"Ogiwara-kun, buổi sáng tốt lành."

"Kuroko buổi sáng tốt lành ~"

Tuy bị Kise làm chậm trễ không ít thời gian nhưng cuối cùng Kuroko cũng đến được trường kịp giờ.

Vừa vào lớp cậu lập tức tìm kiếm xem Ogiwara có được an toàn hay không.

"Ogiwara-kun, cậu vẫn ổn chứ?"

"Ừ.

Sao đột nhiên cậu hỏi thế?"

"Nghe nói Akashi kun tìm cậu"

"À, đội trưởng bên Teiko.

Đúng vậy"

"Akashi kun không làm gì cậu chứ?"

Ogiwara thấy cảm xúc của Kuroko bị dao động, hắn cảm giác ngoài ý muốn.

"Cậu ta nói về sau giao cậu cho bọn họ.

Kuroko, cậu làm sao vậy?"

"Hả?"

Kuroko ngây người, giao cậu...!cho bọn họ? Ý gì đây? Nhưng mà Ogiwara không bị sao, thật may.

"Kuroko, tớ cảm thấy quan hệ của cậu với bọn họ không đơn giản."

Ogiwara nói ra suy nghĩ của mình.

"Ogiwara-kun, vì sao nói như vậy?"

"Chẳng lẽ không phải sao? cậu xem, thế hệ kì tích giống như những người thắng cuộc trong cuộc sống này, đi đến nơi nào cũng đều tỏa sáng chói lóa.

Còn cậu, Kuroko, cậu hoàn toàn tương phản với bọn họ.

Nếu không lưu ý, ngay cả tớ cũng quên mất sự tồn tại của cậu.

Vì vậy, nếu không có mối liên hệ gì sao cậu và bọn họ có thể đi cùng nhau."

Ogiwara phân tích, thật ra hắn đang đem chính thắc mắc của bản thân nói ra thôi.

"Rất khó tưởng tượng, loại người tự cao như bọn họ, có thể thân cận với người có độ tồn tại thấp như cậu"

Kuroko cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

"Kuroko, cậu quen biết bọn họ như thế nào?"

Ogiwara tỏ vẻ thật sự tò mò.

"Trước đây chưa từng nghe cậu nhắc về họ, hơn nữa cũng không học cùng trường, đột nhiên thân quen với họ, tại sao?"

"Kỳ thật, tớ cũng không biết."

Kuroko trả lời, ánh mắt bình tĩnh có hơi dao động.

"Phải không? Ha ha, trên thế giới luôn có rất nhiều chuyện kì lạ"

Ogiwara gãi đầu cười lớn.

"Nhưng mà Kuroko này, tớ nhìn ra được bọn họ đối xử với cậu tốt lắm.

Khác hẳn với tớ...!hay những người khác".

Nghe thì có vẻ Ogiwara đang nói giỡn, nhưng giọng nói của hắn lại rất nghiêm túc.

Nhưng cho dù Ogiwara có nói như thế nào, Kuroko vẫn giữ nguyên mặt than, không để lộ cảm xúc gì.

"À đúng rồi, trong khoảng thời gian này cậu đều tập bóng rổ với bọn họ đúng không?Kết quả sao rồi?"

Ogiwara lại nói tiếp, hai mắt sáng ngời.

"Vẫn thế thôi"

"Ưm.

Muốn cùng Kuroko thi đấu quá đi, nhưng mà tiếc ghê, cậu không thể tham gia câu lạc bộ bóng rổ được.

Ê nhưng mà lên cao trung sẽ cùng nha"

Nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sáng của Ogiwara, Kuroko thở dài khe khẽ, nếu được như vậy thì tốt rồi.

Nếu tới lúc ấy Ogiwarakun vẫn nhiệt tình thích bóng rổ...!không...!nhất định sẽ còn.

"Trận trung kết tới, đối thủ của Meiko là Teiko đúng không?"

Kuroko nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy...!đúng vậy.

Đấu cùng đội mạnh như vậy tớ có thua cũng đáng giá"

Ogiwara hưng phấn mong chờ, đối thủ càng mạnh càng có hứng thú.

"Hy vọng cậu giữ vững tâm thế này.

Đến lúc đó thua khóc nhè, tớ sẽ không an ủi Ogiwara kun đâu nha"

Đôi mắt Kuroko sâu hút, khó có thể nhìn ra cậu nghĩ gì.

"Kuroko đừng nói vậy, ai khóc nhè chớ"

Ogiwara ngượng ngùng cười hắc hắc.

Sẽ không để cậu phải khóc nhè.

Kuroko nắm chặt hai bàn tay, kiên định nói thầm trong lòng.

Tiễng chuông vào lớp vang lên dồn dập.

"Ơ, nhanh tới giờ học vậy?"

"Ogiwara kun ngốc, chúng ta đứng ở đây lâu lắm rồi"

....

Giờ nghỉ trưa, Kuroko lại một lần nữa nghe thấy có người tìm cậu.

"Momoi, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?"

"Kia, cái kia......!Tetsu-kun."

Mặt Momoi ửng đỏ, cô cẩn thận đưa ra đồ mang đến.

"Cái này cho cậu, mong cậu nhận lấy"

"Là Momoi tự làm hả?"

"Đúng thế"

"Cảm ơn cậu"

Trải qua gian nan cuối cùng cũng tặng được cơm hộ tình yêu, Momoi sung sướng cười rộ lên.

Cô không để ý thấy Kuroko run rẩy mở hộp cơm.

"Thế nào? Ngon không?"

Nhìn Kuroko đưa cơm vào miệng, tâm trạng của Momoi muốn bay lên trời luôn.

"Không tệ, cảm ơn Momoi mất công tới đây"

Kuroko không biết bản thân làm thế nào ăn hết, nhưng bụng cậu khá đau.

Nhưng cậu vẫn tỏ vẻ không việc gì.

"Momoi, tớ đưa cậu về trường nhé"

Đối mặt với sự ôn nhu săn sóc của Kuroko, hai mắt Momoi tràn đầy ngọt ngào.

Dọc theo đường đi hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh khó có này.

Đi đến cuối đèn đỏ ở gần trường Teiko, Momoi từ chối để Kuroko đưa đi tiếp, cô sợ trễ giờ của cậu.

"Thật sự không cần đưa đến cồng trường sao?"

"Không cần đâu.

Đường còn một chút nữa thôi.

Tetsu kun đưa tớ đến đây là tớ thoả mãn lắm rồi.

Cậu mau trở về trường học đi"

"Hẹn gặp lại, Momoi"

"Khoan, Tetsukun."

Kuroko vừa xoay người, thì nghe tiếng gọi của Momoi.

Cậu dừng bước chờ cô nói tiếp.

"Cảm ơn cậu"

Momoi ngượng ngùng nói.

"Momoi, chỉ cần cảm ơn một lần là được rồi"

"Không, lần này khác"

“A?”

Kuroko khó hiểu, có cái gì không giống nhau nhỉ.

"“Tetsu-kun, cậu biết không, lúc trước khi chưa quen biết cậu, thế hệ kì tích tính tình lẫn tâm trạng ngày càng đi xuống"

Ánh mắt Momoi hơi thẫn thờ.

"Đặc biệt là Daichan.

Đã rất lâu tớ chưa thấy cậu ấy cười khi chơi bóng."

Kuroko trầm mặc, có lẽ cậu hiểu tâm tình của Momoi.

"Nhưng mà bây giờ khác rồi" Momoi ngẩng đầu lên, tràn đầy sức sống nói- "Bởi vì có Tetsu-kun, cho nên mọi người không chỉ máy móc chơi bóng.

Tớ có thể thấy mọi người rất coi trọng cậu"

"Momoi..."

Kuroko giờ phút này không biết nên nói gì mới tốt.

"Cho nên Tetsukun, cảm ơn cậu đã xuất hiện.

Cậu có thể đồng ý với tớ 1 chuyện không?"

"Momoi cứ nói"

"Tetsukun, tớ muốn lần nữa thấy Daichan cười khi chơi bóng.

Cậu nói sẽ làm được phải không?"

Không thể làm ngơ trước khát vọng trong mắt thiếu nữ tóc hồng.

Kuroko gật đầu.

"Được.

Tớ đáp ứng cậu"

Momoi hạnh phúc cười rộ lên.

....

"Cuối cùng cũng tan học aaa"

Đám người thế hệ kì tích tụ tập trước cổng trường Teiko.

"Thật là..."

Aomine duỗi tay vươn vai.

Kise hồi tưởng lại lúc sáng được Kuroko hôn trán.

"Ủa, không phải tất cả đi hướng này ư?"

Nhìn mỗi người đi một hướng khác nhau.

Aomine thắc mắc hỏi.

"Aominecchi quên hả, tuần này Kurokocchi thi học kì.

Cho nên chúng ta không cần đến công viên."

"Là vậy à.

Nếu thế thì tôi về nhà ngủ."

Aomine vỗ vỗ đàu, đúng là hắn quên thật.

Không có Tetsu, hắn cũng không thèm phí thời gian quan tâm việc khác.

Aomine vừa nói vừa đi về hướng nhà mình.Hắn vô tình đã bỏ qua bốn người kia đi cùng một chỗ, đến cùng một nơi.

"Đói quá.

Không biết Kurochin có chuẩn bị cơm chiều chưa"

Murasakibara xoa xoa caia bụng xẹp lép.

"Hừ.

Bắt Kuroko chuẩn bị cơm chiều.

Đầu óc cậu ngấm nưoc à?"

Midorima độc miệng mắng.

"Nếu không chúng ta chuẩn bị bữa tối cho Kurokocchi đi"

Kise hào hứng đề nghị, nhất định phải cho Kurokocchi thấy sự lợi hại.

“Như vậy Ryota cùng Shintarou đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn?” Akashi cười nói.

"Được."

....

Nhà của Kuruko đêm nay rất náo nhiệt...nhưng mà....