Chương 43.2: Linh khí

Editor: Mẹ Bầu

Nhạc Tu Minh đã cầm loa gọi người, đương nhiên, so với sự đơn giản và thô lỗ trước đây, hiện tại ông đã có thể được xưng tụng là một người giọng ấm với lời nói nhỏ nhẹ. Khiến cho các diễn viên quen thuộc với phong cách của ông đều phải nổi hết da gà lên, chỉ còn thiếu nước quỳ gối van xin đạo diễn đừng động kinh nữa thôi.

“… Đại khái chính là như vậy. Hôm nay là cảnh quay đầu tiên mà chúng ta sẽ bắt đầu trong năm mới. Hãy bắt đầu với một khởi đầu tốt. Mọi người đã sẵn sàng. Kỹ sư chiếu sáng đã sẵn sàng chưa?”

Nhạc Tu Minh lông mày nhíu chặt lại với nhau, @MeBau*diendan@leequyddonn@

kịch bản cuốn lại thành hình dáng cái ống gõ gõ lên bàn, giọng giảm thấp xuống không ít. Nhạc Tu Minh chỉ trừng mắt nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng, ý muốn nói mọi người  đừng có mất mặt ở trước mặt Đạo diễn Lý.

Phần diễn đã được quá nửa. Công chúa Minh Châu đã sớm cầm giữ được  hậu cung ở Đại Chu rồi. Ỷ vào được quốc chủ của Chu quốc yêu thích, trở nên kiêu căng ngạo mạn, chèn ép cung phi. Hậu cung tiền triều bị nàng can thiệp vào làm cho chướng khí mù mịt.

Làm cho cung đình loạn lên, dinendian.lơqid]on, Công chúa Minh Châu thành công trong việc chia rẽ trái tim giữa Chu Văn Diệu và nhóm cung phi kia. Nghìn vạn sủng ái yêu chiều đều được tập trung vào một mình nàng. Ở dưới tình huống này nàng đã mang thai, khắp nơi nhân mã gió nổi mây phun, rục rịch.

Hôm nay phải quay đến phân đoạn Công chúa Minh Châu mang thai ba tháng bị phi tần chỉ trích trước mặt mọi người. Chu Văn Diệu vì nàng mà xuất đầu lộ diện. Nàng ngày trước từ một công chúa hồn nhiên non nớt của một nước đối địch, cho đến bây giờ đã là một người đầy bụng tâm cơ, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cuối cùng đến mức, cùng thuộc hạ mưu đồ thôn tính các quốc gia.

Ngay cả khi nàng chỉ nằm thu mình ở trong hậu cung, nàng cũng có thể làm khuynh đảo các quốc gia khác. Những tâm cơ thủ đoạn như thế mới chính là nền tảng để Công chúa Minh Châu khinh thường vài quốc gia căn cơ, Sắc đẹp có thể làm tê liệt tất cả những kẻ khinh thường nàng, cũng có thể trở thành thứ vũ khí sắc bén bất khả chiến bại của nàng.

“Hoàng hậu chính là quá mức thiện tâm, loại phi tần như vậy trực tiếp áp chế xuống là được.” Chu Văn Diệu nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Minh Châu, trong ánh mắt không nói hết được nhu tình lưu luyến. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Nhưng khi Chu Văn Diệu quay đầu lại nhìn về phía phi tần chung quanh, thì lại giống như mùa đông khắc nghiệt đang tiến nhập vào.

Một nàng phi tử không chống đỡ được áp lực, liền quỳ xuống khóc kể nói: “Hoàng hậu đang có mang còn chiếm cứ hoàng thượng, không thể để cho hậu cung cùng hưởng ân huệ. Việc này đã đã làm ồn ào đến Thái hậu này, vậy mà hoàng hậu không quan tâm!”

Nói đến chuyện này, đúng là trước khi Công chúa Minh Châu đến ở trong cung, thì người được hưởng thụ sự cưng chìu nhất chính là Nguyệt phi. Nàng là một nữ tử có thân hình quyến rũ, dáng người dung mạo cũng xinh đẹp, giống như một viên ngọc quý rạng rỡ, khiến cho tính khí của nàng càng kiêu căng ngạo mạn. Minh Châu. Nhưng hiện tại phong thủy luân chuyển, nàng đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi, không nhịn được mà ủy khuất nói ra tiếng.

Minh Châu mắt khép hờ, hàng lông mi cong cong khẽ run rẩy giống như bươm buớm đang rung đôi cánh. Từ sau khi có thai, vẻ phong tình của nàng lại càng tăng thêm một bậc. Chu Văn Diệu yêu thương vỗ vỗ vào tay nàng, trực tiếp gọi người mang Nguyệt phi đi, cách chức Nguyệt phi đến lãnh cung.

“Sau này nếu còn có loại ô ngôn uế ngữ này lọt vào trong lỗ tai của hoàng hậu nữa, thì hãy suy nghĩ kết cục của Nguyệt phi hôm nay cho ta.”

Minh Châu ngẩng đầu lên, tựa vào trong lòng Chu Văn Diệu, thấp giọng kêu: “Hoàng thượng…” Giọng nói của nàng mềm mại yêu kiều có chút run rẩy, một bộ coi Chu Văn Diệu giống như ông trời lại càng chọc cho người ta thêm luyến ái.

Vào lúc Chu Văn Diệu không nhìn thấy, Công chúa Minh Châu cụp mắt xuống. Trong ánh mắt của nàng tràn đầy bình tĩnh lý trí, mơ hồ thoáng qua một tia sắc nhọn. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu (như cười như không cười), giống như đang cười tình cảm sâu nặng của Chu Văn Diệu, mà cũng giống như đang cười tình cảnh hiện tại của bản thân.

Trước khi Công chúa Minh Châu lộ diện hoàn toàn, Ứng Uyển Dung đã sử dụng những cảnh quay mãn nhãn nhất, cũng may khi tiến vào giai đoạn sau, cô phải thể hiện một khía cạnh thực lực khác của mình..

Nhạc Tu Minh kêu “dừng!” Sau khi Ứng Uyển Dung cho rằng đã qua rồi, đang chuẩn bị đi bên cạnh để uống miếng nước, liền nghe thấy Nhạc Tu Minh  gọi lớn: “Uyển Dung, đi lại đây.”

Ứng Uyển Dung không rõ chân tướng liền đi tới, nghe thấy Nhạc Tu Minh nói: “Chúng ta trước diễn thử một chút phân cảnh sau nhé! Thử diễn một chút đoạn khi ở trong tẩm điện ấy. Lời thoại trong phim đều đã ghi nhớ kỹ chưa?”

“Ghi nhớ rồi!.” Ứng Uyển Dung đáp lại. Việc thuộc lời thoại chính là kiến thức cơ bản của diễn viên. Không nói là thuộc làu làu, nhưng ít nhất khi đạo diễn Nhạc nói đến cái phân đoạn ngắn nào, thì cô cũng có thể nói ra được.

“Liền quay đoạn này. Tin tức Quốc chủ của Chu quốc bị chết được truyền đến, Công chúa Minh Châu thay đổi một thân chiến giáp chuẩn bị đến trước cung cổ vũ sĩ khí, liền quay đoạn trong cung này.”

Ứng Uyển Dung không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi đến trong tẩm điện để ngồi. Cô không hiểu đạo diễn Nhạc đột nhiên muốn quay đoạn này để làm gì. Lý Hữu Đạo ngồi ở bên cạnh ghế đạo diễn để quan sát đến mọi người. Nhìn thấy ánh mắt của Ứng Uyển Dung khi ấy còn gật gật đầu đối với cô. Ứng Uyển Dung thở ra một hơi, chuẩn bị quay phân đoạn bên dưới.

Một thân mặc chiếc váy rộng rãi, mái tóc được vén lên trên cao. Trên mái tóc đen có một chiếc trâm vàng được cài xiên xiên, lông mày sáng ngời, tư thế thanh tú lộ ra hết cỡ…

Vạn Dạng Dạng bước nhanh, chạy tới hướng tẩm cung hoàng hậu. Mái tóc của nàng rối loạn mà cũng chẳng quan tâm đ ến dáng vẻ, cứ thế trực tiếp đẩy cửa vào chạy đến trong phòng ngủ, kêu lên thất thanh: “Minh Châu tỷ tỷ, hoàng huynh ta, hoàng huynh ta… bị quân địch bắn trúng ở trên chiến trường, hiện tại tánh mạng bị đe dọa…”

Sau khi nói xong liền thất thanh khóc rống lên, ghé vào trên người Ứng Uyển Dung, khóc ướt cả trên vai quần áo của cô rồi.

“Dừng!”

Nhạc Tu Minh không thể nhịn được nữa nói: “Vạn Dạng Dạng, mặt của cô đã chặn lại máy quay rồi! Cô có để cho khán giả nhìn thấy nước mắt và nước mũi của cô cùng lúc không? Có cần tôi chỉ dẫn lại cho cô biết cách di chuyển thế nào không?!”

Vạn Dạng Dạng nước mắt vẫn còn đang treo ở trên mặt, giống như đóa hoa lê đẫm nước mưa, căn bản không giống như Nhạc Tu Minh nói cái gì mà nước mắt nước mũi hòa vào nhau làm thành một khối. Ngược lại, nếu khán giả nhìn thấy, họ sẽ có thời gian để đánh giá Vạn Dạng Dạng xinh đẹp như thế nào…

Ứng Uyển Dung vỗ vỗ vào phía sau lưng Vạn Dạng Dạng, giảm bớt một chút không khí xấu hổ nói: “La, lại một lần nữa đi! Không có việc gì, đạo diễn Nhạc không phải cố ý nói như vậy.”

Vạn Dạng Dạng gục đầu xuống, vành tai liền đỏ bừng, gật gật đầu, Nhạc Tu Minh đặt mông ngồi trở lại chỗ cũ, quay lại phân cảnh đó một lần nữa. Lần này Vạn Dạng Dạng không còn như xe bị tuột xích nữa, thuận lợi nói xong câu thoại đó, rồi gục ở trong lòng Ứng Uyển Dung.

Công chúa Minh Châu kinh ngạc một lát, trong mắt không bộc rõ là vui sướng hay là bi thương. Đến cuối cùng đều hóa thành kiên định. Nàng vẫn không hề quên mối hận mất nước, còn bây giờ trong bụng nàng đã có đứa nhỏ của Chu Văn Diệu, là người thừa kế duy nhất hoàn toàn xứng đáng của nước Đại Chu!

Một thân trang phục cưỡi ngựa hiên ngang, màu sắc đỏ như lửa thiêu đốt ánh mắt của người xem, giống như một quả cầu lửa đi ra ngoài. Màu áo choàng đỏ tươi bay phất phới theo gió, chỉ chốc lát sau liền đi tới sân rồng phía trước.

Nàng như cười như không cười, nhìn bá quan văn võ cúi đầu xưng thần cung kính gọi nàng là hoàng hậu, nào còn có cái dáng vẻ hèn mọn từ trên cao nhìn xuống của dĩ vãng. Đây chính là mùi vị của quyền lực, có thể khiến đối phương bắt tay làm hòa, cũng có thể thúc đẩy nhiều người sử dụng nó cho nàng.

Công chúa Minh Châu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, buông rèm chấp chính. Ở trong triều đình, ba vị mệnh quan đại thần cộng đồng cùng nhau giải quyết việc triều chính, cho đến lúc đứa nhỏ trưởng thành, sau khi kết hôn thì sẽ trả lại quyền lực.

Ứng Uyển Dung từ bậc thềm đi đến chỗ cao, phía sau là ngai vàng Kim loan. Giờ khắc này Công chúa Minh Châu chạy tới một nước cái khác để tìm đường phục quốc đường. Mục tiêu này của nàng đã cách càng ngày càng gần. Đôi mắt nàng trong veo như nước bình tĩnh không chút gợn sóng. Gương mặt toát ra vẻ xuất thần lạnh lùng băng giá. Công chúa Minh Châu đã từng là mỹ danh truyền bá khắp Chu quốc. Thế nhưng giờ đây đã trở thành nữ nhân tôn quý nhất của Đại Chu, vì nàng sinh ra người kế vị ngai vàng Đại Chu.

Diễn phân đoạn này đã phải triệu tập không ít diễn viên để phối hợp diễn cùng. Nhưng là may mắn chính là, có Đạo diễn Lý tham gia, điều này thực sự đã làm chấn động hào quang, kinh nghiệm dày dặn của ông khiến cho mọi người cực kỳ hưng phấn.

Nhạc Tu Minh nhìn bộ dạng của Lý Hữu Đạo giống như có chút đăm chiêu, nhỏ giọng đi tới gần nói thầm: “Như thế nào? Tôi đã nói Uyển Dung rất có linh tính mà! Lúc trước vai diễn của cô ấy chính là Lâm Đại Ngọc đó! Không cần tôi phải nói nhiều lời, triệt để lật đổ một cái hình tượng trước đó. Tính tạo hình phải nói thực là cực kỳ cao.”

Lý Hữu Đạo gật gật đầu, “Cô ấy đúng là một diễn viên tốt.”