“Tôi là chủ tịch của Ám thị! Xin hỏi cần hẹn trước sao?” Nếu không phải hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, thì nhất định Ám Vũ sẽ chất vấn cô gái kia đến phát khóc thì thôi!

“Ám gia?! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi ngài! Tôi lập tức sẽ nối máy ngài đến ngài bộ trưởng!” Nghe được bốn từ “Chủ tịch Ám thị”, thư ký thiếu điều muốn ngất, một chút cũng không dám làm cao, chỉ sợ sai sót gì là sẽ đánh mất bát cơm của bản thân.

“Bộ… bộ trưởng! Ám gia tìm ngài!” Thư ký cà lăm thông báo, phân nửa hòn đều bay đi hết rồi!

Bộ trưởng kinh ngạc, Ám gia tự dưng tìm đến ông làm gì vậy? Chẳng lẽ ông già này đắc tội hắn?

“Xin hỏi ông là Bộ trưởng bộ Quy hoạch đúng không?” Thanh âm Ám Vũ trầm thấp, không tránh khỏi lộ ra mấy phẩn uy nghiêm.

“Vâng là tôi! Xin hỏi chủ tịch có vấn đề gì sao ạ?” Bộ trưởng mang ngữ khí nịnh bợ, cẩn cẩn dực dực không dám đắc tội.

“Tôi muốn mấy người buông tha cho mảnh đất của cô nhi viện trên đường XX! Đem nó bán cho Ám gia!” Ngữ khí hắn cường ngạnh, hoàng toàn không để cho người nghe lệnh có lựa chọn khác.

“Không thành vấn đề! Nếu ngài muốn thì chúng tôi xin tặng cho ngài! Xin hỏi còn chuyện gì không ạ?” Không một chút chần chừ cũng không bàn tính đến giá cả, Bộ trưởng một đường mang miếng đất nọ bán cho Ám Vũ. Nếu làm trái yêu cầu của hắn? Chuẩn bị thùng cacton nghỉ hưu sớm đi!

“Không, trước mắt cứ vậy đi!” Ám Vũ nhếch miệng ngắt điện, chỉ cần một cuộc gọi là có thể giải quyết gọn gàng, lại còn có thể mang baba trở về! Quả thật rất đáng giá! Hiện tại hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi đến buổi tối mà thôi!

Không quá lâu sau, quả nhiên có một chiếc xe hơi cao cấp che rèm kín mít đỗ trước cửa cô nhi viện. Cửa mở,  một người đàn ông bận âu phục đen bước ra, cúi đầu chào: “Chào tiên sinh! Tôi là người được chủ tịch sai đến đón ngài! Mời tiên sinh lên xe!”

Tiêu Tử Nhưng tay xách hành lý, vẫn cố nán lại nhìn viện trưởng cùng đám trẻ thêm một lúc rồi quay đầu lên thẳng xe, tránh cho lúc đi rồi thì lại hối hận…

Qua cửa kính, nhìn thấy viện trưởng cùng mấy đứa bé cùng nhau vẫy chào làm đại thúc đột nhiên dấy lên cảm xúc luyến tiếc rằng mình sắp phải rời xa đại gia đình…

Cứ ngẩn người nhìn ngoài cửa, y tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của mình. Có lẽ là cả ngày  sẽ phải làm việc nhà, rồi còn bị… ngược đãi?! Mà viện trưởng đã từng nói, có khi cả ngày sẽ bị gây khó dễ? Sống không bằng chết? Nghe nói ông chủ này cá tính rất cổ quái, một bó tuổi to rồi còn giống trẻ con thích chọn đông chọn tây! Thật sự rất kỳ quái!

Ôm chặt những suy nghĩ miên mang, y không biết xe đã ngừng lại, bên tai nghe thấy tiếng lái xe gọi mình: “Thưa Tiêu tiên sinh, đến nơi rồi!” và vòng ra đằng sau mở cửa cho đại thúc.

“Cảm ơn anh!” Tay xách hành lý, đại thúc cẩn thận nhìn nơi mình sẽ ở trong một năm nữa. Một tòa biệt thự hai tầng, có cổng lớn, bề ngoài chỉ sơn hai tông màu, thoạt nhìn có vẻ rất đơn điệu nhưng không mất đi vẻ cao nhã. Đi vào cổng, bên trong thật rộng lớn, thiết kế của từng phòng không hề giống nhau, tuy là biệt thự hai tầng nhưng lại không hề có trần tầng một, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nóc nhà! Quả thực là rất độc đáo!

“Khụ khụ!” Một trần ho khan vang lên mới kéo dời sự chú ý của đại thúc, y quay ra phía đó liền nhìn thấy một bà lão.

“Cậu là Tiêu Tử Nhưng đúng không? Tôi là tổng quản của nhà này, cậu cứ gọi tôi là Gia mẫu! Sau này mọi chuyện của cậu sẽ do tôi lo liệu, hơn nữa sẽ sắp xếp cho cậu một công việc thật tốt! Các thiếu gia quả thật rất coi trọng cậu!” Lão bà… à không phải là Gia mẫu thoạt nhìn tuổi có vẻ lớn nhưng thật không nghĩ rằng mỗi lời nói lại rất vang, rất mạnh mẽ!

“Hiện tại tôi sẽ đưa cậu đến phòng của các thiếu gia! Cậu nên nhớ cho thật rõ!”

Du Du: 2 chương này Du chém hơi nhiều a~ mong mọi người thông cảm ‘A’