Gậy xoa bóp hình người

Hạ Tùng đi vào chỉ vì cầm bàn ủi đi là áo sơ mi cho Hoắc Văn Việt một lần, chắc do anh quen vào phòng của mình, hơn nữa trong đầu cũng hơi loạn, nên lúc tiến vào không nghĩ đến phải gõ cửa, chờ sau khi mở cửa ra đã thấy cảnh tượng trước mặt này.

Hoắc Văn Việt rõ ràng vừa thủ ɖâʍ xong, ƈôи ȶɦϊ.t trong quần kia vẫn đang ở trạng thái bán cương, nhìn đã thấy lớn muốn chết. Nơi đó ướt dính, một ít dịch thể khẳng định còn chà xát trêи quần ngủ của anh, Hạ Tùng nghĩ đến là quần ngủ của mình, trong lòng thoáng thấy kỳ quái.

Hoắc Văn Việt hiển nhiên cũng không ngờ anh sẽ tiến vào, nói thật bộ dạng nam nhân quần tụt phân nửa so với hình ảnh tinh anh thường ngày của hắn tuyệt đối không phù hợp, thoạt nhìn còn thấy hài hước. Hoắc Văn Việt cũng biết thừa bây giờ trông mình quá mức xấu xí, mặt hơi đỏ lên, con ngươi thẳng tắp theo dõi anh.

Sau khi Hạ Tùng tỉnh hồn lại lập tức muốn rời đi ngay, anh xoay người muốn lùi ra ngoài, lúc đang muốn ra khỏi gian phòng này, Hoắc Văn Việt đã vội vội vàng vàng duỗi cánh tay ra nắm tay cổ tay anh, bắt lấy anh, sau đó đóng cửa lại, “Hạ Tùng, không cần đi.”

Hạ Tùng nghe hắn gọi thẳng tên mình, đột nhiên còn chưa thích ứng, anh ngơ ngác ngẩng đầu, trêи khuôn mặt nam nhân vô cùng quẫn bách, ngay cả bên tai cũng phiếm hồng. Hoắc Văn Việt vội vội vàng vàng dán lên trán anh, nhỏ giọng nói, “Sau này em sẽ không gọi anh là thầy nữa, em muốn gọi tên anh. À, người ngoài hay xưng hô với anh thế nào?”

Hạ Tùng ngẩn ngơ, theo bản năng nói, “Thầy Hạ. . .”

“Còn cái khác không?”

Hạ Tùng do dự, “Trước đây bố mẹ tôi gọi là Tiểu Tùng.”

“Được, vậy sau này sẽ gọi anh là Tiểu Tùng.” Giây phút này quần Hoắc Văn Việt vẫn bị tụt đến phân nửa, vốn dĩ chiếc quần không vừa người không thể mặc trêи người hắn, đã dẫn đến kết quả bị kéo căng ra, mà nhìn như bây giờ có chút khó coi. Hoắc Văn Việt từ nhỏ đến lớn được ăn sung mặc sướиɠ, chưa từng mặc quần áo giá rẻ nhe thế này, bây giờ còn mặc như vậy, mặc đỏ đến tận cổ rồi. Hắn nhẹ nhàng kéo cổ tay thầy một cái, phát hiện giữa nơi hai người giao nhau còn ướt dính, mới ý thức được mình vừa dùng tay dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ đi kéo cổ tay thầy, bỗng chốc thấy luống cuống, “Ôi. . .Em không cố ý. . .Thầy. . .Tiểu Tùng. . .”

Hạ Tùng cũng không vì chuyện này mà tức giận, chỉ trong lòng không thấy quá thoải mái, đặc biệt sau khi biết nam nhân thủ ɖâʍ trêи giường của mình, mặc dù không còn chán ghét như trước, nhưng vẫn cảm thấy là lạ. Mặt anh bình thản, tránh tay Hoắc Văn Việt ra, đi tới xé khăn tay lau chùi cổ tay mình, “Không có việc gì.”

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ phía trêи rất đậm, có lẽ nguyên nhân do quá lâu chưa được phát tiết, nhìn cũng hơi vàng. Mặt Hạ Tùng không thay đổi lau sạch sẽ đống chất lỏng kia, Hoắc Văn Việt đã không biết xấu hổ lại gần, “Tiểu Tùng, có thể giúp em lau một cái không?”

Hạ Tùng không quay đầu lại, chỉ xé mấy tờ giấy đưa cho hắn. Hoắc Văn Việt biết anh không muốn, cũng không dám được voi đòi tiên, chỉ có thể nhận lấy khăn tay, yên lặng chà lâu chỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia. Hắn còn chẳng bao giờ tự mình làm chuyện này, trước đây sau khi làᘻ ȶìиɦ cùng Hạ Tùng, nếu không phải trực tiếp ôm nhau đi tắm, thì sẽ là Hạ Tùng đến thanh lý vết tích trêи cơ thể hai người, khi ấy Hoắc Văn Việt ở trước mặt Hạ Tùng hoàn toàn là một cậu ấm, rất nhiều việc căn bản hắn sẽ không bao giờ dính tay vào.

Nên hắn mới thấy có điểm tủi thân, biết rõ mình phải nhận hậu quả xấu, vẫn không nhịn được ước ao, nếu như Hạ Tùng có thể đối xử tốt với mình một lần nữa, cần hắn phải trả giá như thế nào, hắn cũng nguyện ý.

Chỉ tiếc, trêи thế giới đã không có cái gì gọi là hối hận.

Chờ hắn làm xong tất cả, mùi tanh trong không khí mới thoáng tản mất, Hoắc Văn Việt thấy Hạ Tùng tìm thứ gì trong tủ treo quần áo, vóc dáng anh gầy yếu, rõ ràng thân cao không gọi là lùn, nhưng cho dù bả vai hay kϊƈɦ thước lưng áo, đều thực sự quá gầy, lúc khom lưng, trêи lưng thậm chí còn nổi lên xương hình con bướm.

Là mình thay đổi anh thành như vậy sao?

Trong lòng Hoắc Văn Việt không xác định, nhưng lúc ánh mắt rơi trêи đường cong ᘻôиɠ của Hạ Tùng, yết hầu thấy khô cạn, bụng dưới mơ hồ lại muốn ngẩng đầu. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn chậm rãi đi tới, vươn cánh tay ra nắm vòng eo nhỏ mình vẫn hằng mơ ước, ôm cả người Hạ Tùng vào trong ngực mình.

Thân thể Hạ Tùng trong nháy mắt cứng ngắc, vẫn căng thẳng, không thấy thoải mái, anh thấp giọng hỏi, “Hoắc Văn Việt, cậu muốn làm gì?”

Hoắc Văn Việt ngửi được mùi trêи người anh, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần đã cứng rắn, dựng đứng lên đặt trêи ᘻôиɠ thịt của Hạ Tùng, còn chậm rãi ma sát một cái. Hạ Tùng chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, muốn đứng lên, thấy buồn nôn, trong thân thể lại khô nong. Giọng nam nhân như lốp xì xăm thở khẽ, hắn thấp giọng nói, “Tiểu Tùng, em muốn anh.”

Hạ Tùng nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống kϊƈɦ động muốn tránh thoát hắn, “Tôi còn tưởng rằng cậu thực sự học được cách tôn trọng người khác rồi, không ngờ chỉ là biểu tượng thôi.”

” Không phải, không phải. . .” Hoắc Văn Việt vội vàng giải thích, trong giọng hắn mang cảm giác tội nghiệp, “Không phải em không tôn trọng anh.” Hắn sợ đến mức buông tay ra, còn lùi về sau hai bước, thần sắc hốt hoảng nhìn Hạ Tùng, “Tiểu Tùng, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, đối với người mình thích sản sinh ɖu͙ƈ vọng căn bản là việc không thể kiềm chế được. Nếu như anh đối với em cũng có ɖu͙ƈ vọng, anh có thể cho em thử xem trước.”

Hạ Tùng nghe không hiểu lời của hắn, nhưng đối phương lùi lại làm anh thở phào nhẹ nhõm, “Thử cái gì?”

Hoắc Văn Việt nhìn anh, “Nếu Tiểu Tùng có ɖu͙ƈ vọng muốn giải quyết, có thể tìm em, em nhất định sẽ thỏa mãn anh thật tốt, hơn nữa em cam đoan, trước khi anh còn chưa hoàn toàn tiếp nhận em, đối với anh, em chỉ là một cây gậy xoa bóp hình người thôi, cái gì cũng sẽ không làm, không còn quấy rầy anh như vậy nữa. Anh có thể đối với em, gọi là tới, đuổi là đi, một điểm câu oán hận em cũng sx không nói.”

Hạ Tùng từ từ xoay người, trong nháy mắt cho rằng lỗ tai mình hỏng rồi, anh khẽ nhíu mày một cái, nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, nghi hoặc nói, “Hoắc Văn Việt, có phải cậu ấm đầu rồi không?”

Mặt Hoắc Văn Việt rất đỏ, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ đưa ra yêu cầu “Nhục nước mất chủ quyền” như thế, cho dù một tháng trước có người nói cho hắn biết người ta sẽ chủ động nói ra những lời như vậy, chắc hắn sẽ cảm thấy tên này đúng là mắc bệnh tâm thần, mà bây giờ, hắn vì tiếp cận Hạ Tùng, vì tương lai còn có một chút khả năng, hắn đang cố gắng thử, cũng nguyện ý đặt mình ở vị trí thấp nhấp. Hắn nghe Hạ Tùng nói, vội vàng lắc đầu, “Em là nghiêm túc.”

Hạ Tùng vẫn khó tin nhìn hắn, Hoắc Văn Việt đang nhìn chằm chằm mắt anh, trong ánh mắt hàm chứa chân thành, “Em thật sự nghiêm túc.”

Hạ Tùng đối diện tầm mắt của hắn, không biết tại sao, nhìn cảm tình cực nóng chưa bên trong, tim anh lại rối loạn, bên tai mơ hồ cũng phát nhiệt. Anh vội vàng quay đầu chỗ khác, tầm mắt lung tung tìm một điểm dừng nào đó, bối rối nói, “Tôi cũng không muốn với cậu, với cậu chơi đùa như vậy. . .”

Hoắc Văn Việt thấp giọng nói: “Anh biết em không phải đang nói đùa.” Hắn đi về phía trước một bước, phá vỡ khoảng cách an toàn giữa hai người, nhưng vẫn kiềm chế không tự tay đi ôm người trước mặt, hắn nói, “Anh có thể tùy ý sử dụng em, bất cứ lúc nào, đến bao giờ anh chán thì thôi, anh tùy lúc có thể gọi đến đuổi đi, nhưng em hy vọng không phải bây giờ. . .” Giọng hắn càng ngày càng trầm thấp, thanh quản của Hoắc Văn Việt trời sinh rất tốt, cố tình vận dụng năng lực của mình, cho dù là Hạ Tùng cũng không có cách nào kiên quyết hạ tâm trực tiếp từ chối hắn.

Hạ Tùng cắn môi, cũng không biết nên chọn lựa thế nào. Bạn giường sao? Hay là gậy xoa bóp hình người? Trực tiếp từ chối thì tốt rồi!? Sau đó đối phương lại tiếp tục đứng ở góc nhà kia? Dây dưa dấy má như vậy đến khi nào mới có thể kết thúc đây?

Hạ Tùng nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến đứa bé trong mộng kia, đứa bé kia vẫn nói muốn đi cùng với anh. . .

Đây xem như là một cơ hội sao? Nếu như có thể đầu thai trong bụng mình, anh sẽ có biện pháp ôm đứa bé kia vào trong ngực một cách chân chính đi? Không còn lạnh như băng, mà là ấm áp, biết khóc biết cười, cũng sẽ thực sự thân mật gọi anh một tiếng “Ba ba”. ..

Trong ảo tưởng cảnh tượng này như là một miếng bánh ga-tô to lớn ngọt ngào mê người, khiến trái tim Hạ Tùng nóng lên, Hoắc Văn Việt sau lưng còn nói gì đó, anh đều không nghe lọt vào lỗ tai, trong lòng như cuồng nhiệt tưởng tượng thấy chuyện này có thể trở thành sự thật. Anh sẽ coi Hoắc Văn Việt trở thành một công cụ, công cụ cung cấp cho anh một viên tinh trùng, chỉ cần mang thai bảo bảo, sẽ thẳng thắn đẩy hắn ra, sau đó cách thật xa, đời này sẽ không tiếp tục gặp mặt nhau nữa, nói như vậy, dự tính này cũng ổn nha!?

Hạ Tùng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thần trí từng điểm từng điểm rõ ràng, qua một lúc lâu, anh mới khẽ gật gật đầu, “Được.”

Hoắc Văn Việt đang muốn thuyết phục anh, hắn gần như đã hạ thấp thái độ của mình đến ngang hạt bụi rồi, muốn lấy mình còn có điều gì có thể làm đối phương cảm động, bỗng nhiên nghe được Hạ Tùng đáp lại, làm hắn kinh ngạc còn chưa tỉnh hồn lại, một lúc lâu mới nói, “Tiểu Tùng, anh, anh nói cái gì?”

Hạ Tùng nhìn hắn, mắt bình tĩnh, mặt cũng bình tĩnh không lay động, anh nói, “Tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, có thể làᘻ ȶìиɦ với cậu, nhưng tôi có điều kiện.”

Trong mắt Hoắc Văn Việt đã bắn ra vui sướиɠ, tâm tình hưng phấn vui vẻ đến mức không thể che giấu được, hắn nhanh chóng nói, “Điều kiện gì? Em đáp ứng anh!”

Hạ Tùng nói, “Giống như cậu nói, chúng ta chỉ có quan hệ trêи thân thể, những thứ khác không có.”

Trong lòng Hoắc Văn Việt chua xót, nói vậy cho đến hiện tại chỉ có hắn nói điều này với người khác, người khác nói với hắn như vậy vẫn là lần đầu tiên, cuối cùng hắn cũng thực sự cảm nhận được cảm giác mất mát này, còn có mặt mũi hoàn toàn bị chà đạp, nhưng hắn vẫn đáp ứng, “Được, có thể.”

“Ngoài trừ tôi liên hệ với cậu, cậu không thể đến nơi này, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa.” trong lòng Hạ Tùng nghĩ đến đứa bé trong mộng kia, nói rất chậm, anh không nhận thấy rằng những lời này của mình đả thương người khác nhiều đến mức nào.

Hoắc Văn Việt mím môi một cái, “Có thể.” hắn nhanh chóng nói, “Nhưng anh không thể lấy cái cớ này, căn bản không liên lạc với em, ít nhất, ít nhất một tuần một lần, hoặc hai lần trở lên.

Hạ Tùng im lặng mấy giây, thời điểm Hoắc Văn Việt cho rằng anh muốn cự tuyệt hoàn toàn, bình tĩnh nói, “Có thể hai lần trở lên.”

Trêи mặt Hoắc Văn Việt bỗng chốc lộ ra nụ cười, Hạ Tùng nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy vui sướиɠ, “Cậu phải tuyệt đối cam đoạn, trước khi tôi để cậu rời đi, xin đừng lôi cái da mặt dày ra với tôi.”

Hoắc Văn Việt nghe được bốn chữ này, trong lòng đắng chát, nụ cười nhạt đi. Ước định như vậy đối với hắn quả thưc một điểm đảm bảo cũng không có, hắn sẽ là người tùy lúc có thể bị ném bỏ, nhưng vì có thể thành tâm quay lại cùng Hạ Tùng một lần nữa, Hoắc Văn Việt xác định chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm, hắn gật đầu, thấp giọng nói: “Em cam đoan.”

Hạ Tùng nhìn mặt hắn, như đang xác định lời hắn nói có thể tin hay không, sau một lúc lâu mới dừng bước chân lại, “Tôi đi là quần áo trước.” Anh đi cầm bàn ủi, thời điểm nhanh chóng bắt được, Hoắc Văn Việt rốt cuộc không kiềm chế được ôm lấy anh từ phía sau, cằm tựa trêи bả vai anh, kéo cả người anh bao quanh thành tư thế nằm trong ngực mình, “Chuyện quần áo lúc nào xử lý cũng được, Tiểu Tùng, em muốn anh.”

Trong giọng nói đối phương mang theo hơi thở nóng rực, vật cứng quen thuộc đã đặt trêи ᘻôиɠ mình, đang ma sát. Thân thể Hạ Tùng cứng ngắc, trái tim cũng đập mạnh hơn, anh đối với tình ái không có kỷ niệm tốt đẹp gì, cho dù trong đêm đầu tiên, hay sau đó nam nhân này cũng làm cho anh thưởng thức được kɧօáϊ cảm cực hạn, chỉ có một lần phá thai kia, anh mới hiểu được, thì ra cái nơi được hưởng sung sướиɠ kɧօáϊ cảm đó, cũng sẽ sản sinh ra đau đớn dữ dội như vậy.

Mà hiện tại, anh muốn cho chỗ đó một lần nữa tạo ra một sinh mệnh, để đứa nhỏ chưa được chào đời kia một lần nữa hạ xuống trong bụng anh.

Chỉ cần Hoắc Văn Việt làᘻ ȶìиɦ, là có thể làm được đi!?

Hạ Tùng nghĩ như vậy, thân thể từ từ trầm tĩnh lại, cả người nghiênh lệch dựa vào trong ngực nam nhân, Hoắc Văn Việt cảm nhận phản ứng của anh, tự nhiên biết anh đang đáp lại, lập tức vui mừng không siết hướng trêи bờ môi anh hôn lên.