừng, con lừa thì vừa gầy vừa nhỏ, chở tấm thân nặng gần hai trăm năm mươi sáu mươi cân của y vô cùng mệt mỏi, bước đi loạng choạng. Tấm rèm bốn bên chiếc kiệu bị gió thổi tung lên, trong kiệu là một nữ nhân béo mập mặc áo hồng, không đơn độc thì có đôi, hai tên kiệu phu cũng đều thân hình nhỏ thó ốm yếu, bước đi cứ thở hồng hộc. Cạnh kiệu có một a hoàn cầm một chiếc quạt lá bồ, không ngừng quạt cho người đàn bà béo mập trong kiệu. Hoàng Dung giục ngựa vượt lên, đi quá đám người ấy bảy tám trượng thì kéo cương quay đầu ngựa lại, chặn đường chiếc kiệu. Quách Tĩnh ngạc nhiên hỏi:- Cô làm gì vậy?Hoàng Dung kêu lên:- Ta muốn xem dáng vẻ của vị thái thái này.Nàng chăm chú nhìn vào trong kiệu, chỉ thấy người đàn bà béo mập ấy khoảng bốn mươi tuổi, trên búi tóc cắm một cành kim thoa, bên mái tóc giắt một đóa hoa vải lớn màu hồng, khuôn mặt tròn như cái mâm, miệng nhọn mắt nhỏ, hai tai vểnh ra, mũi bẹp dí xuống mặt trông như không có, mặt trát một lớp phấn dày nhưng bị mồ hôi trên trán chảy xuống vạch ra thành mấy cái rãnh rất sâu. Y thị nghe mấy câu ấy của Hoàng Dung bèn dựng ngược đôi lông mày rậm, hung dữ trợn mắt nhìn rồi the thé kêu lên:- Có cái gì hay mà nhìn?Hoàng Dung vốn có ý sinh sự, đối phương lại gây hấn trước, đúng là mong mà còn chưa được, bèn kìm con tiểu hồng mã chặn ngay giữa đường, cười nói:- Ta muốn nhìn vóc dáng ẻo lả xinh đẹp của ngươi?Đột nhiên quát lớn một tiếng, giơ roi lên thúc con tiểu hồng mã xông tới húc vào chiếc kiệu. Hai người kiệu phu cả kinh, kêu lên:- Trời ơi! Lập tức buông đòn kiệu nhảy tránh qua một bên. Chiếc kiệu đổ xuống, người đàn bà béo mập lăn lông lốc trong kiệu ra ngoài rơi xuống giữa đường, khua tay khua chân không bò dậy không được. Hoàng Dung đã kìm con hồng mã đứng lại, vỗ tay cười lớn.Nàng đùa xong vốn định quay ngựa bỏ đi, không ngờ người béo mập cưỡi lừa vung roi đánh mạnh tới nàng, chửi:- Quân lưu manh này ở đâu tới thế! Người đàn bà béo mập nằm ngang giữa đường, miệng không ngớt thao thao chửi mắng tục tĩu.Hoàng Dung tay trái vươn ra, túm lấy ngọn roi của người béo mập, thuận tay kéo một cái, y lập tức rơi khỏi lưng lừa. Hoàng Dung giơ roi đánh tới tấp vào đầu vào mặt y. Người đàn bà béo mập kêu lên:- Có nữ cường đạo? Đánh chết người ta rồi! Nữ cường đạo chặn đường ăn cướp?Hoàng Dung một là không làm, hai là đã làm thì không thôi, rút ngọn Nga mi cương thích ra, khom lưng một cái, xoẹt một tiếng cắt luôn vành tai trái y thị. Người đàn bà béo mập ấy lập tức mặt đầy máu tươi, kêu rống lên như heo bị chọc tiết.Lúc ấy người béo mập đã sợ hồn phi phách tán, quỳ xuống đất kêu lên:- Xin nữ đại vương tha mạng? Tôi.., tôi có tiền đây! Hoàng Dung sa sầm mặt, quát:- Ai cần tiền của ngươi? Người đàn bà này là ai?Người béo mập nói:- Là.., là phu nhân của tôi! Tôi.., chúng tôi về nhà cha mẹ nàng.., về thăm cha mẹ nàng.Hoàng Dung nói:- Hai người các ngươi vừa khỏe vừa mập, tại sao không tự mình đi đường? Muốn tha mạng không khó, chỉ là phải nghe lời ta sai bảo! Người béo mập nói:- Dạ, dạ xin nghe lời sai bảo của cô nương đại vương.Hoàng Dung nghe y gọi mình là cô nương đại vương cảm thấy rất mới mẻ, bật cười khanh khách, nói:- Hai tên kiệu phu đâu? Cả con a hoàn kia nữa, ba người các ngươi lên kiệu ngồi mau. Ba người không dám chần chừ, đỡ chiếc kiệu lật úp trên đường lên, lần lượt bước vào. May là ba người thân thể gầy thấp, dồn lại chỉ e còn chưa bằng người đàn bà béo mập kia, ngồi trên kiệu cũng không chật chội gì lắm.Ba người và Quách Tĩnh cùng hai vợ chồng béo mập nọ sáu đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, không biết nàng có ý định kỳ quái gì. Hoàng Dung nói:- Hai vợ chồng nhà ngươi bình thời tác oai tác phúc, cậy có mấy đồng tiền thối tha khinh khi hà hiếp người nghèo. Bây giờ gặp phải cô nương đại vương, muốn chết hay muốn sống?Lúc ấy người đàn bà béo mập kia không kêu la nữa, tay trái ôm vết thương trên mặt, cùng người béo mập đồng thanh kêu lên:- Muốn sống, muốn sống, xin cô nương đại vương tha mạng.Hoàng Dung nói:- Ðược, hôm nay tới lượt hai người các ngươi làm kiệu phu, khiêng kiệu đi mau! Người đàn bà béo mập nói:- Tôi.., tôi chỉ biết ngồi kiệu, không biết khiêng kiệu.Hoàng Dung cứa ngọn cương thích vào mũi y thị một cái, quát:- Ngươi không biết khiêng kiệu thì ta sẽ cắt mũi ngươi.Người đàn bà béo mập sợ bị nàng cắt mất mũi, vội kêu lớn:- Ái cha, đau chết người ta đi thôi.Hoàng Dung quát:- Ngươi có khiêng không?Người béo mập đã tới nhấc lấy đòn kiệu, nói:- Khiêng, khiêng, chúng tôi khiêng mà.Người đàn bà béo mập không biết làm sao, đành khom người nhấc đòn kiệu lên vai, đứng thẳng người lên. Vợ chồng cặp tài chủ này lúc bình thời ăn uống tẩm bổ rất nhiều, thân thể to lớn khỏe mạnh, khiêng kiệu rảo chân bước đi, rõ ràng rất có tài cán. Hoàng Dung và Quách Tĩnh đồng thanh khen:- Khiêng rất khéo!Hoàng Quách hai người cưỡi ngựa áp giải sau kiệu. Đi được hơn mười trượng Hoàng Dung mới giục ngựa phi mau, kêu lên:- Tĩnh ca ca, chúng ta chạy thôi?Hai người phi được một đoạn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cặp vợ chồng béo mập kia vẫn còn khiêng kiệu bước đi, không dám buông xuống, hai người không nhịn được bật tiếng cười ha hả. Hoàng Dung nói:- Mụ đàn bà béo mập kia đáng ghét như thế, vừa khó coi vừa vô tích sự. Ta vốn định bắt y thị đi gả cho Khưu Xử Cơ, chỉ tiếc là ta đánh không lại lão mũi trâu ấy.Quách Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, hỏi:- Tại sao lại gả cho Khưu đạo trưởng? Y không cần đâu.Hoàng Dung nói:- Dĩ nhiên là y không cần, nhưng y lại không chịu nghĩ xem, ngươi nói không chịu cưới Mục cô nương, tại sao y cứ ép ngươi cưới cô ta? Hừ, đợi một ngày nào đó võ công của ta cao hơn lão đạo sĩ mũi trâu ấy, nhất định ta sẽ ép y cưới một nữ nhân vừa xấu vừa dữ, cho y nếm mùi bị người ta ép phải cưới vợ.Quách Tĩnh nghẹn lời phì cười, té ra trong lòng nàng đã có chủ ý, qua hồi lâu nói:- Dung nhi. Mục cô nương không phải vừa xấu vừa dữ, có điều ta chỉ cưới cô thôi.Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, nói:- Ngươi không nói ta cũng biết.Đang đi chợt nghe phía sau một rặng cây lớn có tiếng nước chảy róc rách.Hoàng Dung phi ngựa vòng ra phía sau, đột nhiên reo mừng ầm lên. Quách Tĩnh giục ngựa theo qua, té ra là một dòng khe sâu trong vắt nhìn thấy tận đáy, dưới đáy đầy những viên đá cuội to bằng quả trứng màu lục, màu trắng, màu đỏ, màu tía, hai bên bờ khe đều là liễu rũ, cành lá tha thướt, cá dưới khe bơi lội có thể thấy được.Hoàng Dung cởi áo ngoài, bùm một tiếng nhảy luôn xuống nước. Quách Tĩnh giật nảy mình, bước tới cạnh khe, chỉ thấy hai tay nàng giơ lên nắm chặt một con cá thanh ngư dài gần một thước, con cá quẫy đuôi lia lịa, cố sức vùng vẫy. Hoàng Dung kêu lên:- Bắt lấyRồi ném con cá lên bờ. Quách Tĩnh thi triển cầm nã thủ chụp lấy, nhưng con cá rất trơn, lập tức rơi xuống, giẫy giụa nhảy tung trên mặt đất.Hoàng Dung vỗ tay cười lớn, kêu lên:- Tĩnh ca ca, xuống đây bơi nào.Quách Tĩnh sinh trưởng ở sa mạc, không biết thủy tính, cười cười lắc đầu. Hoàng Dung nói:- Xuống đây, ta dạy ngươi bơi.Quách Tĩnh thấy nàng nô đùa trong nước rất thú vị, lập tức cởi áo ngoài, từng bước từng bước lội xuống khe. Hoàng Dung kéo chân y một cái y đứng không vững ngã luôn xuống nước, sau lúc hoảng sợ, lập tức uống mấy ngụm nước. Hoàng Dung cười rộ đỡ y lên, dạy y cách hít thở khua tay khua chân.Phép bơi lội chủ yếu là ở chỗ hít thở. Quách Tĩnh thu tập nội công có căn bản, tinh thông công phu hít thở thổ nạp, tập được nửa ngày đã biết cách thức. Đêm ấy hai người nghi lại cạnh khe, sáng sớm hôm sau lại một người dạy một người học bơi. Hoàng Dung sinh trưởng ở hải đảo, từ nhỏ đã thông thạo thủy tính. Hoàng Dược Sư văn học võ học không môn nào không tinh thâm, chỉ có công phu dưới nước là thua xa con gái. Quách Tĩnh được thầy giỏi chỉ điểm, mỗi ngày bơi lội dưới suối bốn năm giờ, sau bảy tám ngày đã có thể ra vào dòng suối nổi chìm như ý.Hôm ấy hai ngươi bơi suốt nửa ngày vẫn còn thích thú, bèn bơi lên ngọn suối, được vài dặm chợt nghe tiếng nước vang lên, chuyển qua một khúc quanh thảy phía trước có một làn nước đổ xuống, là một ngọn thác cao hơn mười trượng, như một tấm rèm trắng buông xuống sườn núi. Hoàng Dung nói:- Tĩnh ca ca, chúng ta chui qua thác này lên đỉnh núi đi.Quách Tĩnh nói:- Ðược, chúng ta thử xem. Cô mặc chiếc Nhuyễn vị giáp vào để phòng thân.Hoàng Dung nói:- Không cần đâu?Rồi kêu lớn một tiếng, hai người đồng thời nhảy vào giữa thác, thế nước rất mạnh, đừng nói là vin trèo, ngay cả đứng cũng đứng không vững, cước bộ vừa hơi nhích, thân hình đã bị dòng nước xô đi. Hai người thử mấy lần, cuối cùng đành phải lui lại.Quách Tĩnh trong lòng không phục, hùng hổ nói:- Dung nhi, chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai sẽ quay lại.Hoàng Dung cười nói:- Ðược? Nhưng cũng không cần phải tức giận cái thác này.Quách Tĩnh tự thấy mình vô lý, bật cười ha hả.Ngày hôm sau lại thử thì bò lên được hơn một trượng. May là hai người khinh công cao cường, mỗi lần bị dòng nước xô đi, chẳng qua chỉ rơi xuống phía dưới chứ không bị thương. Hai người luyện tập thủy tính, hàng ngày ra vào lên xuống dòng thác. Đến hôm thứ tám. Quách Tĩnh đã lên tới đỉnh núi, vươn tay kéo Hoàng Dung lên. Hai người lên tới đỉnh núi nhảy nhót reo hò, vui mừng như điên, nắm tay nhau nhảy vào thác trôi xuống dưới.Như thế qua hơn mười ngày. Quách Tĩnh nhờ nội công thâm hậu, thủy tính cũng đã không còn kém, tuy so với Hoàng Dung thì còn kém xa nhưng Hoàng Dung nói cũng đã hơn cha nàng nhiều. Hai người chơi đến lúc chán chê, mới lên ngựa đi về phía nam.Hôm ấy tới cạnh Trường Giang, trời đã xế chiều. Quách Tĩnh thấy sông lớn chảy về đông, sóng trắng cuồn cuộn, bốn bề vô cùng vô tận, nước trên thượng du không ngừng đổ về, chợt thấy hào khí xông mây, thân hình như hoạ làm một với nước sông. Ngấm nhìn hồi lâu. Hoàng Dung chợt nói:- Phải đi thôi.Quách Tĩnh nói:- Phải! Hai người ở chung với nhau trong bấy nhiêu này, đôi bên không cần nói nhiều cũng đã biết tâm ý đối phương. Hoàng Dung nhìn thấy ánh mắt y đã biết y nghĩ tới việc qua sông.Quách Tĩnh tháo cương cho con ngựa trắng, nói:- Không cần ngươi nữa, tự ta đi thôi.Rồi vỗ lên mông con hồng mã một cái, hai người một ngựa nhất tề nhảy xuống sông. Con tiểu hồng mã hí dài một tiếng bơi vượt lên. Quách Tĩnh và Hoàng Dung sóng vái bơi sau, hai người ra tới giữa sông, con tiểu hồng mã đã xa xa phía trước.Trên trời sao dày lấp lánh, ngoài sóng giô trên sông thì không có tiếng gì khác, tựa hồ giữa trời đất chỉ còn có hai người.Lại bơi một lúc, đột nhiên mây đen che kín bầu trời mặt sông tối sẫm lại, kế đó sấm chớp nổi lên, liên tiếp nổ rền, mỗi tiếng sét tựa hồ đều giáng xuống đỉnh đầu.Quách Tĩnh kêu lên:- Dung nhi, cô sợ không?Hoàng Dung cười nói:- Có ngươi bên cạnh, ta không sợ.Mùa hè dễ mưa dễ tạnh, hai người bơi tới bờ bên kia thì mưa đã tạnh, trăng sáng lộ ra trên không. Quách Tĩnh nhặt cành khô nhen lửa. Hoàng Dung lấy quần áo trong bao phục ra cho hai người thay, đem quần áo ướt hong lên đống lửa.Chợp mắt một lúc, trời đã dần sáng, trong một nhà dân quê cạnh bờ sông có tiếng một con gà trống gáy vang.Hoàng Dung ngáp một cái ngồi dậy, nói:- Ðói quá!Rồi sãi chân chạy về phía đó, không đầy một khắc cắp một con gà trống to béo ở nách chạy về, cười nói:- Chúng ta chạy cho xa, đừng để chủ nhân nhìn thấy.Hai người đi hơn một dặm về phía Đông, con tiểu hồng mã lọc cọc đi theo phía sau. Hoàng Dung dùng ngọn Nga mi cương thích mổ bụng con gà, rửa sạch bộ lòng, cũng không nhổ lông, dùng nước và một mớ đất bọc ngoài con gà, đặt lên lửa đốt. Đốt một lúc, trong khối đất bốc ra một mùi thơm, đợi đến khi đất bùn đã khô, tách lớp đất khô ra, lông gà cũng theo đó rụng ra, thịt gà trắng nõn, mùi thơm sực mũi.