Sáu người chúng ta đánh với ba người bọn họ một trận.
Nhưng cũng mất đi mười mấy vò rượu. Sau đó, mỗi ngày đều có người đến quấy phá tửu trang. "Chính là người của Từ gia tửu trang làm, hắn ta cho rằng chúng ta cướp mất mối làm ăn của bọn họ." Chưởng quầy nói, "Đông gia, địa đầu xà không dễ chọc, nhịn một chút đi." Nhịn cái gì chứ? Ta không nhịn! Cùng lắm thì dọn đi, hắn ta có thể dùng thủ đoạn hèn hạ, ta cũng có thể. Buổi tối ta cũng ném đá ném đuốc lửa vào tửu trang của hắn ta. Ngày hôm sau, người của Từ gia liền tìm đến cửa, chất vấn ta, có phải là ta ném đuốc lửa hay không. "Có chứng cứ thì đi kiện ta, không có chứng cứ thì chịu đựng đi." Ta đứng ở cửa, lạnh lùng nói, "Muốn náo loạn đến cùng, cùng c h ế t chung, vậy thì ai cũng đừng mong sống yên ổn." Ta cắm cây xẻng sắt trong tay xuống đất, ai đến ta cũng không sợ. Người của Từ gia chủ động đề nghị ngồi xuống nói chuyện với ta. "Các ngươi bán loại rượu gì, giá cả thế nào, ta đều biết." Ta so sánh rượu của hai nhà. "Rượu của các ngươi chủ yếu là giá rẻ, nhưng đều là rượu mạnh." Ta nói, "Như vậy đi, ta sẽ rút rượu trắng lâu năm và rượu Thiếu Đao Tử của nhà ta, chuyên bán một số loại rượu có vị êm dịu, thế nào?" Người của Từ gia đồng ý. Một màn náo loạn coi như chấm dứt. Mọi người đều nói ta lợi hại, tuổi còn trẻ đã có khí phách như vậy. Ta cười khổ. "Sao có thể không sợ chứ, chỉ là không có chỗ trốn thôi." Khi ngươi không có bến cảng để neo đậu, thì chỉ có thể tự mình xông pha, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng không thể dừng lại. Kỳ thật, ngày hôm đó ta phóng hỏa, đã nghĩ đến Tiêu Nhung. Còn nhớ có lần cũng có người đến gây sự với cửa hàng của chúng ta, Tiêu Nhung nửa đêm vẩy một thân m.á.u gà, cầm đao đứng trước cửa nhà người ta, dọa cho cả nhà bọn họ phá cửa chạy trốn. Từ đó về sau, nhà kia không còn dám đến gây rối nữa. Ta còn nhớ rõ lời Tiêu Nhung nói với ta: "Đừng sợ, sau này những chuyện như vậy cứ giao cho ta." Bây giờ không có hắn, ta phát hiện bản thân mình cũng có thể làm rất tốt. Buổi tối, chúng ta tụ tập ăn cơm, mọi người đều uống chút rượu, tiễn chưởng quầy và các tiểu nhị, ta đang định đóng cửa tiệm, đột nhiên có người chặn cửa ta lại. Ta sửng sốt, khi nhìn rõ mặt người nọ, nhất thời ngây ngẩn cả người, "Tống đại nhân?" Tống Bá Xuyên bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng. Bụng bị một đao, trên lưng còn có vết thương do mũi tên. Hắn không cho ta gọi đại phu. "Ta dạy ngươi cách rút mũi tên, ngươi đừng sợ." "Được." Ta hỏi hắn, "Có muốn uống bát rượu không, sẽ không đau như vậy." "Không cần, ngươi mau rút đi." Ta nghe theo lời hắn chỉ bảo, rút mũi tên cho hắn, toàn bộ quá trình hắn không hề kêu đau, nhưng ta lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Rút xong mũi tên, Tống Bá Xuyên nói một câu: "Ta nghỉ ngơi một lát, trời sáng thì gọi ta." Sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Nửa đêm hắn bắt đầu sốt cao, ta dùng rượu trắng lau người cho hắn, trông nom hắn cả đêm. Ngày hôm sau. "Đại nhân tỉnh rồi à, uống chút cháo đi." Tống Bá Xuyên uống một bát cháo, tinh thần tốt hơn rất nhiều, ta muốn hỏi hắn tại sao lại bị thương, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không cần phải hỏi. Chuyện hắn làm, hẳn là không phải là chuyện ta nên biết. "Làm sao đại nhân biết ta ở đây?" Ta vắt khăn đưa cho hắn lau mặt. "Hôm qua nghe nói có một vị nữ đông gia của tửu trang đánh nhau với người ta." Tống Bá Xuyên thản nhiên nói, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, "Ta vừa nghĩ, vị nữ đông gia mạnh mẽ như vậy, hẳn là ngươi rồi." Ta dở khóc dở cười. "Lại có thêm danh tiếng khiến người ta sợ hãi rồi." "Rất tốt." Hắn khẽ cười.