William lơ đãng nhấm nháp cà phê, nhìn qua cửa sổ dòng xe ngoài quán qua lại, cũng không chú ý tới Daisy ngồi bên cạnh nói gì, con chuột trong phòng thí nghiệm hai ngày nữa hẳn cũng sắp sinh rồi, đợi đến lúc Cole thấy chuột con khả ái không biết có mỉm cười hay không, tưởng tượng trên mặt Cole nở nụ cười nhẹ, cậu trở nên rất cuốn hút.

“William, William??” Daisy chú ý thấy bạn trai không nghe lời nói của mình, bắt đầu trở nên không vui.

“Hả, bảo bối, em cứ tiếp tục nói.” William ý thức được bản thân thất thần, có một chút xấu hổ, lập tức mỉm cười che giấu nói, “Xin lỗi, anh chỉ đang nghĩ cuối tuần này mình nên đi đâu nghỉ phép.”

Lời anh nói làm cho Daisy liền tha thứ việc không để ý đến mình cho anh, chỉ là để cô nói lại, cô rốt cuộc vẫn có chút rụt rè của nữ hài tử, khuôn mặt cô thoáng đỏ bừng: “William, anh cũng đã ba mươi hai, chúng mình cũng không nhỏ, em nghĩ đến có con…”

Cô không thích trẻ con, nhưng cô biết William thích, có lẽ có một đứa con sẽ giúp quan hệ của cô cùng William ổn định hơn, hơn nữa lấy hiểu biết của mình đối William, một khi có đứa bé William sẽ trung thành với mình!

“Trẻ con…” William im lặng, cuối tuần cùng vợ và con đi nghỉ khi nào là giấc mơ rất xa xôi của mình? Kể từ khi yêu thương Cole, anh đã không còn ước mơ, không, ước mơ của anh là được ở bên Cole, nhưng anh biết điều này chỉ là tưởng tượng, không phải một giấc mơ.

Anh ngẩng đầu nhìn Daisy, thở dài, anh muốn đi ra từ trong tưởng tượng, và nhanh chóng từ bỏ giấc mộng buồn cười này để không phải thống khổ giống hiện tại, nhưng có thể sao? “Daisy…” nhìn vào mắt chờ mong của bạn gái của mình, William nắm tay cô và nói: “Chúng mình còn trẻ, và không cần có em bé sớm như vậy.”

Sắc mặt Daisy thoáng trở nên xấu đi, đây rõ ràng là từ chối!

William cũng thấy sắc mặt Daisy xấu đi, anh an ủi nói: “Daisy bảo bối, qua hai năm chúng mình sẽ sinh một đứa con em thấy thế nào? Anh nghĩ đợi anh hết hợp đồng với sở nghiên cứu sau đó rời đi, trong lúc này sẽ rất không ổn định… Anh hy vọng đứa con mình có môi trường ổn định vùng thoải mái hơn.” Có lẽ qua hai năm anh có thể có khả năng thoát khỏi tình yêu này, thản nhiên rời khỏi Cole, thế nhưng có khả năng không? Bảy năm lâu như vậy còn không được, huống chi là hai hay ba năm…

Daisy nghe anh nói sắc mặt cũng tốt lên không ít, chí ít William còn đang suy nghĩ, mà William nói cũng không phải không có lý, chỉ là hai người không chú ý tới một người ngồi phía sau thân thể kịch liệt run rẩy.

Cole cũng không có dự định rình coi William hẹn hò, chỉ là cậu đang mua sách ở tiệm đối diện, ngoài ý muốn phát hiện William cùng bạn gái anh đang hẹn gò ở chỗ này, cậu vốn muốn rời khỏi, thế nhưng cậu nhớ tới lúc ban ngày William nói với mình đợi chuột nâu sinh hạ chuột con rồi sau này sẽ chạy đi kết hôn, cậu lại không kiềm chế được ghen tuông trong lòng, len lén ngồi sát vách William, hoàn hảo vị trí này vừa lúc có nửa bức tường ngăn cách, William cũng không có phát hiện ra, mà khi cậu nghe được bọn họ đối thoại thì, cậu bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, William muốn rời khỏi sở nghiên cứu! Anh muốn rời khỏi cậu! Rồi mới cùng nữ nhân này sống cả đời!

Cậu trước đó chưa từng cảm thấy hoảng sợ, tuy rằng trước đây William cũng mỗi ngày ở cùng phụ nữ, thế nhưng chưa từng có một người phụ nữ giống như người bạn gái hiện tại này ở bên cạnh anh lâu như vậy, mà bây giờ anh còn dự định sẽ cùng người phụ nữ này sinh con, anh yêu người phụ nữ này sao? Cậu chỉ trong chốc lát đó đã hoàn toàn không còn huyết sắc, từ đầu đến chân đều tái nhợt giống như bức tường trắng xanh, không – cậu tuyệt đối không nhường William cho người khác!

Cậu dự định thời điểm chuột nâu sinh cũng là thời gian cậu động thủ, làm cho con chuột cùng con của nó chết đi, làm cho thí nghiệm thất bại! Như vậy William tạm thời sẽ không cùng nữ nhân này kết hôn…

William! Anh đừng mơ tưởng kết hôn với người phụ nữ này! Cậu tuyệt đối sẽ không cho anh ra đi!

William không chú ý tới bóng dáng phía sau yên lặng rời đi, càng không ngờ ngày mai chờ đợi anh chính là một sự thay đổi lớn!