Thực ra đôi lúc con người kiên cường hơn họ tưởng.

Giây phút nhìn thấy Tần Dật, Diệp Khê quả thật như bị sét đánh, suýt nữa còn không thể đứng vững. Cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trước nay luôn xuôi chèo mát mái, chưa từng chịu thất bại, nên loại đả kích này hiển nhiên quá lớn.

Khó chịu thì khó chịu, đứa nhỏ này tuy hướng nội, nhưng thực chất trong lòng cực kiêu ngạo.

Sau khi khóc lóc một hồi, rất nhanh liền khôi phục bộ dạng lạnh lùng thản nhiên. Cậu không muốn tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt Tần Dật, mặc dù ít nhiều cũng có ý cậy mạnh.

Diệp Khê rút giấy ăn, lau qua mặt, “Tôi đi đây.”

Tần Dật nhìn cặp mắt sưng đỏ cùng vẻ cố ý giả bộ cứng cỏi này của cậu, không khỏi thấy buồn cười. Nếu có một đứa em trai như vậy, hắn cũng sẽ rất yêu thương nó.

Rút di động ra, không cần nhìn mà nhắn đi mấy chữ: Đưa em trai anh về đi.

Nhan Tử Khâm đưa Diệp Khê về nhà.

Cả đường không nói câu nào.

Trước lúc xuống xe, Diệp Khê vẫn là nhịn không được mà hỏi.

“Anh Nhan, anh chắc chắn với người kia rồi sao?”

Nhan Tử Khâm nghiêm đầu cười, “Phải, cậu ấy là hoa hướng dương của anh.”

— “Cậu ấy là hoa hướng dương của anh.”

— “Anh ấy chính là ánh sáng của tôi.”

Mẹ, hai người này!

Diệp Khê đẩy mạnh cửa, nổi giận đùng đùng đi ra.

Nhan Tử Khâm nhìn bộ dạng chạy vội trong mưa của đứa nhỏ kia, đau lòng mà cũng bất đắc dĩ.

Sau đó nhận được điện thoại của Tần Dật, nói phải đi tiếp khách cùng cha, không ăn cơm với y được.

Thấy giọng điệu cậu vẫn rất bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhan Tử Khâm biết, điều này có nghĩa đã không có ai có thể chia rẽ hai người họ, không yêu cầu giải thích không phải vì hắn không để tâm.

Bầu trời vẫn u ám, y lại cảm thấy thật hạnh phúc, giống như có thể mãi mãi yên lòng vậy.

Xe dừng lại ở bên cạnh một tiệm ăn nhanh.

Nhan Tử Khâm lấy di dộng gọi cho thầy Diệp.

Đứa nhỏ kia lúc này đang chui trong lòng cha cậu khóc nhè. Lần này lại khiến quan hệ giữa hai cha con được cải thiện không ít, vị Nhan nào đó thập phần vô lương tâm nghĩ.

…..

Lại đến cuối tuần. Trời đã trở nên sáng sủa.

Tần Dật nghiêng người ngồi trên sàn nhà thi thoảng lật mở tờ tạp chí. Tần La Phu nằm sấp trước mặt hắn, thè lưỡi thở phì phò không ngừng, muốn lôi kéo sự chú ý của hắn

Có vẻ như người nào đó đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại rất lâu rồi, hết cuộc này đến cuộc khác.

“Em ở nhà chờ một lúc, anh ra ngoài mua đồ.” Nói rồi cúi xuông hôn lên khóe môi hắn, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Tần Dật nhìu mày. Thời tiết hôm nay nóng đến muốn hun cháy người còn chạy đi đâu, trong nhà có thiếu gì chứ.

Cảm nhận được sự bất mãn của hắn, Nhan Tử Khâm cũng không nói gì, cười rời đi.

Sau khi y đi, Tần Dật kéo tai Tần La Phu, “Nè, mày nói xem có phải anh ấy thấy tao quá tẻ nhạt không.”

“Gâu.”

Tần Dật buồn bực.

Không lâu sau chuông cửa reo vang. Tần Dật không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Diệp Khê.

Đứa nhỏ kia thấy người ra mở cửa là Tần Dật, khuôn mặt vốn không cảm xúc lập tức lạnh xuống mười độ.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi vốn ở đây mà.”

“Anh, anh…”

“Tôi làm sao. Vào đi, bên ngoài nóng muốn chết.”

Thuận tay ném cho cậu một lon Coca.

Nhìn đứa nhỏ không được tự nhiên kia làm bộ làm tịch, Tần Dật không khỏi có chút buồn cười. Không biết vì sao, hắn không ghét cậu nhóc này được, luôn cảm thấy đáng thương cùng đáng yêu.

“Hai… hai người sống chung sao?”

Tần Dật có chút đăm chiêu nhìn cậu một cái, “Nói đúng ra là anh ta ở nhờ nhà tôi.”

“Tôi vốn tưởng anh được anh ấy bao nuôi, sau này mới biết anh cư nhiên lại là ông chủ của anh ấy…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ. Thật lòng mà nói Diệp Khê cũng không quá ghét Tần Dật, chỉ là mỗi lần thấy hắn đều có cảm giác thất bại nặng nề, giống như lùn đi rất nhiều vậy.

“Chân tướng.” Tần Dật vỗ vai cậu tỏ ý tán đồng, “Là tôi bao nuôi anh ta.”

Sắc mặt đứa nhỏ kia càng khó coi, “Anh… Anh nói thật sao?”

Tần Dật phì cười, đứa nhỏ này thế mà không phân nổi thật giả, ôi trời ơi.

Qua một lúc, chuông cửa lại reo vang.

Tần Dật lê dép ra mở cửa. Hắn mặc một chiếc phông cotton trắng, phía dưới vẫn là chiếc quần ngủ xanh lá rộng thùng thình. Đứa nhỏ nào đó nhìn bóng lưng lười biếng của hắn mà thầm nghi ngờ. Nhẽ nào vì anh ta mềm hơn mình sao?

“Surprise!”

Tân Dật có chút đau đầu, “Nhược Uyên, chìa khóa của cậu lại vứt đâu rồi.”

“Không chỉ có mình nhà.”

Tần Dật lúc này mới để ý bên cạnh cậu còn có một nam sinh, dáng vẻ nho nhã, rất có khí chất.

“Xin chào, tôi là Phương Dư Khả.”

Tần Dật cười như có như khồng nhìn bạn nhỏ nào đó, “Vô cùng hoan nghênh.”

An Nhược Uyên bị hắn nhìn có chút xấu hổ, không tự giác muốn chui vào lòng Phương Dư Khả.

Thấy nét trêu chọc trong mắt Tần Dật càng thêm đậm, cậu liền cố ý kéo giãn khoảng cách, hăng hái vào trước.

“Ô ô ô, a Dật, cậu sao lại nuôi thêm một người rồi?”

Tần Dật: “… Đây là của Nhan Tử Khâm.”

Diệp Khê không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, sốt ruột lên tiếng: “Sao anh Nhan còn chưa về?”

“Anh Nhan?” An Nhược Uyên nắm lấy tay Tần Dật, than thở khóc lóc, “A Dật, cậu phải chịu tủi thân rồi…”

Phương Dư Khả không biết nên cười hay nên khóc, bảo bối nhà mình lại trêu chọc người ta rồi.