Hắn không khống chế được nữa, bạch dịch theo đó xuất ra, tràn trong khoang miệng y. Triệu Tử Đoạn huyền mâu ngước lên, toàn bộ tinh túy vừa nhận được cũng liền nuốt trọn, chút thủy dịch còn sót lại theo khóe môi chảy thành một dòng dâm mỹ. Y tháo trâm ngọc, thả lỏng huyền phát, mái tóc phủ kín bờ lưng tinh diễm:

- Điện hạkhôngphảimuốntadâmđãngnhư thế nàysao?

Hoàn Nhan Viên Hạo tâm rung lên, khẽ khàng ôm lấy Triệu Tử Đoạn, bàn tay vuốt ve khắp cơ thể y, lại nhẹ nhàng đặt y lên mộc sàng, phượng mâu thâm tình ngắm nhìn:

- TửĐoạn phải ghinhớbảnVương!

Triệu Tử Đoạn hời hợt cười, sửa lại câu nói:

- TasẽghinhớthânthểVươnggia người a!

Hoàn Nhan Viên Hạo không cười nổi, đây là lần đầu của y, hắn làm sao có thể qua loa. Triệu Tử Đoạn bề ngoài kiêu ngạo lạnh lùng, hắn chưa từng nghĩ khi trên giường, y có thể trưng ra bộ mặt dụ hoặc như vậy. Hoàn Nhan Viên Hạo ngậm lấy vành tai Triệu Tử Đoạn, trên đó còn một chiếc khuyên bạc chạm trỗ tinh tế, chạm vào môi hắn lành lạnh. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng suy tính, muốn đích thân tặng cho y một chiếc khuyên khác thay thế.

Đầu lưỡi đưa đến cổ, Triệu Tử Đoạn khe khẽ rên rỉ, y nhạy cảm. Hoàn Nhan Viên Hạo tà mị cười, không kiêng nể niết mạnh. Triệu Tử Đoạn hốt hoảng:

- Điệnhạ...khôngđược...a...

Hoàn Nhan Viên Hạo coi như chẳng nghe thấy, rê xuống xương quai xanh y, tạo thêm nhiều vết son thẫm đỏ:

- Ngoan!

Triệu Tử Đoạn bám tay vào nệm gấm, hơi thở loạn, đáy mắt mơ hồ:

- Thái tử sẽthấy...

Hoàn Nhan Viên Hạo ngừng hẳn hành động, phượng mâu u tối cực điểm, ánh nhìn sâu đến không nhìn thấy đáy, như giếng cổ thâm u lạnh lẽo:

- Vẫn nghĩ đến hắn ta sao?

Triệu Tử Đoạn lúc này biết bản thân đã sai, y thật muốn nuốt lại lời vừa nói, nhưng không kịp nữa rồi. Hoàn Nhan Viên Hạo lần tay ra sau y, trơn trượt cao dược tiến vào hạ huyệt. Triệu Tử Đoạn giật nảy người, lạnh đến buốt giá, y cắn môi, cố gắng chịu đựng.

Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu mái tóc thơm hương bạc hà của đối phương. Triệu Tử Đoạn chưa từng với hoàng đệ hắn đi quá giới hạn, cũng không cùng hắn ta nảy sinh tình cảm, vì sao đúng lúc ái ân này lại nhắc đến. Đau lòng! Cảm giác đau lòng với hắn như bạn đồng hành, ngày ngày đều bên cạnh. Thế gian có bao nhiêu cay đắng, hắn đều muốn thay y gánh vác, thế mà, y cứ vô tình lấy dao cứa ngang tim hắn.

Triệu Tử Đoạn bị người trên thân đè nén, cự vật dưới thân cũng đã bắt đầu xâm nhập, khó nhọc tiến vào. Cơ thể y như bị kéo căng ra, mồ hôi loang loang phủ một lớp mỏng, thật đau, càng sâu Triệu Tử Đoạn càng căng thẳng, khiến phía dưới thêm siết chặt. Luẩn quẩn một vòng đau đớn!

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, lần đầu của y, hắn không muốn y hình thành tâm lý bài xích, ôn nhu hôn lên làn môi y mỏng đỏ như cánh hồng:

- Thảlỏng! Đừng hoảng!