Âm Dương Tân Nương

Chương 13: 13 Dưỡng Thi Âm Dương

Nói đi cũng phải nói lại tôi đề xuất ý kiến tìm chỗ dừng chân ăn tối là có ý tứ cả, vạn nhất đêm nay cứ thế điều tra việc Dược sư phụ thì chẳng khác nào tự mình tìm đến nguy hiểm hay sao?

Nữ quỷ là người thế nào sức mạnh ra sao xinh đẹp...!À không! Có xinh đẹp hay không thì cô ta cũng nghiền chúng tôi thành bánh bao nhân thịt a! Cái đó giờ không phải chủ đề chính, chủ đề chính là ngưng việc đến nhà Dược sư phụ, vạn nhất trong đấy xuất hiện thứ không sạch sẽ thì rất nguy hiểm cho chúng tôi.

Dư quang lóe lên trong đầu, tôi liền búng tay một cái với ý nghĩ sẽ đề xuất ông nội tìm quán trọ qua đêm, ai ngờ chưa kịp nói thì ông đã khẳng định chắc chắn:" chúng ta tạm thời nghỉ lại nhà Dược sư phụ, đỡ phải tốn tiền"

Trời ạ! Con đã cố gắng kiềm chế để giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của một pháp sư thực thụ mà người...!Người lại đào hố để con nhảy vào, chẳng lẽ con phải nói thẳng ra là con sợ ma người mới chịu ngủ lại tại quán trọ, hay sao? Ông nội à trăm chỗ nghìn chỗ tại sao phải là nhà Dược sư phụ aaa?

Tôi thật sự nhịn không nổi việc ngủ qua đêm nhà mới có người chết như vậy:" ông nội con vẫn còn tiền a, người đừng khách sáo, con trả tất cả"

Ai mà ngờ ông nội liếc nhìn túi tiền của tôi một cái:" tháng trước chẳng phải vẫn còn thiếu tiền thím Chương đầu ngỏ sao? Ai nha có tiền còn không chịu trả nếu thím ấy biết con như vậy chắc chắn sẽ nói cho Ngân Hương biết a!"

Tôi không thể đấu lại ông nội nên đành chấp thuận:" vậy ngủ nhà Dược sư phụ cũng tốt ạ"

Chiêu này của ông nội đúng là một phát đánh bại cả vạn suy nghĩ của tôi, tiền của thím Chương không phải là tôi không trả, mà chỉ là tạm thời gia hạn thôi, đợi sau khi cứu được Châu thiếu gia tôi sẽ trả cả vốn lẫn lờ.

Tô Nhi, đúng rồi cô ấy là nữ nhi chắc chắn sẽ phản đối việc qua đêm nhà Dược sư phụ, nữ nhi vốn yếu đuối mà, tôi sẽ mượn tay Tô Nhi khiến ông nội phải chọn quán trọ để ngủ, hảo ý nghĩa haha.

Nghĩ đến đây tôi liền quay sang Tô Nhi nhỏ giọng nói:" em thấy ý kiến của ông nội thế nào? Có phải...!"

Tôi chưa nói hết thì nào ngờ Tô Nhi vui vẻ gật đầu nói:" rất tốt a"

Tôi ngạc nhiên thì thầm:"Rất...!Rất tốt"

Tô Nhi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:" sao vậy? "

Tôi lắc đầu cố gắng mỉm cười:" không...!Không sao"

Cô ấy che miệng cười nhìn tôi:" có phải...!"

Tôi nhanh chóng phản bác:" nè nè anh là gì chứ? Là một pháp sư danh trấn tứ phương không lẽ lại sợ ma"

Trời ạ nói xong tôi mới sực nhớ tôi mồm nhanh hơn não a! Cô ấy còn chẳng kịp nói mà, ba người họ được phen cười nhạo, thời khắc này tôi chỉ muốn chui xuống đất để đỡ phải mất mặt.

Ông nội tiện tay nắm lấy tai tôi kéo đi:" ta nói sao cháu lại vô dụng như vậy a, chính khí mạnh mẽ nhưng lại sợ ma"

Tôi ôm lấy tai:" Cháu ngoài sáng ma trong tối, chính là cháu không thấy được ma nên mới sợ, nếu cháu có thể đường đường chính chính thấy được nữ quỷ cháu sẽ đấu với cô ta 300 hiệp, không thắng không về"

Ông mỉm cười liếc tôi một cái:" vậy sao"

Tôi gật đầu chắc chắn.

" Tử Lăng cẩn thận đừng quay lại phía sau" ông nội dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn tôi

" con...!con " thời khắc nhìn thấy sự nghiêm túc hiện trên khuôn mặt ông nội thì hai chân của tôi như mềm nhũn, trái tim nhỏ bé như muốn phóng ra khỏi người tôi.

Nghĩ gì cũng vô dụng tôi dùng hết sức bình sinh chạy về phía Tô Nhi và lão mù, vừa chạy vừa hét lớn:" lão mù giúp cháu nữ quỷ...nữ quỷ sắp tới a"

"haha còn nói con không sợ ma" ông nội đi phía sau liên tục cười lớn

Nổi nhục này có dùng 6 thùng nước cũng không dội sạch mà.

Đêm ấy chúng tôi qua đêm ở nhà Dược sư phụ, vì căn nhà nhỏ ven bìa rừng này hoang sơ điêu tàng nên không đóng cửa, nếu như từ xa nhìn lại sẽ dễ dàng phát hiện phía cửa chính phảng phất ánh đèn, để âm khí không bám vào nhà ảnh hưởng đến cả thôn nên người dân ở đây đêm xuống sẽ đến thắp đèn cho những ngôi nhà vô chủ, sau đó sẽ treo một hình nhân một phần là để xui đuổi tà ma một phần là để xui đuổi các con quạ bay từ phía bãi tha ma vào.

Điều này khiến cho nhà Dược sư phụ thêm phần quỷ dị.

Sau khi ăn tối, bốn người chúng tôi đều nghỉ ngơi ở nhà trước, lão mù ở lại qua đêm cùng chúng tôi vì nhà lão phải băng qua cánh rừng phía tây mới đến.

Cứ tưởng sẽ yên bình qua đêm nào ngờ nữa đêm khi ánh nến cuối cùng trong nhà vụt tắt, tôi giật mình tỉnh dậy vốn dĩ muốn giải quyết tâm sự nào ngờ gió từ cánh rừng thổi vào hơi lạnh xông đến tận não, tôi đành quay lại chỗ ngủ dù có cho tôi 10 cái mạng tôi cũng không dám ra ngoài lúc này.

Tôi vừa ôm bụng vừa cố gắng ngủ nhưng cố quá thành quá cố, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, tôi sẽ chết với bộ dạng ôm chặt bụng vậy sao? Hay là tôi cắn răng chạy ra sau nhanh chóng giải quyết chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu ha?

Giờ suy nghĩ cũng vô ích tôi quyết định ngồi dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi chỗ ngủ, sau khi giải quyết xong tôi định kéo khóa quần thì ai ngờ từ phía sau truyền đến một luồng gió lạnh buốt người, tôi dùng hai tay xoa xoa vai vừa quay người thì có một cái bóng lượn lờ trước cây dương sau đó vụt bay đến chỗ tôi.

Giờ khắc ấy như có một luồng điện truyền từ bàn chân đến đại não của tôi, cả cơ thể tôi đều phản ứng lại với cái bóng ấy bằng cách run rẩy mạnh mẽ, tôi bất giác lùi về phía sau ngồi phịt xuống đất.

Tôi căn bản không còn đủ sức để hét lớn.

Cái bóng ấy sau một hồi lượn lờ thì ầm một cái nó đã chấn ngang mặt của tôi, tôi từ hoảng hốt chuyển sang tò mò có phải con ma này thân hình to lớn nên bay nhiều sẽ mệt không?, nghĩ là nghĩ thế nhưng tôi vẫn không dám bỏ chạy cũng chẳng đủ sức hét lớn.

Quan sát kỹ thì hình như thứ trước mặt tôi vốn dĩ...!Con mẹ nó làm ông đây hết cả hồn chỉ một hình nhân mà lại dám hù ông đây à? Vứt chết ngươi, vứt chết ngươi, nói rồi tôi đem hình nhân vứt về phía cây dương.

Sau khi giải quyết xong mọi việc tôi quay về chỗ ngủ vốn định làm một giấc ngon lành nào ngờ từ phía nhà sau truyền đến vô số âm thanh quỷ dị, ban đầu chỉ là tiếng cào vào gỗ sau đó là tiếng đập mạnh liên tiếp không ngừng.

Tôi định quay nói với ông nội thì phát hiện cả ba người bọn họ đều tỉnh giấc, tôi định nói nhưng ông nội nhanh tay bịt miệng tôi còn lão mù thì lắc đầu.

Tôi dùng ánh mắt dò hỏi Tô Nhi với ngụ ý là phải im lặng sao? Tô Nhi gật đầu đáp lại, ông nội buông ta ra chỉ tay về phía phát ra âm thanh.

Ai mà ngờ từ hướng đó có một ánh sáng màu đỏ lóe lên đúng chính là ánh sáng màu đỏ như máu tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm đâu.

Ánh sáng đỏ xuất hiện không bao lâu thì lại biến mất sau một tiếng" ầm" thanh âm ấy rất to khiến tôi bất giác ôm lấy hai tai của mình.

" Dưỡng Thi Âm Dương" sau tiếng ầm ấy ông nội liền hét to

Tôi vừa hốt hoảng vừa lẩm bẩm " này là thứ gì chứ? "

" Từ xa xưa trong dân gian lưu truyền một cuốn Tàn Hồn Kinh Chi Thuật trong đó có vô số cổ thuật tà quái như rải đậu thành binh, cải mệnh, thương trâm tà khí...!Nổi bật trong đó có Dưỡng Thi Âm Dương"

Chưa để ông nội nói hết tôi liền lên tiếng hỏi tiếp nhầm hóa giải nghi ngờ của bản thân:" vậy người ta dùng Thuật Dưỡng Thi Âm Dương để làm gì ạ?"

Ông nội nhìn sang tôi đáp lời:" tương truyền thời xưa người ta luyện Thuật Dưỡng Thi là để canh giữ của cải, một số người dùng Âm Dương Thi để giúp họ làm việc như một "tay sai", hoặc có những kẻ muốn lợi dụng loại cương thi này để cải tử hồi sinh, cụ thể nhà của Dược sư phụ nuôi Âm Dương Thi này để làm gì thì ta không rõ"

Sau khi nghe ông nội giải thích tôi cảm thấy câu chuyện của Châu thiếu gia ngày càng không đơn giản nữa, ngay cả việc Dược sư phụ bị chết sau một đêm? Ai có thể làm việc này chứ? "

"Gàoooo" một thanh âm vô cùng lớn vang lên bên tai tôi, giờ phút này đầu óc tôi bắt đầu choáng váng chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ ông nội đưa hai tay lao về phía tôi:" cẩn thận Lăng nhi"

Khó chịu! Cảm giác này thập phần không thể thở được, chân tay của tôi đều cứng đờ có ra sức động đậy cũng lực bất tòng tâm.