Đã ba ngày sau khi lật bài ngửa với nhau, ba ngày này Trầm Ngạn Khanh vẫn chưa hề xuất hiện. Lý Minh Kỳ biết, đây là hắn giữ đúng lời hứa, cho nàng thời gian, cho nàng suy nghĩ rõ ràng.

Lý Minh Kỳ cũng không bởi vậy mà yên tâm, nàng phải rời khỏi nơi này, ngặt nỗi đám thủ hạ chết tiệt canh gác Sơn trang này vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả sân viện của mình nàng cũng không được bước ra, còn nói gì đến chạy trốn? Cộng thêm hai ngày suy nghĩ suốt đêm, cơ thể và tinh thần nàng đều hết sức uể oải.

Sau bữa cơm chiều, Lý Minh Kỳ liền đi nghỉ sớm, mơ mơ màng màng sắp vùi vào giấc ngủ, ai ngờ Sơn trang vốn luôn tĩnh lặng đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, ầm ĩ khiến đầu nàng như căng lên, trong lòng vốn đã không yên, như thế này thì làm sao mà ngủ được nữa, lăn lộn nửa ngày, cuối cùng vẫn xoay người ngồi dậy.

“Chủ nhân, có phải ồn ào ngoài kia làm phiền người không?” Phượng Nhã có chút lo lắng, sắc mặt chủ nhân không tốt lắm, nếu cung chủ xuất quan nhìn thấy khẳng định sẽ trách tội bọn họ.

Lý Minh Kỳ day day cái trán co rút đau đớn, “Không sao, chỉ đau đầu chút thôi, Phượng Nhã, ngươi mau xoa bóp cho ta.”

Phượng Nhã cười vâng lệnh, vừa muốn quỳ xuống, liền bị Lý Minh Kỳ kéo lại, “Ngồi ở đây.”

Phượng Nhã không kịp lùi lại, đành phải ngồi ở đầu giường. Lý Minh Kỳ vừa lòng đẹp dạ, nằm xuống lần nữa, đầu gối lên bắp đùi non mềm co dãn của Phượng Nhã, tuy rằng khóe môi mang theo ý cười, nhưng hàng mày xinh đẹp vẫn nhăn chặt.

“Chủ nhân, thứ cho nô tỳ lắm miệng, có phải hai ngày nay ngài mang tâm sự nặng nề?” Phượng Nhã dùng ngón tay mềm mại thon dài, đầu tiên vuốt dãn hai hàng mi nhíu chặt của nàng, thận trọng xoa bóp nhẹ nhàng.

Lý Minh Kỳ được xoa bóp vô cùng dễ chịu, cũng thoải mái nói chút chuyện phiếm, “Phượng Nhã, nếu ngươi không thích một người, ngươi sẽ đồng ý gả cho hắn sao?”

“Sao chủ nhân lại không thích cung chủ? Đã nhiều năm nô tỳ chưa từng thấy cung chủ động lòng với ai, nô tỳ thấy rõ, cung chủ thực sự thích người.” Phượng Nhã thầm thở dài, quả nhiên là bị ép buộc, cũng đúng thôi, nếu thật sự yêu thích lẫn nhau, tội gì phải giam lỏng người ta?

Phượng Nhã cũng có điều không rõ, cung chủ vóc rồng dáng phượng, thân phận cao quý hiển hách, thật sự là muốn gì được đó, hiếm khi chịu nhún nhường chỉ yêu chìu duy nhất một người, nam nhân như vậy chủ nhân cũng không chút động lòng, thật không biết sẽ thích mẫu người nào, sợ là sau này sẽ mưa gió gian nan đây.

Lý Minh Kỳ thở dài một hơi, “Phượng Nhã, ngươi còn nhỏ, khi nào có người trong lòng, ngươi sẽ hiểu.”

Phượng Nhã giật thót cả người, “Chủ nhân, chẳng lẽ ngài đã có người trong lòng?”

Lý Minh Kỳ mở to mắt nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Đừng đoán, lời này cũng đừng để cung chủ nhà ngươi biết. Tiếp tục xoa bóp đi, đừng dừng lại.”

Với cố chấp mạnh mẽ của Cung chủ đối với chủ nhân, nếu chủ nhân không theo, hẳn là cung chủ sẽ dùng sức mạnh nhỉ? Phượng Nhã tỉ mỉ nhìn Lý Minh Kỳ. Mặt chủ nhân rất nhỏ, chưa lớn bằng bàn tay. Chủ nhân có một đôi mắt khá to, lông mi rất dài, khi chớp mắt giống như hai cái quạt hương bồ, phe phất khiến lòng người ngứa ngáy. Trên sóng mũi thanh tú có hai nốt tàn nhang, thoạt nhìn có chút ngây thơ đáng yêu. Môi anh đào đầy đặn sáng bóng, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Phượng Nhã ngắm xong, bình luận một câu, thật xinh xắn, không phải cái kiểu xinh đẹp kia, ít nhất không có cái vẻ dịu dàng xinh đẹp như Ngũ cô nương.

“Chủ nhân, ngài cứ tiếp tục giằng co với cung chủ như vậy, chịu thiệt chịu khổ chắc chắn sẽ là ngài.” Cho nên ngài vẫn nên thỏa hiệp một chút đi.

“Ta thấy các ngươi đều thực thích hắn.”

“Nào có, chủ nhân, ngài đừng nói lung tung, sẽ lấy mạng nô tỳ đó.” Phượng Nhã lập tức hoảng hốt, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Ha, ta nói là nói vị cô nương bắt ta về hôm đó, Nhã nhi, em hốt hoảng gì chứ?” Lý Minh Kỳ mở to mắt, đùa cợt nhìn nàng ta.

Phượng Nhã trốn tránh ánh mắt nàng: “Chủ nhân, nô tỳ biết ngài nói ai rồi.”

Lý Minh Kỳ cười nói: “Hình như tên là Minh Dĩnh? Ta rất ngạc nhiên, không phải có chữ Minh ở đầu đều là thuộc hạ của Tô Diễn sao?”

“Đúng vậy, chủ nhân, người không biết đó thôi, Minh Dĩnh không giống bọn nô tỳ, từ nhỏ chúng nô tỳ đã là cô nhi, đều lớn lên ở Kỳ Sơn, Minh Dĩnh thì khác, nhà tỷ ấy gặp nạn, nghe nói là bị người diệt tộc, chỉ còn lại một mình tỷ ấy may mắn thoát chết, vừa vặn cung chủ đi ngang qua, đưa tỷ ấy về Kỳ Sơn.”

“Thì ra là vậy. Ân cứu mạng thực dễ nảy sinh ra tình cảm cá nhân, ta hiểu.”

“Chủ nhân, nếu nói là thích, tất cả mọi người ở Vô Trần cung đều biết Ngũ cô nương thích cung chủ, nhưng cung chủ không hề đáp lại.”

Tán gẫu cả ngày trời, Lý Minh Kỳ cũng khôi phục tinh thần, “Nhưng theo ta được biết, hình như Tô Đường chủ thích vị Ngũ cô nương kia?”

Phượng Nhã thực kinh ngạc, “Chủ tử, ngài mới đến mấy ngày, cũng chưa từng gặp Ngũ cô nương. Sao lại biết chuyện này?”

“Tự nhiên thôi, ngươi thích ta, ta thích hắn, hắn lại thích ngươi, thật lộn xộn quá.” Lý Minh Kỳ cảm khái một câu, động tĩnh bên ngoài hình như cũng nhỏ đi, chợt nhớ còn một nha đầu hầu hạ bên người mình nữa, không biết đã đi đâu, liền hỏi: “Phượng Ngọc đâu rồi?”

“Bên ngoài hơi loạn, nô tỳ đã bảo muội ấy đi thử xem có chuyện gì, lúc này hẳn nên về rồi, chủ nhân, ngài có muốn ngủ một lát không?”

“Được ngươi khéo léo xoa bóp, đầu ta quả nhiên nhẹ đi không ít, ta ngủ một lát, có việc gì thì gọi ta.” Lý Minh Kỳ ngáp một cái, khóe mắt tràn ra vài giọt lệ, quả nhiên đã cực kỳ buồn ngủ rồi.

“Dạ, nô tỳ biết, ngài đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon đi ạ.” Phượng Nhã nhấc đầu nàng đặt sang chiếc gối, thuận tay giúp nàng chỉnh lại góc chăn.

Nàng ta vừa buông màn giường, quay người lại liền thấy Phượng Ngọc lấm la lấm lét ngoắc ngoắc nàng ta, nàng ta tức giận trừng mắt liếc nhìn muội muội mình một cái, ra dấu là đừng lên tiếng.

Đợi khi ra đến phòng ngoài, Phượng Nhã liền nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Mấy ngày nay Chủ nhân ngủ không ngon giấc, khó khăn lắm mới vừa ngủ được, muội nhỏ giọng một chút.”

Phượng Ngọc che miệng, đôi mắt to đảo một vòng, ý là bây giờ có thể mở miệng chưa.

Phượng Nhã thật hết cách với người muội muội này, thấy nàng ấy lại lộ vẻ tinh quái, không giận nổi nữa, ngược lại còn bị chọc cười, “Nói đi, làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ, Ngũ cô nương đến, lúc này đang ầm ĩ đòi gặp cung chủ.” Vẻ mặt vô cùng khó chịu, giống như có chút chán ghét.

“Xem vẻ mặt của muội kìa, có phải là chán sống rồi không? Không phải Cung chủ đang bế quan sao? Sao có thể muốn gặp là gặp được?”

“Tỷ tỷ, với sự yêu chiều của ba vị gia đối với Ngũ cô nương, chắc là sẽ được, cũng chẳng có chuyện gì, chỉ muốn liếc mắt nhìn một chút thôi.” Nàng ta bĩu môi nhìn vào trong, “Tỷ tỷ, nữ chủ nhân của chúng ta là vị ở trong phòng kia, bất kể những người khác mang thân phận gì cũng không thể nhúng chàm cung chủ nhà chúng ta được.”

“Lo xa quá, đúng là công chúa không vội cung nữ đã vội.” Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Phượng Nhã đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của Lý Minh Kỳ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ trốn đi thật xa.

Phượng Ngọc vuốt vuốt cái gáy bị cốc đau, thè lưỡi với tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, muội cảm thấy cung chủ và tiểu chủ nhân rất có tướng phu thê.”

“Còn nói vớ vẫn nữa xem ta có xé miệng muội không.”

Phượng Ngọc nhảy lui một bước, hai tay che kín miệng mình. Phượng Nhã bất đắc dĩ, “E là tối nay sẽ không yên ổn, chúng ta canh giữ ngay tại đây đi.”

“Hết thảy đều nghe theo tỷ tỷ.”

Phượng Ngọc vừa nói xong, phía sau núi liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hai nàng liếc nhau, cùng thốt ra bốn chữ, quả nhiên lại thế.

Phượng Ngọc cảm thấy trên người có chút vô lực, đồng thời thấy đau thay cho cung chủ nhà mình, “Tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao đây?”

Phượng Nhã oán hận dậm chân, “Yên lặng chờ xem.”

“Tỷ tỷ, lần trước chính chủ nhân đã ra mặt giải vây, hay nhờ chủ nhân đến thử xem?” Phượng Ngọc chỉ chỉ vào phòng trong.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện, ai sẽ gánh vác cơn giận của cung chủ? Ta và muội có chết vạn lần cũng không đủ để tạ tội. Kẻ nào gây sự, kẻ ấy giải quyết.” Lại nói, vị chủ nhân mới này vốn không thích cung chủ, không xảy ra chuyện gì còn một lòng muốn rời đi. Nếu vào lúc lý trí cung chủ mơ hồ gây tổn hại gì đến chủ nhân, chuyện giữa hai người càng không thể cứu vãn rồi.

“Nhưng mà... Nhưng mà, trời ơi, muội đau lòng cho cung chủ lắm.”

“Không tới phiên muội đau lòng, làm tốt bổn phận của mình đi, ở đây trông chừng cẩn thận cho ta, dù thế nào cũng không được rời đi.”

Phượng Ngọc bị tỷ tỷ mắng một trận, đôi mắt đỏ hồng yên lặng ngồi vào góc tường. Phượng Nhã lo lắng liếc mắt vào bên trong, hy vọng chủ nhân không nghe thấy gì.