Bảy giờ tối, các bậc trưởng bối cùng con cháu Tiêu gia đã chuẩn bị sẵn sàng cho yến hội, nhân vật chính lại chậm chạp không thấy hiện thân.

Cũng không phải cố ý tạo bầu không khí hồi hộp thần bí gì, chẳng qua hai người cân nhắc một chút, một khi yến hội đã bắt đầu thì chắc chắn không có thời gian ăn cơm, cho nên mới lén lút đi từ một cầu thang khác xuống phòng bếp, kiếm chút đồ ăn tạm.

Bảy rưỡi, hai người hơi chút thoả mãn đi lên lầu hai, rồi chân chân chính chính từ lầu hai đi xuống.

Thời điểm hai người bọn họ từ trên lầu đi xuống, toàn trường dần dần an tĩnh, hoặc là nói, yên tĩnh.

Đám con cháu Tiêu gia nhìn hai người, cố gắng khống chế khoé miệng không cần run rẩy hoặc biến thành hình chữ O.

Bậc cha chú của Tiêu Luân dù phấn khích thì cũng không dám làm xằng, bởi vì lão gia tử còn đang ở ngay bên cạnh.

Mà lão gia tử…. vẫn một bộ tư thái như bất động. Lúc này người vẫn còn trấn định, ngoại trừ hai tên hỗn tiểu tử kia, có lẽ cũng chỉ có mình ông.

Tiêu Luân cực kỳ thoả mãn khi tiêu điểm ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Dung An Trúc. Tuy hắn mặc tây trang giày da đúng chuẩn bộ dáng tinh anh của xã hội, nhưng Dung An Trúc một thân đường trang màu xanh viền chỉ vàng nạm cúc phỉ thuý mới là khí phách ung dung trầm tĩnh chân chính.

“Mọi người tối hảo, hoan nghênh đến buổi tiệc ngày hôm nay, mời mọi người cứ thoải mái”. Tiêu Luân mở miệng, nhìn Dung An Trúc.

“Tiêu tổng xin chào, chúc ngài sinh nhật khoái hoạt, sự nghiệp tràn đầy hứa hẹn”. Vẫn là có người phản ứng nhanh, lời vừa nói ra rồi lập tức hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người. “Xin hỏi người bên cạnh ngài là….”

“Là quý nhân của tôi”. Tiêu Luân cười nói. “Cũng là bạn thân của tôi, tổng giám đốc Khao Trúc Văn Hoá”.

“Hoá ra là Dung tổng, thất kính thất kính”. Lập tức có người tiến đến chào hỏi.

Khách sáo qua lại vài câu, hai người mới xuyên qua đám đông đến trước mặt lão gia tử.

“Anh họ, sinh nhật vui vẻ!” Tiêu Giai Giai mặc một bộ lễ phục mỏng, ngồi bên cạnh lão gia tử, mỉm cười đáng yêu.

“Cảm ơn”. Tiêu Luân đáp, rồi tiến lên, hướng lão gia tử trong cung kính mang theo một tia ngang ngược, nói. “Ông nội, sinh nhật của cháu bất hiếu, ông nội có thể phát lì xì không?”

Tiêu lão gia tử liếc hắn một cái, chỉ tay về mấy bậc trưởng lão ngồi đối diện. “Mấy bậc tiền bối thế gia đây đến chúc mừng, còn không đi tiếp đón tốt cho ta?”

“Tuân mệnh”. Tiêu Luân nhún nhún vai, chuyển hướng. Không chỉ có mấy lão nhân, còn có mấy đại mỹ nữ.

“Chúng ta đều là lão già cả rồi, làm sao cần mấy người trẻ tuổi bồi chứ”. Một lão nhân trong đó cười to. “Bất quá cháu gái ta mới từ Mỹ trở về, đối với trong nước còn chưa quen, tiểu tử Tiêu gia nếu không chê thì giúp đỡ giới thiệu một chút?”

……… Hoá ra là thế.

Đại mỹ nữ đã đứng dậy bắt đầu giới thiệu về bản thân, Tiêu Luân đang muốn mang Dung An Trúc cùng đi, Tiêu lão gia tử lại lên tiếng. “Dung tiên sinh có thể bớt chút mặt mũi lưu lại bồi ông lão ta đây uống trà được không?”

Thế là Dung An Trúc ném cho Tiêu Luân một cái nhìn ‘lực bất tòng tâm’ cùng ‘cậu xem mà lo liệu’, rồi mới nói với lão gia tử. “Là vinh hạnh của vãn bối”.

Tiêu Giai Giai chủ động đem vị trí nhường lại, còn mỉm cười nâng váy cho Dung An Trúc một cái lễ.

“Người trẻ tuổi khí huyết phương cương, các ngươi cũng thật có gan”. Lão gia tử chậm rì rì nói.

“Cả đời chưa từng mặc qua cẩm y hoa phục, khó tránh khỏi có chút tò mò, mong lão gia tử thứ lỗi”. Dung An Trúc giải thích.

“Quần áo không ai mặc thì cũng không có giá trị”. Lão gia tử khoát tay. “Sao lại chọn bộ này?”

Dung An Trúc nhìn cổ tay áo, nơi đó có chút lỗi nhỏ nhưng đã được khâu sửa lại hoàn hảo. “Bởi vì có vẻ cũ, mặc vừa vặn thoải mái”.

“Ánh mắt không tồi”.

“Cho nên chọn non nửa cuộc đời, chọn trúng Tiêu Luân”. Dung An Trúc cười cười.

“Cho nên không phải Tiêu Luân chọn cậu?” Tiêu lão gia tử hỏi lại.

“Là cậu ấy chọn tôi”. Dung An Trúc ngẫm lại, cảm thấy vậy cũng đúng.

“Cậu không phải người có thể dễ dàng lưu lại”. Tiêu lão gia tử thản nhiên nói. “Không phải người dễ dàng bị nắm lấy. “Cậu nghĩ rằng tôi phản đối cậu và Tiêu Luân là vì xuất thân của cậu, hay là giới tính của cậu sao?”

Dung An Trúc không nói tiếp, chỉ thản nhiên ngồi nghe.

“Ta lo lắng chính là cuối cùng cậu sẽ làm tổn thương Tiêu Luân, sẽ làm nó thất bại thảm hại”. Lão gia tử buông chiếc ấm tử sa trong tay, đáy ấm cùng đá cẩm thạch khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Dung An Trúc nhìn Tiêu Luân ở cách đó không xa đang uống rượu nói chuyện cùng mỹ nữ, rất lâu không nói lời nào.

Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, không thúc giục ép buộc y mở miệng nói chuyện.

Dường như qua thật lâu, Dung An Trúc vẫn không hề động, thẳng đến khi mỹ nữ bị người không cẩn thận đụng vào, Tiêu Luân đỡ eo mỹ nữ. Hai người đối mặt cười cười, rồi lịch sự buông nhau ra.

Dung An Trúc rũ mắt, rồi lại nâng lên nhìn lão gia tử. “Chúng tôi có tình cảm cùng suy nghĩ chín chắn, không bức bách không nghi ngờ, từng bước phát triển, thẳng thắn vô tư, tín nhiệm lẫn nhau. Nhưng là, tôi cũng sẽ ghen”. Dung An Trúc nói, hướng lão gia tử cười cười. “Cho nên thứ cho tôi rời đi trước, phải đem tiểu tử kia cứu trở về đã”.

Tiêu lão gia tử trợn mắt nhìn y, y bỏ qua sắc mặt mà đứng dậy, hướng lão gia tử gật đầu rồi xoay người đi về hướng Tiêu Luân.