Bên ngoài khung cửa sổ màu nâu là bầu trời xanh thẳm, những tầng mây dày che kín những tia nắng soi rọi xuống mặt đất.

Trong nhà im ắng. Đó là một căn phòng rất nhỏ, chỉ có thể đặt một tấm nệm đơn, nếu có thêm một người nữa sẽ có vẻ chật chội.

Đối diện với cửa là một góc tường chật hẹp, nơi đó có mấy lon thịt hộp và bánh quy, còn có mười mấy quả táo đã úng. Trên những thứ này, là một bắp đùi đã khô máu bắt mắt, giống như là thịt heo, bò hoặc là thịt chó. Thời tiết nóng bức, những thứ này bốc mùi hôi thối.

Cho nên, đây vốn là căn phòng chứa thức ăn. Chẳng qua mấy ngày nay kê thêm một chiếc giường đơn mà thôi.

Khi Trình Thanh Lam tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cô phát hiện ra mình nằm trên chiếc nệm này. Cô sửng sốt một lúc lâu, nhưng lại không tìm ra manh mối nào.

Cô phát hiện mình mặc một bộ đồ xa lạ, rất nóng bỏng. So với những bộ quần áo chuẩn mực trước kia của cô, bộ đồ này quả thật rất hở hang. Mái tóc dài màu đen xõa trên giường, trên người chỉ mặc chiếc áo hai dây bó sát màu đỏ, lộ cả bả vai, cánh tay và nửa bộ ngực. Phía dưới cô mặc một chiếc quần soóc màu cà phê siêu ngắn, ôm sát chiếc mông tròn lẳn của cô. Nói một cách khác, hiện giờ cô mặc một bộ không thể nào hở hang hơn được nữa.

Ngoài những thứ này ra, cổ, cổ tay, cổ chân, ngang hông còn bị người ta đeo vài chiếc vòng, hình như là bao cổ tay kim loại. Trong trí nhớ của cô, chưa từng thấy chiếc bao cổ tay chất liệu thế này bao giờ.

Song, những thứ này cũng không là gì. Trên cổ tay cổ chân trắng mịn của cô có dây xích đen to bằng ngón tay quấn quanh. Cẳng chân còn có vệt máu đen sẫm mờ mờ. Hai màu trắng và đen vô cùng tương phản với nhau. Ngay cả chính cô nhìn thấy cũng giật mình. Đầu xích kia được cố định trên bốn vách tường. Trên tường như được tráng một lớp kim loại trắng bạc, chứ không phải những bức tường được sơn trắng như Trình Thanh Lam thường nhìn thấy.

Rõ ràng, cô đã bị nhốt ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, như trong một bộ phim điện ảnh kinh dị!

Trái tim Trình Thanh Lam đập cuồng loạn, cô bắt buộc mình phải tỉnh táo: Bệnh viện? Chắc chắn không phải! Không có bệnh viện nào ở Bắc Kinh lại đối xử với bệnh nhân như vậy. Bắt cóc? Cô là ai chứ, bắt cóc cô được lợi ích gì?

Khoan đã! Bệnh của cô?

Đột nhiên Trình Thanh Lam nhớ ra, nhìn xuống ngực trái của mình. Cô không nhịn được đưa tay qua, chạm lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập mạnh mẽ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cô vẫn còn nhớ rất rõ: Rõ ràng cô đã hôn mê, mỗi ngày ngực đau đến muốn chết. Trong cơn mê, cô nghe thấy giọng nói chẳng có chút tình cảm gì của bác sĩ: “Trình Thanh Lam, thời gian tử vong tháng 4 năm 2010…”

Nhưng lúc này, cô bỗng tỉnh táo hẳn ra, trái tim không cảm thấy đau nữa. Nhịp đập vô cùng chân thật, hơi thở nhịp nhàng trôi chảy. Trong thoáng chốc cô muốn rơi nước mắt. Cô không quan tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết mình vẫn còn sống là quá tốt rồi!

Trình Thanh Lam che ngực mình lại, nhìn cảnh tượng xung quanh, vui buồn lẫn lộn.

Dường như bầu trời cũng khác hẳn thường ngày. Màu xám tro xem lẫn sắc đỏ, màu đỏ đó cũng không phải do mặt trời nhuộm lên, mà như một màu đỏ của máu từ từ rỉ ra tràn ngập cả bầu trời. Từ góc độ của cô, còn nhìn thấy một bức tường đổ nát ngoài cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được lớp kim loại mạ lên. Từ góc độ bức tường và bầu trời, có thể phán đoán được, bây giờ cô đang ở trong căn phòng nhỏ, nằm ở tầng một, hơn nữa xung quanh còn có những tòa nhà khác.

Ngoài những thứ này ra, cô chẳng nghe thấy gì và nhìn thấy gì nữa cả.

Cô chỉ có thể ngơ ngác nằm trên giường. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ có bầu trời bên ngoài đã dần dần tối xuống.

Trái tim Trình Thanh Lam từ từ hoảng loạn. Có lẽ, cô được một tên bác sĩ biến thái có trình độ cao siêu cứu sống? Hay có lẽ cô xuyên không như những nhân vật trong tiểu thuyết? Thế nhưng cơ thể này rõ ràng là của mình mà!

Đang trong lúc suy nghĩ lung tung, căn phòng yên tĩnh vang tiếng bước chân xa xa. Tiếng động hơi lộn xộn, nhưng lại nặng nề mạnh mẽ. Trình Thanh Lam vội vàng nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngủ say.

Cánh cửa lặng yên đóng lại, có hơi thở tiến đến gần bên gường. Trình Thanh Lam nằm im không nhúc nhích, nhưng hai tay căng thẳng nắm chặt dây xích đang xiềng mình.

“Lão Ngũ, cậu tìm được cô ta ở đâu thế? Là người hả?” Một giọng nói khàn khàn cất lên. Trình Thanh Lam nghe lời dạo đầu kia cảm thấy rất quái dị. Sao lại nói là người? Chẳng lẽ cô có cái gì không giống người sao?

“Nhặt được bên dòng sông Đen. Cô ta nằm trong một cái hộp kim loại. Em chạm vào cái hộp kia, nắp lại tự động mở ra, thấy cô ta ở trong đó.” Giọng người kia trong trẻo. “Sao hả, cũng ngon lành hen? Em sờ qua rồi, là người, không có xương bằng kim loại, trên người cũng không có vũ khí. Lão Tam, lúc em nhặt được cô ta đã nghĩ rằng, ở vùng đất chết này, đã rất lâu chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp tinh khiết như vậy.”

Trái tim Trình Thanh Lam đập thình thịch. Mặc dù cô không hiểu lời hắn nói lắm, nhưng từ giọng điệu, cô dần dần cảm nhận được mùi nguy hiểm. Song, cô lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

“Chẳng có tiền đồ… Lão đại có biết không?” Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.

“Dĩ nhiên không biết.” Giọng nói trong trẻo. “Anh, anh xem… hay là… chúng ta ăn cô ta trước đi?”

Hô hấp Trình Thanh Lam dần chậm lại, hoảng sợ kinh hãi! Cô không nghe lầm chứ? Ăn, trước? Nói là ăn cô sao? Chẳng lẽ gặp phải tên bác sĩ biến thái thật? Cô chỉ cảm thấy da gà sởn hết cả lên, tim đập vô cùng mãnh liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Hôm em nhặt được cô ta, vẫn nhịn chưa làm….” Giọng nói khàn khàn hơi châm biếm.

“Không gạt anh…” Tiếng nói trong trẻo lại vang lên, “Dĩ nhiên là em muốn rồi! Nhưng quần áo của cô ta. Em nghĩ hết cách cũng không cởi ra được, lấy lửa đốt cũng không hư, thật kỳ quái.”

“Đúng là rất kỳ quái.” Tiếng nói khàn khàn vang lên.

Nghe bọn họ nói không cởi được quần áo của mình, Trình Thanh Lam lại hơi an lòng. Nhưng càng cảm thấy quái dị! Ai đã mặc cho cô bộ quần áo xa lạ kỳ quái này?

Hai người yên tĩnh hồi lâu. Trình Thanh Lam cũng không hề nhúc nhích, tim cứ đập loạn bình bịch. Chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực kia vẫn nhìn mình. Một lát sau, tiếng nói khàn khàn kia vang lên: “Ăn trước chút đi. Lâu rồi anh cũng không nếm thịt tươi, thịt con chó nhà của em cũng là nhân tạo, thật khó ăn.”

Tiếng nói trong trẻo cũng hùa theo, “Được”

Quả thật Trình Thanh Lam sợ đến cực điểm. Bọn họ lại muốn ăn cô thật! Xem cô như miếng thịt tươi? Có lầm hay không?

Cô luôn luôn là người vật cực tất phản (*). Bình thường cô đều ôn hòa hiền lành, một khi bị ép, sẽ hung ác hơn bất cứ ai! Cô cũng không chịu đựng được cuộc nói chuyện khủng khiếp của hai kẻ kia nữa. Đột nhiên mở hai mắt ra, hét lên giận dữ: “Các người không sợ bị bắt hả?”

* Vật cực tất phản: Cái gì bị đẩy đến quá mức thì sẽ phản tác dụng

Cô vừa mở mắt ra, ba người đều sửng sốt

Trình Thanh Lam vốn tưởng rằng hai tên này sẽ là hai kẻ đê tiện cực kỳ. Lại không ngờ nhìn qua lại là hai chàng trai trẻ tuổi ngăm đen, cơ thể cường tráng, tuổi cũng chỉ hơn đôi mươi, mặc áo ngắn tay và quần dài. Mặt mũi nghiêm chỉnh, thậm chí được cho là đẹp trai. Mà hai chàng trai bị đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô trừng lớn, lại ngây dại ra.

Chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ không giống như mấy tên biến thái! Trình Thanh Lam hơi ngớ ra.

Song, hoàn toàn không đợi cô phản ứng… Tên đàn ông lớn tuổi hơn trầm giọng cười. Đột nhiên vươn bàn tay ngăm đen, bắt lấy bắp đùi láng mịn đều đặn của cô. Bỗng cúi đầu, cắn lên đó!

Trình Thanh Lam sợ hãi vô cùng, cong chân lên đá hắn theo phản xạ có điều kiện. Song, chân kia lại bị xiềng xích, vốn là cú đá mạnh lại trở thành nhẹ bẫng. Trong nháy mắt, cô tự vệ thất bại, da thịt trên bắp đùi nhói đau mãnh liệt, tựa như hàm răng của hắn đã cắm sâu vào máu thịt.

Trình Thanh Lam chống cự không nổi, hét lên thê thảm! Trong lòng hoảng sợ nghĩ: Tiếp theo tên này không cắn xé da thịt mình mới là lạ! Chẳng lẽ mình sẽ bị tên này ăn hết một bắp đùi sờ sờ như thế sao? Sau đó lại còn bị bọn họ làm nhục?

Cô đau đến cuồng loạn, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ! Nhưng không thể nghĩ ra được cách nào để thoát. Cô muốn chửi ầm lên: Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao lại có người biến thái như vậy chứ?

Cầu xin ông, ông trời ơi! Có ai đến cứu mình hay không? Trình Thanh Lam mặc niệm trong tuyệt vọng. Mặc dù trong lòng cô biết, việc này chỉ phí công vô ích!

Song, Trình Thanh Lam không ngờ rằng, lời khấn cầu vô dụng nhất, lại có hiệu lực!

Cũng không có người tới cứu, thậm chí tên bên cạnh cũng nóng lòng muốn thử hương vị của cô. Song, hàm răng của tên kia lại không thể tiếp tục cắn sâu vào nữa. Ngược lại, rời khỏi bắp đùi cô, đập đầu vào tường ầm ầm. Giống như bắp đùi bị cắn bê bết máu là của hắn vậy.

Tên còn lại lập tức nhào đến bên cạnh hắn, “Lão Tam, anh bị sao vậy?” Trình Thanh Lam cố chịu cơn đau thấu xương trên đùi, nhìn về phía người đàn ông kia. Chuyện gì đã xảy ra?

“Có độc!” Tên đó kêu lên thảm thiết, mặt của hắn từ từ toát ra làn khói trắng, che mờ đi khuôn mặt. Sau đó cơ thể hắn dần dần bốc mùi khét lẹt như bị nướng.

“Trên người cô ta có độc.” Nói xong, hắn không còn nhúc nhích và kêu ca nữa. Làn khói trắng kia dần dần tản đi, chỉ còn lại một cái xác mờ mờ, da thịt đã rữa nát.

“Lão Tam! Lão Tam!” Tên còn lại kêu to, run rẩy đưa tay đến mũi của lão Tam. Hắn đã chết bất đắc kỳ tử! Lão Ngũ quay đầu lại hoảng hốt nhìn Trình Thanh Lam.

Trình Thanh Lam ngu ngơ, chỉ cảm thấy tình trạng của tên kia thật đáng sợ. Từ nhỏ, trừ người thân của cô qua đời, cô chưa từng thấy thi thể nào khác. Hôm nay, một người đàn ông còn sống sờ sờ lại chết một cách quái dị trước mặt mình. Mặc dù hắn biến thái, nhưng cô cũng cảm thấy đầu óc mình chết điếng!

“Mày là con đàn bà đê tiện.” Người còn sống mắng to, vội vàng chạy ra ngoài cửa. “Tao sẽ đi tìm lão đại đến đây trừng phạt mày! Mày hãy đợi bị cắt thành từng khúc ăn hết đi!”

“Chờ một chút.” Trình Thanh Lam vội vàng hô lên. Nhưng tiếng bước chân hoảng loạn không hề dừng lại, dần dần chạy xa.

Bên trong nhà lại yên tĩnh trở lại. Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồi hôi đầm đìa. Cô không hiểu tại sao tên kia cắn cô xong lại lăn ra chết tươi. Nhưng hôm nay, chuyện cô lo lắng nhất chính là sự đe dọa của tên còn lại.

Hắn nói: Mày chờ bị cắt thành từng khúc ăn hết đi.

Theo tiềm thức, cô cảm thấy đây không phải là lời đe dọa suông, đó là thật. Lão đại mà bọn họ nhắc tới là người thế nào đây?

Có lẽ vì quá lo sợ, nên cô cảm thấy vết thương trên đùi cũng không đau đớn nhiều nữa. Trình Thanh Lam chỉ có thể cười khổ, khích lệ mình rằng trời không tuyệt đường người.

Trời tối dần. Nhưng Trình Thanh Lam hoàn toàn không dám ngủ: Khỏi bệnh khó hiểu, hoàn cảnh lạ lẫm, căn phòng xa lạ, thậm chí cả màu sơn trên vách tưởng cô cũng chưa từng thấy. Những quân nhân cường tráng ăn thịt người, thân thể có độc, và tên lão đại chưa gặp mặt…

Thật sự quá kỳ quái, hoàn toàn không giống với cuộc sống tại Bắc Kinh năm 2010 của cô. Nhưng, nếu như không phải năm 2010, vậy là năm nào? Nếu như không phải Bắc Kinh, thì đây là đâu? Cô hoàn toàn chẳng biết gì cả

Điều duy nhất cô biết chính là: Có lẽ cô sắp gặp phải vận mệnh bị biến thành thức ăn hoặc đồ chơi.

Mà chút dự cảm tuyệt vọng từ cái tên “Lão đại” trong miệng người đàn ông bỏ chạy kia, lại chứng thực với cô, thậm chí, nó còn kinh khủng hơn dự cảm của cô rất nhiều.