Editor: Du Bình.
Ám Vũ khẽ liếm môi đại thúc, đôi tay tham lam tiến vào bên trong quần áo của y ve vuốt… Lợi dụng lúc y thất thần liền với lưỡi vào bên trong khoang miệng nóng ẩm dây dưa với cái lưỡi rụt rè kia…
Hắn hận mình không thể đánh dấu chủ quyền lên từng ngóc ngách một. Hôn cho đến khi baba thiếu khí đến đỏ bừng cả mặt mới chịu buông cái lưỡi ngốc nghếch nọ ra…
Tiêu Tử Nhưng há mồm hít lấy hít để không khí, cả người thoát lực ngẩn ra… Nhưng chưa kịp hồi lại tinh thần thì Vân nhi đã liếm hết dòng nước bọt chảy xuống rồi áp đôi môi vào cái miệng còn vẫn đang mở ra… Lại bị cường hôn một lần nữa, đại thúc chỉ có thể bị động mở to miệng để cho cậu quấy phá…
Ám Vân cũng giống như caca mình, hận không thể đem từng góc nhỏ môt đánh dấu chủ quyền thành của bản thân! Qua không bao lâu, đại thúc lại vì thiếu dưỡng nên cậu mới không cam lòng mà buông tha…
Còn chưa kịp hồi phục thì thân thể bị ôm lấy nhấc lên, đại thúc mơ màng hốt hoảng: “Các con muốn đưa ba đi đâu?” Vừa mới liên tục bị chiếm đoạt hai lần, giờ còn muốn mang y đi đâu đây?
“Baba à, không phải ba nói sẽ báo đáp chúng con sao?” Ám Vân tươi cười hỏi.
“A… đúng…” Sao y thấy lời Vân nhi nói cứ là lạ…
Ám Vũ mở cửa phòng của y ra, đặt y nằm lên giường rồi nói: “Nếu ba muốn báo đáp… chi bằng lấy thân luôn đi!” Nói xong, hắn cúi xuống hôn má phải y, tiếp theo dịch chuyển môi xuống phía dưới. Ám Vân cũng bắt chước hắn hôn lên má trái, rồi chạm rãi lưu lại ấn ký của cả hai trên người đại thúc.
“Chờ một chút… Ba không nói là báo đáp như vậy!” Đại thúc bị hôn đến cả người khô nóng, cảm giác trọng lượng cơ thể cứ như bị rút đi vậy.
“Baba… kể từ lần đó… Chúng con đã nhẫn đến sắp hỏng rồi!” Trong mắt Ám Vũ tràn ngập dục vọng thiêu đốt.
Lần trước đó… ký ức bị vùi sâu được đào lên… Những chuyện đã xảy ra từ năm đó được tua lại trong đầu y như một thước phim chậm… về một dêm phóng túng triền miên với bao tình cảm mãnh liệt… Tất cả, lại làm cho tâm hồn y như bay lên không muốn trở lại nữa…
“Baba… Cho chúng con, được chứ?” Ám Vân mang theo ánh mắt cầu khẩn nhưng không giấu nổi thèm khát, miệng cũng không quên nhiệm vụ của mình…
“Được…” Tiêu Tử Nhưng không hề muốn hai đứa con trai phải chịu nhẫn đến vất vả. Hơn nữa, chính bản thân y cũng đã có cảm giác rồi..
Ám Vũ ngăn không cho y được thất thần. Một tay dã không an phận vén áo y lên, đưa xuống khiêu khích vật nhỏ hơi cứng rắn…
Ám Vân trực tiếp mở vạt áo bên trái, dùng miệng liếm láp đầu v* phấn hồng, cứ thế ngấu nghiến mút mát như đứa trẻ thèm khát sữa mẹ. Một tay đỡ lâu thân thể y, tay kia không an phận tiến công bề dưới. Qua một lớp quần con, cùng anh trai mình đùa bỡn thứ đáng thương.
“Ân…”
Tiêu Tử Nhưng theo bản năng ưỡn ngực muốn càng nhiều an ủi hơn. Nhưng Vân nhi lại tinh quái làm bộ như không muốn nghiên cứu sâu, đại thúc đã khó chịu lại càng bức bách hơn.
“Phía dưới… ngô…” Nếu Vân nhi không muốn giúp y thì y đành xấu hổ tự nói ra…
Ám Vân làm sao không biết baba muốn cái gì? Nhưng sở dĩ cậu không làm theo là vì cậu muốn y tự mở miệng khát cầu và muốn ngắm bộ dáng chưa thoả mãn mê người của y! Thực sự rất mê người!
“Hoá ra là baba muốn Vân nhi chăm sóc bé cưng sao…. Baba mà không nói thì Vân nhi không biết được đâu!” Ám Vân cố tình dùng khẩu khí thẹc ngây thơ rồi chứng kiến được vẻ mặt thẹn quá thành giận của y…
Cậu ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu của baba, đem cả quần con lẫn quần dài đều kéo xuống tận đầu gối. Trong đầu vừa lòng nhìn y hoàn toàn đắm mình trong bể tình. Ngón tay còn ác ý cố tình gãi gãi đỉnh, thành công tặng baba một trận run rẩy…