Vì muốn lập công với Thái An Hầu, nên khi vừa nhận được tin báo, tên huyện quan nịnh bợ liền xua quân tới cứu viện.

Giữa lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt, hàng loạt tử thi ngã gục với đường kiếm oai hùng của Giang Lâm, chợt có tiếng hét vang lên sang sảng:

− Giang nhi dừng tay!

Tiếp theo tiếng thét là một bóng trắng đáp xuống giữa vòng vây. Giang Lâm vội ngừng tay bái lạy:

− Ra mắt sư phụ.

Tên quan huyện bước vào giữa đám quân đưa tay bái chào Lâm Bình một cái:

− Kính chào Lâm tiên sinh, thì ra tên nghịch tặc này lại là đồ đệ của người.

Lâm Bình cũng vội đưa tay lên thi lễ:

− Ra mắt huyện quan, lão nhân đến chậm để nghịch đồ xúc phạm đến người, xin được nhận lỗi.

Đạt Khanh vui vẻ:

− Với lão thì chẳng sao. Nhưng tên tiểu tử này đã làm thọ thương đại công tử Hắc Chiêu. Tôi e rằng...

Lâm Bình thất sắc:

− Như vậy là quả đáng tội, Giang nghịch đồ sẽ phải bị trừng phạt đích đáng. Kính thỉnh đại quan theo lão nhân lên võ đường uống một vài chung rượu. Rồi xem lão trị tội nghịch đồ.

Khuôn mặt phì nộn của tên huyện quan nở một nụ cười tự đắc. Hắn ra lệnh cho quân lính:

− Quân bay thu dọn chiến trường rồi trở về phủ huyện. Ta lên xem thử coi Lâm tiên sinh hành động thế nào.

Lâm Bình quay sang Giang Lâm và Thảo Sương hét lớn:

− Nghịch đồ, mau trở về núi.

Giang Lâm và Thảo Sương hốt hoảng nắm tay nhau phi nhanh mất dạng.

Lâm Bình quay sang Đạt Khanh ân cần:

− Mời đại quan.

Nơi sảnh đường trang trí thô sơ nhưng không kém phần cổ kính. Nơi đây có bàn thờ tổ sư Thái Bình giáo, nhang trầm nghi ngút thoảng mùi thơm. Lâm Bình mời Đạt Khanh vào ngồi trên bệ cao, rót trà, lễ phép:

− Mời huyện quan dùng trà.

Hương trà “Hồng Sen” thơm dìu dịu, chưa uống nhưng đã thấy ngất ngây. Đạt Khanh lên tiếng ngợi khen:

− Từng nghe tiếng Hồng Sen nay mới thấy lời đồn quả không sai.

Lâm Bình kê tách trà lên môi. Lão thích thú, cười vui nói:

− Hồng Sen này tự tay lão tinh chế lấy. Nếu đại quan thấy vừa ý, lát nữa lão sẽ biếu người một ít.

Đạt Khanh cười tít mắt vì khoái nhưng vẫn giả vờ nói:

− Xin đa tạ Lâm tiên sinh, bổn quan nào dám...

Lâm Bình nghiêm trang:

− Còn bây giờ kính mời đại quan xem lão nhân trừng trị tên nghịch đồ, Hồ Sơn đâu?

Hồ Sơn bước ra trong bộ võ phục của môn phái thật oai nghi, với chiếc uy hiệu đại đệ tử, cúi quỳ dưới sảnh đường:

− Đệ tử chờ lịnh dạy.

Lâm Bình vuốt râu, hài lòng:

− Con hãy đánh trống triệu tập tất cả đệ tử đến cho ta dạy việc.

Hồ Sơn bước ra mái hiên đánh lên một hồi trống lịnh dồn dập.

Không đầy hai phút sau phía dưới sảnh đường hơn một trăm môn đồ với võ phục chỉnh tề đứng ngay hàng thẳng lối. Vẻ mặt căng thẳng chờ đợi.

Hồ Sơn dẹp dùi đến trước mặt sư phụ quỳ xuống:

− Tất cả đệ tử của Thái Bình giáo tham kiến sư phụ.

Tất cả các môn sinh đồng quỳ xuống kêu vang:

− Tham kiến sư phụ.

Mắt Lâm Bình sáng long lanh, đưa tay cho các đệ tử đứng lên rồi ôn tồn nói:

− Ta gọi các con đến đây để xem ta trị tội hai nghịch đồ Giang Lâm và Thảo Sương.

Đã làm trái môn qui, vi phạm vào chữ nhẫn mà ta thường dạy. Hồ Sơn! Con là đệ tử lớn nhất của ta, con hãy thay ta trừng trị hai kẻ nghịch đồ.

Hồ Sơn thất sắc, chàng định mở lời nhưng phạm phải tia mắt trang nghiêm của sư phụ đành phải cúi đầu:

− Đệ tử xin lãnh lịnh.

Giọng chàng vang lên trang trọng:

− Đem hai kẻ phạm tội vào đây.

Lập tức, Thảo Sương và Giang Lâm bị bốn đệ tử khác giải vào. Cả hai quỳ xuống trước sảnh đường:

− Nghịch đồ thọ tội.

Đạt Khanh chen vào:

− Này lão tiên sinh, cô nương kia không có phạm tội, chỉ có tên tiểu tử này thôi.

Lâm Bình lắc đầu:

− Nó là nguyên nhân nên nó phải cùng thọ tội với Giang Lâm.

Đạt Khanh không bằng lòng:

− Lão tiên sinh hãy vị tình ta mà tha cho cô gái đó đi. Ta không thích nhìn người đẹp bị đòn đau đâu.

Tia mắt Lâm Bình nhìn xuất hiện hai kẻ nghịch đồ đang quỳ chịu tội, cất giọng ôn tồn:

− Thảo Sương hãy đến tạ ơn đại quan xin tội cho đi.

Nàng vẫn không nhúc nhích:

− Không, con cùng chịu tội với nhị ca thôi.

Lâm Bình đập mạnh tay xuống bàn:

− Nghịch đồ, ngươi dám cãi lịnh ta à?

Chưa có bao giờ Thảo Sương thấy cha giận như bây giờ nên nàng nói gần như khóc:

− Đa tạ đại quan, đội ơn cha.

Lâm Bình thở ra:

− Về chỗ, Hồ Sơn bắt đầu đi.

Thảo Sương đứng dậy lau nước mắt, lui về đứng chung với các đệ tử, tất cả lặng yên. Hồ Sơn bước lên một bước:

− Theo môn quy của tổ sư để lại, kẻ vi phạm môn quy bị đánh một trăm roi, giam ba ngày vào thạch động.

Chỉ có tiếng sụt sùi của Thảo Sương. Hồ Sơn lại cất giọng khó khăn:

− Nghĩa đệ, Trí đệ, phiền hai em thi hành án lệnh.

Từ hàng đệ tử, hai môn đồ bước ra đến bên giàn giáo lấy ra hai chiếc roi to bện bằng da thú, đến trước mặt Giang Lâm chấp tay cung kính:

− Giang huynh, xin thứ lỗi.

Giang Lâm không nói, lẳng lặng cởi chiếc áo môn sinh đang mặc ra, cúi đầu thọ tội. Những làn roi bắt đầu quất lên tấm lưng trần nhưng cả hai người chẳng có ai nỡ lòng đánh mạnh tay. Đôi mày Đạt Khanh khẽ chau. Lâm Bình hét lớn:

− Hồ Sơn, con đứng yên đó nhìn lũ đệ tử xem thường lịnh của ta à? Tự tay con phải thi hành án đi thôi.

Hồ Sơn rùng mình, nhưng chàng vẫn phải bước đến giằng hai cây roi hét lớn:

− Dang ra.

Rồi chập hai cây roi vào nhau, nhảy lên bục đá cao, nghiến răng vụt lia lịa vào người Giang Lâm như điên dại. Máu từ tấm lưng Giang Lâm bắn lên dính đầy áo chàng như chiếc áo hoa.

Đến lúc Giang Lâm gục xuống vì đau thì chàng cũng gục xuống theo vì kiệt sức.

Nhưng Hồ Sơn lại phải bật nhanh dậy vì tia mắt của sư phụ:

− Truyền đem giam Giang Lâm vào thạch động.

Hai tên đệ tử bước ra lôi Giang Lâm xềnh xệch trên nền đá. Toàn thân chàng rũ ra mềm nhũn.

Các đệ tử lục đục tản hàng, Lâm Bình kính cẩn trao phong thơ cho Đạt Khanh:

− Đại quan đã chứng kiến cảnh nghịch đồ thọ tội, xin về báo giùm cho đại công tử được hay. Lão nhânx in gởi người bức thư tạ tội này.

Đạt Khanh đón bức thư vui vẻ:

− Được, được ta sẽ về kể lại. À! Cái mùi trà Hồng Sen này thật là ngon, uống từ nãy giờ mà vị ngọt vẫn còn nguyên nơi cổ.

Biết hắn nhắc khéo nên Lâm Bình mỉm cười:

− Hồ Sơn, con vào đem hộp Hồng Sen ta mới ướp ra tặng đại quan về uống chơi.

Hồ Sơn vâng lịnh đem hộp trà ra dâng cho Đạt Khanh, hắn cầm lấy thích thú:

− Ồ, hộp trà làm bằng vàng?

Hồ Sơn cung kính:

− Vâng, hộp bằng vàng thì mới xứng.

Đạt Khanh cười lớn vỗ vai Hồ Sơn:

− Khá, khá lắm, chú em này tên gì vậy?

− Tại hạ tên Hồ Sơn.

− Hồ Sơn!

Hắn gật gù:

− Ta nhớ tên chú em rồi, ta sẽ về bẩm với đại công tử giùm cho. Đường thăng quan tiến chức đang rộng mở đấy.

Hồ Sơn lộ vẻ vui mừng:

− Đa tạ đại quan.

Tiễn chân tên quan huyện về rồi, Hồ Sơn bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Chàng định quay về thư phòng an nghỉ nhưng sực nhớ đến Giang Lâm bèn vào thạch động ghé thăm.

Nhưng chàng đành phải nép ngoài ghềnh đá vì Thảo Sương đang bận chăm sóc cho Giang Lâm trong ấy.

********

Giang Lâm nằm úp người xuống ghềnh đá để Thảo Sương thoa thuốc cho mình, vừa làm nàng vừa khóc nức nở:

− Cũng tại muội mà nhị ca bị như thế này, lần nào em cũng làm cho nhị ca bị phạt Tấm lưng chàng khẽ cựa rồi một giọng cười vang lên:

− Muội xức thuốc cho nhị ca, muội đừng khóc, nước mắt rớt xuống lưng nhị ca nhột lắm.

Nàng nhẹ phủ mảnh vải lên lưng chàng:

− Lúc nào cũng đùa được cả, bộ không biết đau sao mà cười hoài vậy?

Vì chàng úp mặt nên nàng không nhìn thấy được mặt chàng khi nói:

− Đau thì có đau, nhưng vui vô cùng, vì có phải bao giờ cũng được muội săn sóc và khóc như vầy đâu.

Thảo Sương đỏ mặt:

− Ừ, được rồi, để muội bảo cha phạt nhị ca thêm vài trận nữa, xem nhị ca có còn cười nổi không cho biết.

Giang Lâm trầm ngâm:

− Bị phạt lần này ngu ca buồn ghê lắm. Làm gì mà phải sợ bọn chúng đến như thế chứ? Mai mốt lành bịnh gặp bọn nó ngu ca vẫn đánh như thường.

Thảo Sương thở dài:

− Đại ca thật ác, đánh mạnh như vậy?

Giang Lâm nổi giận:

− Cũng tại đại ca về mách với sư phụ. Nếu để mình giết hết bọn chúng rồi chạy về đâu có chuyện gì rắc rối.

Nàng hạ giọng:

− Muội biết sao đại ca làm như vậy rồi?

− Sao?

− Vì đại ca ghét nhị ca đó.

Chàng cãi lại:

− Làm sao đại ca ghét ngu ca được? Mấy nămt rời chung học, trái quít cũng xẻ hai.

Đại ca cũng chung số phận mồ côi với ngu ca, đã kết nghĩa huynh đệ, xem nhau như ruột thịt. Thảo muội nói bậy quá, đại ca sợ bọn chúng thì có.

Thảo Sương gay gắt:

− Đã bảo là không phải mà, đại ca ghét nhị ca vì đại ca yêu em mà em không yêu lại.

Giang Lâm sửng sốt:

− Như vậy thì đại ca phải ghét muội chứ sao lại ghét nhị ca được.

Nàng giúi đầu chàng:

− Ngốc ơi! Vì muội yêu nhị ca chứ gì?

Lời nói vô tình thốt ra làm cả ba người phải bàng hoàng. Thì ra nàng không còn là cô gái quá đỗi ngây thơ. Giang Lâm sửng sờ quên cả đau quay sang nhìn nàng chăm chú.

− Muội vừa nói gì vậy?

Nàng cúi đầu e thẹn:

− Thì nói vậy chứ nói gì?

− Điên, ngu ca mách sư phụ, nhị ca còn nhỏ chưa biết mấy chuyện đó đâu.

Giang Lâm sung sướng vờ lập lại câu nói của nàng.

Thảo Sương bĩu môi:

− Cho mách, muội chẳng sợ!

Giang Lâm ngồi dậy, mặc kệ tấm vải trên lưng rơi xuống, nắm lấy tay nàng bối rối:

− Thôi đừng mách nữa, hai đứa mình thử làm người lớn một chút đi.

− A!

Tiếng nàng la lớn:

− Nhị ca làm gì vậy? Muội mách sư phụ cho coi. Nhị ca dám...

Lời nàng bị cắt ngang bởi nụ hôn của Giang Lâm vừa dán chặt vào đôi môi nàng.

Hồ Sơn buồn bã quay lưng, như thế là thật rồi. Thảo Sương sẽ vĩnh viễn không bao giờ là của chàng nữa. Chàng gục đầu vào vách đá nghe bão lòng dâng ngập. Trong phút chốc nghe toàn thân rã rời, ý chí nghị lực như bị tiêu tan.

Một bàn tay nóng đặt lên vai chàng. Hồ Sơn quay lại gục đầu vào lòng người mới đến khóc nấc lên như mượn dòng nước mắt rửa trôi bao phiền muộn trong ngày:

− Sư phụ!

******

Đọc xong bức thư của Đại công tử Hắc Chiêu, Lâm Bình hốt hoảng trao lại cho Hồ Sơn:

− Hồ Sơn! Con xem đây!

Hồ Sơn đón lấy bức thơ, đọc xong mồ hôi rịn ra khắp trán. Giây lâu chàng quay sang hỏi sư phụ, mặt tái xanh:

− Sư phụ định thế nào?

Phải hơn một phút trôi qua để trấn áp cho lòng mình dịu xuống, Lâm Bình mới cất lời:

− Đành phải tuân theo lịnh người thôi.

Hồ Sơn thất sắc nắm tay sư phụ:

− Sư phụ, con chỉ sợ nhị đệ không chịu nổi, những vết thương đêm quạ..

Lâm Bình đặt tay lên vai chàng:

− Nhưng nếu không vâng lời nộp Giang Lâm cho hắn, ta e võ đường này chỉ còn lại đống tro tàn. Hồ nhi, con đừng quên đại cuộc.

Ánh mắt Hồ Sơn khẩn thiết van nài:

− Nhưng sư phụ không thể dung uy tín của mình để can thiệp được sao?

Lâm Bình lắc đầu:

− Nể ta lắm hắn mới không bắt Thảo Sương về làm tì thiếp. Như thế cũng là khoan hồng rồi.

Hồ Sơn khổ sở:

− Như vậy sư phụ đành để Giang Lâm bị lưu đày đến vùng Miêu Cương độc địa sao?

− Ta không thể làm khác hơn được! Thôi con đừng làm đau lòng ta thêm nữa. Hãy chuẩn bị hành trang cho nó, ta vào thạch động đây.

Nói xong Lâm Bình đứng dậy bước đi, mới có một ngày đêm mà Hồ Sơn trông thấy sư phụ già đi nhiều lắm. Có ai hiểu người bằng chàng đâu, đêm qua một giọt máu của Giang Lâm rơi xuống là một vết dao cứa nát lòng sư phụ. Còn chàng, ai hiểu giùm chàng đây, mỗi tia mắt lạnh lùng của Thảo Sương là một nhát kiếm đâm vào tim chàng.

Lời buộc tội của nàng hồi đêm đã làm tan nát lòng chàng. Thảo Sương sao em chẳng hiểu? Anh có vui sướng gì khi nhìn Giang Lâm quằn quại đớn đau.

− Đại ca! Bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ?

Thảo Sương gay gắt nói.

Hồ Sơn giật mình gượng dậy, cố nở một nụ cười:

− Thảo muội, em nói gì lạ vậy?

Nàng nhếch môi cười lạt:

− Hừ, anh đừng giả vờ đóng kịch bi thương. Tôi biết rõ tâm địa của anh rồi.

Hồ Sơn cau mày:

− Thảo muội, sao em lại muốn gây sự với đại ca?

− Gây sự với anh làm gì? Tôi nói anh là một thằng chẳng ra gì.

Chàng giật nảy người:

− Thảo Sương, em sẽ bị phạt vì hỗn đấy.

Nàng khóc tấm tức:

− Dù chết em cũng vẫn cứ nói, chứ anh không thấy là người ta đày nhị ca lên tít vùng Miêu Cương sao?

Chàng vụng về lau lệ cho nàng:

− Ngu ca có muốn vậy đâu? Sao em lại trách ngu ca chứ?

Thảo Sương vùng ra khỏi người chàng:

− Tại vì đại ca yêu em rồi đại ca ghét nhị ca, đại ca muốn đày nhị ca đi xa cho chết chứ còn gì nữa.

Hồ Sơn lắc đầu buồn bã:

− Đại ca không tầm thường như muội nghi vậy đâu? Tại sao đại ca phải lưu đày Giang Lâm chứ? Nghe tin này, từ sáng đến giờ ngu ca cũng chết cả người đây, muội hãy bình tĩnh đừng có những cử chỉ lời nói kkhông hay mà làm buồn lòng sư phụ.

Thảo Sương đưa tay lau nước mắt:

− Cả cha em nữa! Người cũng giống anh thôi. Ai cũng thù ghét nhị ca cả.

− Thảo Sương, muội còn nông nổi lắm. Có người sư phụ nào mà đi ghét đệ tử. Có người anh nào ghét bỏ em của mình đâu?

Thảo Sương đứng dậy:

− Thôi, đại ca đừng có giở trò đạo đức giả nữa. Nhị ca mà bị lưu đày muội thề không bao giờ nhìn mặt đại ca nữa đâu?

Nói xong nàng ôm mặt chạy vào trong. Hồ Sơn đứng nhìn theo xuôi tay bất lực.

***

Đêm đã khuya lắm rồi, ánh trăng hạ tuần vượt cao lên khỏi ngọn núi, cả bầu trời đắm chìm vào giấc ngủ đê mê. Không gian nín lặng chỉ có tiếng quạ kiếm mồi vang lên trong đêm vắng nghe buồn não ruột.

Lâm Bình nhẹ bước vào thạch động. Ngọn nến nhỏ trên tay phát ra luồng ánh sang lập lòe, làm lũ dơi hoảng hốt bay loạn xạ.

Trên nền đá lạnh, Giang Lâm đang ngủ mê man. Gương mặt trẻ hồng lên vì hạnh phúc, khóe miệng trễ xuống như thể đang cười giữa giấc mơ hoa.

Người sư phụ già đặt ngọn nến lên ghềnh đá, ngồi xuống cạnh bên đệ tử, nhẹ tay vuốt lên mái tóc bồng, mân mê từng đường nét than quen trên khuôn mặt đẹp sáng ngời mà không cầm được nước mắt tuôn rơi.

Trừng phạt học trò, lòng người đâu muốn, nhưng để chuyện lớn xảy ra thì đại sự không thành, bởi võ lâm trong thời kỳ loạn lạc. Giang Lâm ơi! Con hãy còn nông nổi lắm, tuổi trẻ ngôn cuồng, hiếu thắng để giờ đây phải trả một giá đắt, và bị lưu đày, còn lòng thầy thì quá xót xa.

Tình thương dâng trào trong tâm tưởng, không hiểu vì sao trong hàng trăm đệ tử, Lâm Bình chỉ đem lòng ưu ái ban tặng cho hai người là Giang Lâm và Hồ Sơn. Có lẽ tại chúng thông minh, tư chất hơn người. Với Hồ Sơn tình thương của người mênh mông như phẳng lặng. Còn với Giang Lâm, ngoài tình thương còn có một cái gì như nỗi âu lo, bởi vì so với Hồ Sơn, Giang Lâm hãy còn quá trẻ.

Mãi suy tư, bàn tay của Lâm Bình dừng lại hơi lâu trên cánh mũi của Giang Lâm.

Chàng khẽ cựa mình mở mắt, chợt nhận ra sư phụ, chàng hốt hoảng ngồi dậy:

− Sư phụ....

Lâm Bình đưa tay cản lại, nói yêu thương:

− Giang nhi, ta muốn xem qua thương tích của con.

Giang Lâm quay lưng vạch áo cho sư phụ xem những vết roi bị phạt. Được Thảo Sương tận tình chăm sóc nên đã bắt đầu lành miệng, nhưng cũng không ngăn sư phụ thốt lên lời thương cảm:

− Tội nghiệp con ta!

Giang Lâm quay lại ôm lấy sư phụ cảm động:

− Sư phụ, con gần lành rồi không sao đâu, người đừng lo.

Lâm Bình đặt tay lên vai chàng như nói với một đứa con:

− Giang nhi, chuyện con làm đã gây ra hậu quả không lường. Sáng mai này con sẽ phải bị lưu đày lên tận miền rừng núi Miêu Cương.

Đôi mắt chàng mở to kinh ngạc rồi chuyển thành giận dữ:

− Lũ ác ma ngông cuồng, chúng đừng hòng bắt được con.

Lâm Bình lắc đầu:

− Ngày mai chính tay ta sẽ trói con nộp cho bọn chúng.

Giang Lâm bật khóc:

− Sư phụ. Người không còn thương con nữa hay sao?

Lâm Bình cố lấy giọng lạnh lùng:

− Biết làm sao được? Ta đã hứa rồi.

Mắt Giang Lâm ngầu đỏ:

− Con nguyện sống chết cùng bọn chúng, xin sư phụ hãy để cho con trốn khỏi nơi này.

Giọng Lâm Bình cứng rắn:

− Không, bổn phận ta là phải bắt nộp nghịch đồ giao cho công tử.

− Nhưng con không phải nghịch đồ, con không vi phạm môn qui. Con chỉ tự vệ vào cứu em Thảo Sương thôi.

Lâm Bình quắc mắt:

− Ta không cần ngươi cứu nó, nếu công tử muốn ta sẽ đem dâng con cho người làm tì thiếp.

Giang Lâm bật dậy hét lớn:

− Sư phụ! Con không ngờ người lại hèn nhát như vậy.

− Câm ngay! Nghịch tử Lâm Bình cũng đứng dậy:

− Nếu ngươi còn một câu lộng ngôn nào nữa, hay có một tiếng xúc phạm đến bọn chúng, ta sẽ đòi lại những gì ta đã dạy.

− Đệ tử không cần! Xin trả lại cho sư phụ những gì đã học. Từ nay con sẽ không phải là người của Thái Bình phái, một giáo phái hèn nhát đã bán rẻ học trò cho kẻ khác.

Nói xong, Giang Lâm đưa tay lên cao định tự phế võ công nhưng Lâm Bình đã nhanh tay bế cứng huyệt đạo của chàng:

− Nghịch nhi, hãy đứng đó mà nghiền ngẫm tội của mình.

Nói xong, người quay quả bước đi, nét mặt bừng bừng sắc giận, nhưng đôi mắt lại chan chứa ân tình.

Bị sư phụ điểm cứng huyệt đạo nên Giang Lâm không tài nào nhúch nhích được.

Chàng đành phải đứng yên nhìn sư phụ bước đi, thầm giận mình quá nóng đã nặng lời cùng sư phụ.

Chợt có tiếng động nhẹ ở sau lưng, Thảo Sương hiện ra như một con mèo, mắt đỏ hoe vì mới khóc xong, giờ thấy Giang Lâm nàng lại bật lên nức nở.

− Nhị ca, nhị ca ơi, sáng maị..

Rồi nàng nghẹn ngào không nói được.

Giang Lâm đưa mắt nhìn, nói đắng cay:

− Muội khỏi cần nói, sáng mai này, ngu ca sẽ bị lưu đày lên tận vùng rừng núi Miêu Cương. Để lại nơi này muội cùng đại công tử vui duyên cầm sắc.

Thảo Sương giật mình:

− Nhị ca, anh nói gì lạ vậy? Ồ! Ai điểm huyệt anh vậy?

Nàng vừa nói vừa vung tay giải huyệt cho chàng.

Giang Lâm ngồi xuống phiến đá:

− Sư phụ đã nói với anh như vậy, muội còn đến đây để làm gì? Thương hại tôi chăng?

Nàng lạ lùng quá quên cả khóc:

− Ồ! Nhị ca đừng nói bậy chớ. Hay là... đúng rồi, nhị ca khinh em, cho em là hạng gái hèn hạ chứ gì? Được rồi, để em chết cho nhị ca tin.

Thảo SƯơng nhảy dựng lên đầu đập vào cột đá, Giang Lâm hốt hoảng ôm cứng nàng vào lòng, sung sướng nói:

− Muội dữ quá, mới thử một chút đã tự vận rồi.

Nàng rúc đầu vào ngực chàng:

− Ai bảo nhị ca xúc phạm tiểu muội chi? Muội đã nói rồi, yêu ai là yêu hoài đến chết, nhị ca không yêu em, em cũng còn yêu mãi.

Chàng phì cười, vuốt chiếc mũi thanh thanh:

− Hiểu rồi mà, bây giờ hai đứa mình ngồi đây tâm sự cho hết canh tư. Muội cho nhị ca ôm như vậy hoài nhé! Mai xa nhau rồi, nhớ em nhị ca biết phải làm sao?

Thảo Sương rưng rưng:

− Muội vừa mới mắng đại ca xong và đã thề trọn đời không thèm nhìn đến mặt.

Cũng tại đại ca mà hai đứa mình xa cách.

Giang Lâm lắc đầu:

− Nhị ca thì khác, anh không giận đại ca mà chỉ trách sư phụ. Người chẳng thương anh.

− Không phải đâu, cha em thương nhị ca lắm đó.

Chàng cười buồn:

− Thương anh mà người không cho anh bỏ trốn, người bắt anh phải bị lưu đày để đẹp lòng tên công tử Hắc Chiêu.

Nàng thở dài:

− Em không biết, mà thôi mình đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện của chúng mình đi.

Chàng cúi nhìn nàng âu yếm:

− Chờ anh em nhé.

Nàng nói trong lúc giọt châu thánh thót tuôn rơi:

− Vâng! Chờ anh đến trọn đời trọn kiếp.

Tiếp theo đó ngôn ngữ được dẹp bỏ một bên, nhường lại cho họ những hương nồng tình ái, tay trong tay không nói một lời, ánh mắt chứa chan lệ nồng cùng bờ môi nóng bỗng giao kề, còn hơn ngàn câu ước hẹn. Từ nụ hôn đầu của hai trẻ biết yêu, họ đã lớn lên thành cặp tình nhân trước phong ba bão tố.

Tiếng gà giục giã phía rừng xa, báo hiệu giờ yêu đương đã hết, sóng gió đã bắt đầu.

Trong vòng tay lưu luyến, những nụ hôn vội vã trao nhanh và tiếng hẹn thề không nói được thành câu. Họ rời nhau trong tiếng nấc nghẹn ngào.